CHAP 186

Becky: "Chị mệt sao? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?"

Buổi tiệc diễn ra đến tối muộn, đều là chỗ quen biết cả nên vui chơi rất thoải mái đến nổi mấy chai rượu vang cạn sạch vẫn còn muốn uống thêm. Ngại vì cầm lái đưa rước người thương nên Nop và Santo không nồng nhiệt như Heng, nghĩ lại thì người độc thân cũng có cái thú vị, muốn say muốn tỉnh thế nào cũng không phải bận tâm. Và thế là cậu ta mắt nhắm mắt mở không thấy đường về nên phải gọi người nhà đến đón kèm chiếc xe ban nhạc toàn là đồ bảo bối kia nữa.

Loay hoay một hồi thu dọn thì cũng đã 12h khuya, Freen đã trở vào phòng từ sớm nên chỉ còn bà Meh, chú Ben và Becky ở lại sau cùng. Nàng chỉ uống vài ly nên không say lắm, đôi má hơi ửng hồng một chút nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, lo lắng cô có chỗ nào khó chịu hay vì chuyện lúc nãy mà phiền lòng nên tâm trạng cũng trở nên trầm tư.

Freen: "Không sao, chị ổn cả."

Cô ngồi trên chiếc xe nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt lại giống như lúc trước, an tĩnh và điềm nhiên như hố sâu không thấy đáy, chẳng có chút gợn nào. Không ai có thể đoán biết được cô đang nghĩ gì hay chỉ đơn giản là một tâm hồn an nhàn không vướng bận. Điều đó làm Becky bối rối không biết phải làm sao.

Freen: "Mọi người đã về hết rồi à? Heng cậu ấy tự về sao?"

Becky: "Không có, P'Santo có gọi người nhà anh ấy đến đón."

Freen: "Lại say đến không biết đường về."

Becky: "Tính cách P'Heng ham vui trước giờ mà, cũng lâu rồi mọi người mới gặp lại đông đủ như vậy."

Nhìn thấy cô vẫn chưa thay đồ nên nàng đã mang đến bộ quần áo mặc ở nhà cho thoải mái. Thật ra Freen có thể tự mình thay đồ được rồi nhưng đôi lúc Becky vẫn muốn tự tay chăm sóc từng chút một, với lại nàng làm sẽ nhanh hơn, giờ cũng đã khuya lắm rồi.

Becky: "Thay đồ rồi đi ngủ thôi Freen, đã trễ lắm rồi."

Cô đẩy nhẹ cánh tay nàng xuống tỏ ý chưa vội, đôi mắt từ từ ngắm nhìn thật kỹ nàng trong chiếc đầm trắng tinh khôi rồi gương mặt thoáng chút lo lắng nhưng chẳng giấu được nét đẹp của một thiên thần có thật ngoài đời. Freen muốn có một lễ cưới ngay lập tức, muốn tự tay chọn cho nàng chiếc váy xinh đẹp nhất rồi nắm chặt tay nàng bước đi dưới những cánh hoa tung ngợp trời...

Freen: "Bec này"

Becky: "Em đây!"

Freen: "Chúng ta ... sẽ kết hôn nhé!"

Nàng ngồi xuống ngang tầm mắt của cô, hai tay âu yếm lấy bàn tay cô mà chẳng ngại ngần đặt lên một nụ hôn: "Phải, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ ở cạnh nhau đến già."

Một chiếc hộp vừa trong lòng bàn tay được Freen lấy ra từ túi áo: "Em biết không, chị đã giữ nó hơn 2 năm rồi. Rất nhiều, rất nhiều lần bản thân muốn tặng em một bó hoa thật lớn rồi quỳ xuống đeo lên bàn tay này một chiếc nhẫn hẹn ước. Nhưng chị đã không ở đây, chưa thể ở cạnh em mỗi ngày, chưa đủ khỏe mạnh để em yên tâm. Nên chị chờ đợi, chờ thật lâu, và có những lúc ngỡ như sẽ chẳng mở chiếc hộp này ra lần nào nữa."

Becky rưng rưng, giọt nước mắt cứ như chực trào còn khóe mắt thì bắt đầu cay cay. Nàng cố nén lại để không òa lên nức nở vì từng lời Freen nói ra khiến trái tim nàng đập từng hồi liên hoàn trong hạnh phúc.

Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn giản đơn nhưng lấp lánh, không kiêu sa nhưng tinh tế được thiết kế riêng cho nàng với dòng chữ được khắc ở bên trong: "Chị đã định vào một ngày nào đó, sẽ tự mình bó một bó hoa mang đến trước mặt em, chính thức cầu hôn em thật lãng mạn. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì, cuộc đời này chẳng cho chúng ta được mấy lần như ý muốn. Những điều không may ập tới khiến ngày giờ trở nên xa xôi hơn và khiến bàn tay đáng lẽ đã đeo lên chiếc nhẫn cưới vẫn còn trơ trọi. Vì vậy, mà chị muốn làm điều này."

Chiếc nhẫn được lấy ra đưa đến trước bàn tay của Becky: "Thật ra nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn, có thể tháo ra bất cứ lúc nào, nên chị không muốn dùng bất cứ điều gì để buộc chặt cuộc đời của em sau này với chị cả. Chị chỉ mong rằng trong những bước đường tương lai phía trước, lúc em vui và khi em buồn hay những mệt mỏi ngoài kia khiến em bận lòng, mình được ở cạnh em trong mọi khoảnh khắc. Chúng ta vẫn sẽ như thế này, chị yêu em và em cũng yêu chị, thật nhiều. Và vì thế nên chúng ta sẽ không xa nhau, dẫu có bất kỳ điều gì xảy ra."

Nước mắt đã không thể kìm được mà trượt dài trên má, nàng đưa ngón áp út của mình lên nhận lấy chiếc nhẫn đang đợi sẵn rồi nhìn nó từ từ đeo vào. Cảm giác như bao năm tháng thanh xuân trao trọn cho một người là quá đủ và giờ đây nàng chỉ muốn nắm duy nhất bàn tay ấy.

Becky tiến đến trao lên môi Freen một nụ hôn, giữ yên dư vị ngọt ngào trên môi cô không thể tách rời. Hơi thở cả hai bỗng trở nên gấp gáp hơn khi môi kề môi thế này, bất cứ cử động nào cũng có thể châm ngòi lên một ngọn lửa cháy rực.

Freen: "Bec ..."

Becky: "Em sẽ không bao giờ tháo ra cũng như không bao giờ rời xa chị."

Freen: "Vợ à!"

Becky: "Ừm, em đây!"

Sự quyến luyến này không thể để hai đôi môi cứ thế mà tách rời, chúng quấn chặt lấy nhau như hai mảnh ghép hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhất của bức tranh tình yêu kéo dài hết tuổi thời thanh xuân đến lúc trưởng thành vẫn mãi vì một cái tên mà thổn thức. Từng lớp áo rơi xuống mặt sàn, lớp da mỏng manh cảm nhận được sức nặng của lớp chăn bông dày, lộ ra đôi chân trần. Một đêm cứ thế trôi qua trong cái đam mê được thổi bùng lên đến khi thấm mệt, cô gái nhỏ lại cuộn tròn trong vòng tay người tình, len lén âu yếm khuôn mặt đang mơ màng rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

8h sáng, nắng đã lên đỉnh đầu rồi mà hai con mèo lười vẫn còn say ngủ khiến bà Meh đợi mãi chẳng thấy người đâu bèn gõ cửa phòng hỏi thăm. Freen vốn thường ngày rất dễ bị đánh thức nhưng chẳng biết có phải đêm qua vất vả nhiều nên đâm ra ngủ sâu không nghe thấy gì. Mà chắc Becky cũng như vậy nên hai người chẳng có chút động đậy để bà Meh gọi một lúc lâu ngoài cửa.

Ông Sanun từ lúc sáng sớm đã trở về nhà sau chuyến công tác ngắn, vốn dĩ có thể ở lại một hôm nhưng vì lo con gái mới từ viện về nên khi công việc xong liền bay về ngay.

Ông Sanun: "Sao thế? Hai đứa nhỏ vẫn chưa ngủ dậy à?"

Bà Meh: "Chắc là đêm qua ngủ muộn."

Ông Sanun: "Giờ cũng không còn sớm, gọi bọn trẻ dậy ăn chút gì đi, đừng để chúng ngủ đói như vậy."

Bà Meh đành mở cánh cửa định bước vào thì cảnh tượng quần áo rơi vãi khắp sàn khiến bà một phen giật mình, vội vã khép cửa lại không để ông Sanun phía sau nhìn thấy.

Ông Sanun: "Có chuyện gì à?"

Bà Meh: "À ... tôi thấy nên để hai đứa nhỏ ngủ thêm thì hơn, có lẽ chúng mệt quá thôi, không nên đánh thức."

Ông Sanun: "Hôm qua chơi vui đến mệt vậy sao, vậy thì để chúng ngủ thêm một lát. Bà xuống làm thêm ít canh nhân sâm bồi bổ, Freen mới vừa khỏe trở lại thôi, nên chú ý một chút."

Bà Meh gật đầu rồi nhanh chân rời đi, cứ tưởng ông Sanun ra phòng khách xem tin tức nên bà cũng không ngoái đầu lại nhìn. Hóa ra lúc bước theo sau ông bị khe cửa phòng lúc nãy bà Meh vì vội quá mà không khép kín gây chú ý. Vốn ông chỉ muốn nhìn mặt con gái một chút nhưng có lẽ đó là một quyết định sai lầm. Nét mặt ông thay đổi hẳn, hắng giọng rồi bước nhanh ra phòng khách không nói năng gì nhưng trong đầu đã thầm đánh giá đứa con duy nhất mà có lẽ bây giờ đã không còn là của mỗi ông nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip