CHAP 169
Cô cũng không ngăn nổi nụ cười trên môi, đến lúc này Becky mới biết mình đang phản ứng nghiêm túc quá mức rồi. Nàng bước lại ngồi bên giường Freen, không có gì để làm thì đành không làm gì ngồi nhìn cô ăn vậy. Mấy ngày qua cánh tay cô đã khá hơn một chút, tuy còn đau nhưng có thể chịu được, ăn nhiều hơn mọi ngày thêm vài muỗng. Nhưng có lẽ vì những con sóng trong lòng đã không còn dồn dập nữa, trả lại một bầu trời bình yên dễ chịu hẳn đi.
Becky: "Hôm nay chị ăn nhiều hơn mọi hôm, có phải là đói lắm không? Em xin lỗi do em ngủ quên mất làm lỡ giờ ăn trưa của chị."
Freen: "Lúc nãy cũng không đói, bố về mới thấy đói một chút thôi."
Becky: "À, chắc chủ tịch về lúc em ngủ quên ở ngoài."
Cách xưng hô của nàng đã thay đổi rồi, nhắc về ông Sanun cũng có chút cẩn trọng chứ không thân thiết như trước. Nhưng Freen không nhớ, phần ký ức Becky gọi ông Sanun là bố và mối quan hệ thân thiết hai người đã bị lu mờ mất rồi.
Cô buông chiếc muỗng xuống tỏ ý không ăn nữa, với tay lấy chiếc khăn lau miệng nhưng không với tới đành để cho Becky đưa cho mình.
Freen: "Em lau giúp được không?"
Nàng còn định dọn dẹp để cô tự mình lau như mọi ngày nhưng rồi lại bị câu nói làm cho bất ngờ mà tròn mắt nhìn cô. Becky đứng ngơ ngác một lúc mới ý thức được mình còn chưa trả lời Freen nên cô cứ nhìn nàng mãi. Hôm nay mọi thứ thay đổi nhiều quá, từ cách nói chuyện đến cử chỉ, thái độ của cô đều khác với mọi ngày khiến nàng vừa mừng lại vừa có chút thấp thỏm sợ bản thân không cẩn thận lại chọc giận Freen.
Becky: "Được."
Nàng cầm chiếc khăn nhẹ nhàng lau cho cô, cũng chẳng có gì nên rất nhanh đã lau xong.
Freen: "Sao em vẫn còn ở đây?"
Không lẽ chị ấy muốn đuổi mình đi rồi sao? - Nàng nói mà không dám nhìn thẳng - "Em không được ở lại đây sao?"
Freen: "Nếu vì cảm thấy áy náy có lỗi thì không cần cố gắng nữa, với chị em không có nợ nần gì cả. Nếu chị nói rõ sự thật với em thì có lẽ chuyện đã chẳng đi xa đến vậy, nên em đừng dày vò mình nữa. Không trách em, bấy nhiêu khổ đau vậy là đủ rồi."
Giọt nước mắt lăn dài trên má, giống như đứa trẻ đang cố tỏ ra mình không đau nhưng rồi vì một lời hỏi thăm mà vỡ òa. Becky ôm mặt khóc nức nở trước mặt cô, bao chất chứa được dịp tuôn trào khiến nàng chẳng cách nào ngừng lại.
"Em xin lỗi ... em xin lỗi ... xin lỗi ..."
Đôi môi thì mếu máo liên tục xin lỗi xen giữa những tiếng nấc. Thật may nàng vẫn đứng đủ gần để cô có thể chạm vào gương mặt đã hốc hác đi rất nhiều, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nhưng chẳng kịp, chúng cứ tuôn trào như sóng đánh, mãi chẳng chịu ngừng.
"Lại xin lỗi nữa. Em đã nói rất nhiều lần rồi, chị cũng đã nghe thấy cả rồi."
Becky lao đến ôm chầm lấy Freen, nàng tha thiết cái hơi ấm thân thuộc này đã rất lâu rồi. Cảm giác như đi một quãng đường quá xa xôi, băng qua từ sa mạc đến núi cao, bơi qua cả đại dương rộng lớn để rồi lúc này trở về trong vòng tay cô mới thấy chẳng có điều gì quan trọng nữa, chỉ cần thế này thôi.
"Em xin lỗi. Là em không đủ tin tưởng chị, là em nghĩ rằng bản thân không còn xứng đáng nữa. Em đã chẳng đủ tỉnh táo để biết rằng Freen sẽ không vì những chuyện như thế mà rời xa em, rồi cứ ngu ngốc mà bị tên Finn đó lừa gạt. Là em làm chị tổn thương nhiều đến thế, lại còn vì em mà bất chấp nguy hiểm trở về. Dù có nói xin lỗi bao nhiêu lần nữa vẫn chẳng đủ cho những gì em đã gây ra. Em xin lỗi, Freen."
Bàn tay vuốt ve mái tóc nàng, tiếng khóc nhói lòng vang bên tai, Freen chậm rãi dỗ dành Becky trong vòng tay. Mọi chuyện thật ra điểm xuất phát là từ cô, vì cố giấu mà hờ hững, rồi lại gặp biến số mà vượt ra khỏi vòng kiểm soát.
Nhưng ... Finn là ai?
"Được rồi, em đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa."
Rõ ràng Freen nhớ về chuyện đã xảy ra nhưng lại như một cuộn phim bị hỏng vài đoạn, không cách nào lấp đầy lại được. Mãi miên man suy nghĩ khiến đầu cô nổi lên cơn đau rồi bị tiếng nức nở của nàng kéo trở về thực tại. Sự thật thì dù cô có dần quên đi mọi thứ thì cảm giác đau lòng khi chứng kiến người mình hết lòng yêu thương nước mắt lưng tròng, nức nở giàn dụa đôi hàng mi. Vậy cũng được, quên hết cũng được, có khi quên mất cả em tên gì, chỉ cần biết bóng dáng này, khuôn mặt này là điều mà bản thân mãi vấn vương, thương nhớ.
Khóc mãi cũng ngừng, Becky rời khỏi người Freen với khuôn mặt ướt nhem liền vội vàng lau mặt, hai mắt vẫn còn đỏ với bọng mắt đã thấy rõ sau mấy đêm liền mất ngủ.
Becky: "Em xin lỗi, em làm ướt hết áo chị rồi, để em lấy bộ khác thay cho chị."
Nàng dọn dẹp hộp cháo rồi mang đến một bộ quần áo khác thay cho cô. Giữa hai người chẳng có lý do gì để ngại nữa, vả lại với bộ dạng này thì Becky muốn làm gì mà chẳng được. Chiếc áo đẫm nước mắt một bên vai được cởi bỏ, trông vẻ mặt nàng chẳng có chút thay đổi sắc thái nào hệt như chuyện thay áo cho một cô búp bê, không phải người đã từng quấn quýt với nhau.
Nhưng dẹp bỏ những chuyện đen tối đó qua một bên, chiếc áo đã được thay xong. Becky gập chiếc bàn ăn lại để cô nghỉ ngơi thì trượt tay khiến nó va vào chân Freen.
Becky: "Em xin lỗi, chị có làm sao không, có thấy đau không?"
Freen cười buồn: "Không."
Cô cũng ước gì mình có chút cảm giác gì đó nhưng sự thật thì không. Hóa ra đôi khi được đau cũng là một loại hạnh phúc, vì còn biết đau là còn sống, còn tồn tại. Nếu chẳng còn cảm giác được gì nữa thì chẳng khác nào đã chết đi. Cuộc đời cũng lắm cái buồn cười, đau quá cũng khổ mà không đau lại càng khổ hơn, mà đau thì ai lại biết thế nào là vừa vặn, có thứ tưởng như không đau nhưng lại đau đến không tưởng, đến khi nhận đủ mới ngỡ ngàng. Tự dưng mang lên người hai khúc gỗ, cũng là một loại đau không nói thành lời.
Nàng xoa xoa phần chân bị đụng phải của Freen, chỉ sợ cô nói thế để nàng không lo lắng. Becky vẫn chưa biết chuyện này, mọi người tránh nhắc tới làm cô buồn nên cũng không mảy may nói cho nàng nghe, cứ nghĩ cô vẫn còn đau nên không cử động gì.
Freen: "Được rồi, em đừng xoa nữa."
Becky: "Chị không đau chút nào sao?"
Freen: "Chị cũng mong là mình thấy đau, chút thôi cũng được."
Bàn tay Becky ngừng lại, nàng ngây ngốc nhìn cô nghi ngờ những điều mình vừa nghe. Cứ nghĩ thật may mắn khi cô đã tỉnh lại mà chẳng có gì đáng lo ngại nữa nhưng có lẽ đó là một điều quá viễn vông với những gì đã xảy ra. Ngón tay từ từ lướt qua lớp chăn, bên dưới là đôi chân dài tuyệt đẹp của Freen. Ngay đến việc nghe thấy cũng đớn đau huống chi là người phải trải qua, trông cô bình thản nhưng lại ẩn giấu đầy sự bất lực.
Becky: "Freen ..."
Freen: "Ừ, thành một kẻ tàn phế rồi."
Nàng lao đến ôm lấy cô lần nữa chỉ khác rằng không có giọt nước mắt nào, làm sao có thể tổn thương bằng cô được nên khóc chỉ là dư thừa mà thôi.
Becky: "Không sao cả, không sao. Dù có thế nào thì em vẫn ở bên cạnh chị." - nàng ôm lấy khuôn mặt cô chân thành - "Không sao cả, em không nghĩ gì hết, em cũng không e ngại bất cứ điều gì. Chị vẫn là chị thôi, vẫn có em bên cạnh, vẫn sẽ cùng nhau đi dạo, em sẽ là đôi chân của chị. Nên đừng nghĩ gì hết, chúng ta sẽ không sao, em sẽ không thay đổi."
Ánh mắt nàng sáng như trăng đêm rằm soi rọi cả một bầu trời tăm tối, nó rực rỡ và tỏa sáng như lẽ chân lý đời người đi tìm. Hệt như những bộ phim viễn tưởng về một thế lực siêu nhiên hay người ngoài hành tinh với chiếc UFO to khổng lồ dùng thứ ánh sáng chói mắt hút lấy con người khiến họ lơ lửng rồi biến mất. Freen đã bị đôi mắt Becky hút lấy vào bên trong, ở đó có mọi thứ cô cần và cả những điều chẳng ngờ tới. Bỗng nhiên hóa thành một đứa trẻ mà rưng rưng nơi khóe mắt, nàng đã chạm vào vết thương sâu nhất và dùng sự chân thành để xoa dịu nó ngay cả khi bản thân cô không dám đối diện.
"Bec ... chị sợ lắm ... rất sợ"
Cô vùi mình vào người nàng mà tuôn ra bao dồn nén, suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ với lý trí cố hữu quá lớn, một lời than vãn cũng là điều xa xỉ và những cơn đau đôi khi là chuyện của bản thân phải tự gánh lấy. Một đứa trẻ thiếu vắng bóng mẹ từ nhỏ còn bố thì mãi bận bịu công việc, chúng sẽ chẳng biết làm nũng đòi quà là gì, cũng không biết khóc lóc vì món đồ mình muốn có. Trẻ con khác với người lớn, chúng khóc vì biết làm thế sẽ có thứ mình muốn, nhưng Freen đã không được như thế, cô chỉ khóc khi cảm thấy sự mất mát tìm đến mình. Nó luôn bám lấy cô trong mọi dáng vẻ, mọi thứ cứ luôn là một nửa, gia đình một nửa, cơ thể cũng chỉ một nửa. Sức chống chọi không phải là thứ vô hạn, ngay lúc này đây, những lớp vỏ dày vỡ ra dần, đứa trẻ trầy xước bên trong đầy nhút nhát và sợ hãi.
"Chị không muốn ... chị không muốn mình thảm hại như thế này"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip