Chương 82 : Bạn Nhỏ Sarocha

"Thế nào, thấy vui mừng hay không?"

Freen nghiêng người dựa vào khung bên cạnh cửa phòng tắm, hai tay vòng ở trước ngực, cười đến dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, hướng Becky trình diện ra "Kiệt tác" của cô.

"Chị khi nào thì..."

Becky đầu óc nhất thời mê mẩn, nàng nhớ mình buổi sáng lúc ra cửa nhìn thấy mặt tường còn rất bình thường, làm sao mới một ngày, liền có cái món này.

"Em vừa ra khỏi cửa tôi liền để đội trang trí đến cải tạo."

Freen đi qua, dựng thẳng lên hai ngón tay ở trên tường ma sát qua.

"Mặt kính đặc biệt xử lý phòng sương mù, hơi nước có lớn cũng không sợ dính ở trên gương thấy không rõ."

Cô vừa theo chốt bên cạnh mở.

"Còn tự biết điều chỉnh nhiệt độ, lần sau Becca nằm sấp ở trên tường, không còn sợ lạnh đến run rẩy."

Cô nói xong nhìn Becky, trong con mắt đen nhánh lộ ra một đạo tà quang, phảng phất chờ lấy Becky mở miệng khen sự chu đáo của cô.

"..."

Becky trên mặt khô nóng, lúc đỏ lúc trắng, đừng nói cái gì khích lệ, nàng hiện tại chỉ muốn mau mau chạy đi khỏi nơi này, không còn muốn dùng cái phòng tắm này.

Nguyên một mặt tường tất cả đều là gương, cái này... Cái này lần sau làm sao dám tắm rửa... Không để ý nhìn vào gương sẽ thấy hết rõ ràng, vốn là nghĩ khi có hơi nước nhiều sẽ làm mờ mặt gương còn may, ai ngờ Freen làm việc tỉ mỉ, cái gì cũng suy tính chu đáo, ngay cả mặt kính đề phòng sương mù cũng cân nhắc, để người muốn trốn tránh cũng không thoát.

"Cái phòng tắm này em không cần, sau này chị Freen tự mình một người dùng đi."

Becky cắn môi, đỏ mặt chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ để rửa tay.

Xấu hổ.

Con mắt Freen đi theo bóng lưng nàng bước nhanh đi ra, ung dung không tập trung câu lên khóe môi. Lúc này còn nói một đằng làm một nẻo, chờ đến thời điểm dùng rồi, nàng liền cảm giác được mặt tường này là tuyệt diệu.

Cảm hứng cho bức tường gương này bắt nguồn từ mấy ngày đầu tháng ở nhà ông nội Chankimha, Becky sợ làm bẩn ga giường vỏ chăn trong nhà ông nội Chankimha, lại cho bảo mẫu thêm phiền phức, cũng sợ bọn họ sau lưng nói lời dèm pha, ban đêm ngày đầu tiên không cho Freen lộng hành.

Freen trong lòng nghẹn cơn giận, trái lo phải nghĩ, đột nhiên thông suốt, không cho trên giường, trong phòng tắm chẳng phải được rồi sao? Sau đó còn có thể thuận tiện tắm rửa, nhất cử lưỡng tiện.

Vô tình cắm liễu liễu xanh um, không nghĩ tới Becky cảm giác mãnh liệt như vậy, liên đới lấy Freen cũng xao động dễ chịu trước nay chưa từng có.
...

Becky ở trong phòng tắm của phòng ngủ rửa tay, thêm một chút nước rửa tay, xoa ra bọt biển, cẩn thận đem mỗi cái khe hở cũng rửa sạch sẽ.

Con mắt nhìn chăm chú lên ngón tay xoa nắn, bỗng nhiên lực chú ý liền rơi vào bên trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch thuần sắc, vừa nhìn xem cái bàn bên cạnh trắng noãn sáng ngời.

Nàng ngây người, nhớ tới.

Ngày đó cũng là cái bàn như vậy, Becky bị Freen ôm ngồi ở mép đá cẩm thạch chật hẹp, chỉ có mũi chân đụng đất một chút, lung lay sắp đổ, đành phải để hai cánh tay vững vàng trèo ở sau vai Freen, sợ sẽ từ trên bàn rơi xuống.

Mở mắt, liền như thấy động tác của mình trong gương.

Thế là đóng lại hai mắt, víu càng chặt hơn.

Sáng ngày thứ hai Freen rời giường, đưa lưng về phía Becky mặc áo sơ mi, Becky cảm giác ấm áp ôm mình không thấy, xoa xoa con mắt mở ra một khe hở, mơ hồ nhìn thấy vị trí xương bả vai trên lưng Freen, mười cái vết máu vừa đỏ vừa tinh vi, đã kết vảy.

Becky buồn ngủ đột nhiên tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, lỗ tai Freen khẽ động, nghe tới động tĩnh sau lưng, quay đầu, trông thấy trong mắt nàng còn đọng lại ẩm ướt từ hôm qua, hai gò má ửng hồng, cũng không biết là đã đỏ bừng hay là sau khi tỉnh ngủ tự nhiên đỏ, Freen đứng tại bên cạnh tủ quần áo, khóe mắt hơi gấp, bên miệng mang theo ý cười, ánh mắt cùng nàng trong không khí gặp lại, một tay cài áo sơmi.

Ngón tay Freen vô cùng linh hoạt, bay lượn mấy lần, cấp tốc đã cài tới nút trên cùng.

Tối hôm qua, hai tay kia cũng linh hoạt như vậy.

Becky nắm chặt ga giường dưới thân, trong chăn dưới đáy len lén khép lại chân, cúi đầu, cái cổ đỏ đến nhỏ máu, Freen đi qua, nhấc lên cằm của nàng đem nàng vớt lên, đổ xuống môi của nàng, cười nói làm sao không ngủ thêm chút nữa.

Becky khả nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói, bả vai chị bị thương.

Freen liếm láp hàm răng, dán tại bên tai nàng cười khẽ, nói cũng không biết mèo rừng nhỏ nơi nào đến, móng vuốt sắc bén như vậy, nói mò lên tay Becky, ra vẻ ngạc nhiên ồ lên một tiếng, lại cười, hóa ra là móng tay mèo nhà, làm sao lại làm đau người khác như thế.

Becky bốc lên nắm tay nhỏ đẩy cô, phồng lên liếc tròng mắt hỏi, chị Freen thuần thục như vậy, chẳng lẽ trước kia ở bên ngoài đi tìm mèo rừng nhỏ rồi sao?

Tìm được một con, Freen đáy mắt mỉm cười, Becky đang muốn đấm cô, cô một nắm nắm lấy cổ tay của nàng, năm ngón tay từ trong lòng bàn tay nàng chui vào, giữa ngón tay hai người dây dưa, Freen đem nàng đè xuống giường, mới nói, mèo rừng nhỏ vô cùng đáng thương bị tôi nhặt trở về, sau đó biến thành con mèo nhỏ thích ăn giấm thích nũng nịu.

Becky trên mặt nóng bỏng, bị Freen đè ép, răng ngậm bờ môi, xay nghiền một lần lại một lần.

Cuối cùng vẫn là làm bẩn ga giường trong nhà ông nội Chankimha.
. . .

Lần này rửa tay có hơi lâu, Becky ngay lúc mặt đã đỏ lên, không thể làm dịu nửa điểm nhiệt độ, lúc lau khô tay đi tới, Freen đã đem đồ ăn bưng lên bàn ăn, xem sắc mặt nàng đỏ bừng, cho là nàng bị nóng, đi lên dùng mu bàn tay thử nhiệt độ của người nàng, cũng may, không nóng, thế là trêu ghẹo:

"Rửa cái tay như thế nửa ngày mới ra ngoài, làm gì vậy? Không phải là muốn tôi đó chứ?"

Bất quá là thuận miệng đùa giỡn, lại làm cho Becky khẩn trương căng thẳng hai bên bả vai.

Freen trong mắt lóe lên ý cười, chỉ đoán mò, lại còn đoán đúng rồi.

Cô lau lau tay, ôm lấy eo Becky hướng vào trong ngực.

"Thật muốn tôi sao? Muốn tôi cái gì? Chẳng lẽ là muốn tôi làm chuyện xấu?"

"..."

Hai câu nói tất cả đều đoán đúng, Becky vừa thẹn lại giận, từ trong ngực cô tránh thoát.

"Em... em không muốn ăn cơm tối nữa, chị tự mình một người ăn đi."

Nói xong chạy vào trong phòng, ầm một cái đóng cửa phòng.

"Đừng nha vợ!"

Freen gấp gáp, vội vàng đi vặn nắm tay, cửa đã bị Becky từ bên trong khóa ngược lại, vặn không ra.

"Vợ là lỗi của tôi... phạt tôi quỳ đi, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, nể mặt mũi đi ra ăn cơm đi."

Freen ở bên ngoài gõ cửa, lỗ tai dán tại trên ván cửa, nghe động tĩnh bên trong.

Chỉ nghe Becky thở phì phò nói:

"Em không vui, dỗ không được, phạt quỳ chị Freen cũng vô dụng!"

Âm thầm trong phòng tắm làm tường gương không có cùng mình bàn bạc cũng đành, còn cười nhạo mình, dỗ mình như dỗ trẻ con, để Becky cảm thấy Freen một mực đem mình dạy như đứa trẻ ngốc, lúc này nói cái gì cũng không thể dễ dàng tha thứ cô như vậy, phải giáo huấn cô một chút, cái nhà này không phải một mình cô ở, là nhà chung của hai người, Becky đối với thay đổi trong nhà cũng có quyền quyết định!

"Vợ, xin em đi ra đi, tôi lúc này thực biết lỗi, sau này làm việc nhất định thương lượng với em, tuyệt đối không tạo ra "vui mừng" thế này, được không?"

Freen gõ cửa nửa giờ, Becky không có chút ý nào muốn ra, cô liền có chút khẩn trương, hối hận mình làm cái chuyện ngu xuẩn này làm trước báo sau, trời đất bao la vợ là lớn nhất, giấu diếm vợ giở trò, lúc này coi như xong rồi, vợ tuyệt thực kháng nghị, cuối cùng làm hỏng không phải là hạnh phúc của Freen sao?

Hai cái hạnh phúc cũng bị ảnh hưởng.

"Nếu không tôi đem mặt tường kia phá nhé?"

Freen ở ngoài cửa thăm dò.

"Tôi ngày mai tìm người phá?"

Đợi một chút, bên trong không có động tĩnh.

"Nếu không đêm nay phá?"

Bên trong vẫn là không có động tĩnh.

Freen cắn răng một cái.

"Được, tôi hiện tại tìm người mở ra!"

Cô dùng sức đạp lên cửa, sợ Becky nghe không được động tĩnh.

Vừa đi ba bước, cửa quả nhiên từ bên trong kéo ra, Becky từ bên trong ra, thu lấy khuôn mặt nhỏ."

Tường đắt như vậy nói làm liền làm nói phá liền phá sao, không lãng phí tiền chắc? Chị Freen nhiều tiền đến nỗi không chỗ tiêu, không bằng quyên cho mấy quỹ từ thiện, làm việc thiện tích đức."

"Rốt cục ra ngoài rồi?"

Freen ôm nàng, hôn ở trên mặt nàng, lấy lòng cười.

"Lần này là lỗi của tôi, lần sau có việc nhất định thương lượng với em."

Becky được dỗ, cũng không biết câu nào thật câu nào giả, thấy cô yếu thế một bên dỗ dành liên tục cam đoan, giận sớm tiêu hơn phân nửa, cố ý giả bộ tức.

"Lần sau phạt chị Freen không cho phép ăn cơm."

"Nhất định nhất định."

Freen nửa ôm nửa đẩy mà đem người đẩy vào bàn ăn.

Ăn cơm xong, Freen không biết thái độ của Becky với cái gương kia thế nào rồi, vừa thử hỏi:

"Cái tường kính kia..."

"Giữ đi."

Becky xiết chặt đũa, bình thản nói:

"Làm cũng đã làm rồi, phá cũng mất tiền."

Ánh mắt lóe ra nửa tâm tư của nàng.

"Được rồi!"

Freen cười lên, trong lòng tính toán nhỏ nhặt bắt đầu ào ào kích thích.

Chỉ cần tường này vẫn còn, sau này nhất định có cơ hội.

. . .

Phòng tắm gian ngoài kia Becky nhìn liền thẹn thùng, về sau cơ bản chưa từng dùng tới, rửa mặt tắm rửa cái gì cũng ở trong phòng tắm của phòng ngủ.

Freen không có vấn đề, vẫn như thường dùng phòng tắm gian ngoài, không chút nào bị tường kính kia ảnh hưởng.

Becky mỗi lần nhìn cô lau tóc từ trong phòng tắm ra, cũng không biết nên khen da mặt cô dày hay là tâm lý có tố chất mạnh mẽ.

Bởi vì Becky chưa bước khỏi lằn ranh trong lòng kia nên công dụng của tường kính tạm thời bỏ xó.

. . .

Cuối tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, mấy trận mưa thu, lá vàng thay nhau rơi, đến tháng mười một thời điểm lập đông, gió bấc đã bắt đầu lạnh cắt mặt, đám người thành phố L nhao nhao thay đổi áo khoác chống gió kháng đông, Becky sợ lạnh, lúc bạn học của nàng đều vẫn đang mặc áo khoác, nàng đã thay đổi áo lông.

Ngày đầu tiên mặc áo lông đi học, bị Yuki cười rất lâu.

"Becky cậu bây giờ đã mặc đồ mùa đông rồi, chờ thêm mấy ngày nữa cậu mặc tới cái gì?"

"Nhưng mà tôi rất lạnh."

Becky vừa tủi thân lại hiếu kỳ.

"Các cậu mặc ít như thế, thực không lạnh à?"

Buổi sáng nhiệt độ không khí chỉ có 10 độ, Becky nhìn Yuki, chỉ mặc kiện áo thun tay áo dài, bên ngoài phủ lấy kiện áo khoác, mở miệng gió vù vù thổi ra, căn bản không giữ ấm. Fiona còn tuyệt hơn, một kiện áo sơmi, cổ áo mở hai nút, bên ngoài đeo một áo khoác dệt len hơi dài, phía dưới mặc chính là quần jean lỗ rách, hai cái đầu gối trắng như tuyết hoàn toàn lộ ở bên ngoài không tính, ống quần còn cuốn lại hai bên, lộ ra cổ chân cao cao.

Becky nhìn cũng lạnh thay cô.

"Tôi vừa khéo cũng không lạnh."

Yuki dựng lấy bả vai Fiona, trêu cằm của cô hỏi.

"Ai, cậu có lạnh hay không?"

"Không lạnh."

Fiona quay đầu hất tay của nàng ra, đối Becky nhíu nhíu mày.

"Becky cậu thể chất quá kém, sau này mỗi ngày xế chiều đi theo tôi cùng Yuki cùng nhau chạy bộ nửa tiếng rồi về."

"Đúng vậy."

Yuki cũng phụ họa.

"Thể chất tốt, cậu cùng chị Freen sinh hoạt khẳng định hạnh phúc hơn nha."

"Cái này cùng sinh hoạt hạnh phúc có quan hệ gì..."

Becky vừa hỏi xong, nhìn Yuki nháy mắt ra hiệu, liền hiểu được "sinh hoạt" hạnh phúc của Yuki là cái gì.

Becky đỏ mặt, hỏi lại cô:

"Yuki thân thể cậu tốt như thế, thể lực vừa được, khẳng định rất hạnh phúc đi?"

Yuki : ". . ."

Becky hiện tại càng ngày càng sẽ chọc người, mình càng ngày càng không trêu được nàng nữa.

"Ai, giúp tôi một chút."

Yuki chọc chọc Fiona, hướng cô xin giúp đỡ.

"Giúp cậu tôi được gì?" Vệ

"... Cậu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?"

"Không được lợi không giúp"

"Được được được, lần sau có bài tập lớn tôi giúp cậu làm, được rồi chứ?"

"Thành giao." .

Fiona cùng cô đụng nắm đấm, thay cô giải vây, đối với Becky nói:

"Cậu ấy là chó độc thân, thể lực có được hay không cũng không có gì đáng nói."

Yuki : "..."

Cậu chính là giúp tôi giải vây như vậy! ?

Cô nhìn Fiona một bộ biểu lộ "Bài tập của tôi lần sau cậu nhớ phụ trách", rất muốn đấm cô.

. . .

Dù cho Becky che phủ chặt chẽ, thời điểm giao mùa, thời tiết biến hóa thường xuyên, nàng còn sinh bệnh.

Cảm cúm mùa, không biết ở đâu nhiễm lên, tóm lại buổi chiều thứ tư xong khóa thể dục về nhà liền bắt đầu ho khan.

Freen không dám qua loa, cho nàng uống thuốc cảm mạo pha nước, tắm rửa bằng nước nóng, vừa nóng chân là lên giường nằm, đến sau nửa đêm vẫn là nóng như thiêu cháy, cũng may là sốt nhẹ, chỉ có 37 độ 5.

Becky sợ lây cho Freen, muốn cùng Freen chia phòng ngủ, bị Freen bắt lấy hai cánh tay vây ở ngực.

"Em cũng đừng nghĩ đi được chỗ nào, thành thật đi ngủ."

"Ngộ nhỡ chị Freen cũng bệnh làm sao bây giờ?"

Freen cười khẽ.

"Thân thể tôi tốt, không có khả năng bị truyền nhiễm."

Kết quả ngày thứ hai, Becky sốt liền lui, cũng không ho khan, cái mũi cũng không nghẹt, tinh thần sảng khoái rời giường, ngược lại Freen sắc mặt ửng hồng nằm ở trên giường dậy không nổi, Becky sờ sờ trán của cô, bỏng đến đều có thể làm chín trứng gà, cầm nhiệt kế vừa đo, 38 độ 8!

Becky dọa đến tay chân như nhũn ra, buộc mình trấn định, ngón tay run rẩy gọi 120.

Thời điểm chờ xe cứu thương, nàng cầm một đầu khăn lông khô, thấm nước lạnh, khoác lên trên trán Freen, lại dùng bông y tế thấm rượu cồn cho Freen chà xát tay chân, thay cô hạ nhiệt độ bên ngoài, bảo đảm nhiệt độ sẽ không tăng lên.

Nàng không dám cho Freen uống thuốc hạ sốt, sợ sẽ ảnh hưởng đến lúc bác sĩ chẩn bệnh.

"Chị Freen, chị bây giờ cảm giác thế nào? Kiên trì một hồi nữa, xe cứu thương lập tức tới ngay."

Becky hai tay bao lấy tay Freen, thống hận mình vô dụng.

Bị cảm cúm, còn lây cho chị Freen, lại không có bằng lái nên không biết lái xe, ngay cả đưa cô đi bệnh viện cũng làm không được, chỉ có thể chờ lấy.

Freen tố chất thân thể vô cùng tốt, đừng nói nóng rần lên, ngay cả ho khan một chút cũng rất ít, sẽ không ngã bệnh, vừa nhuốm bệnh liền rất đáng sợ, liền sốt thẳng đến 39, 40 độ, xương cốt trên thân đau nhức, đầu chìm vào hôn mê, giống như có người cầm búa đục, kéo dài đau nhức.

"Tôi không sao, chỉ liền là cảm vặt bình thường, buổi chiều sẽ khỏe."

Hốc mắt Freen nóng bỏng thiêu đốt, còn có tâm tình hướng Becky cười, làm dịu căng thẳng của nàng.

Lúc này có thể nhắm mắt lại ngủ một hồi người cũng dễ chịu chút, nhưng để Becky một người suy nghĩ lung tung, cảm xúc nàng lại thêm không ổn định, Freen thà rằng trợn tròn mắt cùng người yêu nói chuyện một chút.

Cô không biết bên trong tròng mắt của mình đã che kín tia máu đỏ, bờ môi cũng khô tróc da, Becky không có tâm tư đâm thủng lời nói dối của cô, lấy tay thấm nước, cho trơn môi cô.

"Em lại đi rót cốc nước."

Nàng đứng dậy, đưa lưng về phía Freen đi ra ngoài, len lén đưa tay lau nước mắt.

Lúc này không thể khóc, cũng nên là thời điểm trở thành lá chắn bảo vệ chị Freen, chống đỡ cô.

Xe cứu thương không đến 10 phút đã tới, bác sĩ nhấc lên cáng cứu thương lúc đi vào Freen còn sửng sốt một chút, chịu đựng đau đầu nói đùa.

"Ha ha, tôi nhất định là người thứ nhất bởi vì cảm mạo được mang lên xe cứu thương."

Vẫn không quên đối với bác sĩ y tá chạy tới nói lời cảm ơn.

"Các vị thiên sứ áo trắng vất vả, chỉ là việc này tuyệt đối đừng truyền đi, nếu không mặt mũi tôi ở thành phố L còn để chỗ nào, các vị nói có đúng hay không?"

Người tới đều biết cô là ai, nơm nớp lo sợ mà bảo chứng:

"Tổng Giám đốc Freen yên tâm đi, bảo hộ lý lịch bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi."

Ở trong bệnh viện thông thường xét nghiệm máu, treo hai bình nước, sốt cũng gần như sắp lui, đã xem xét báo cáo, là virus cảm cúm, không có gì quá nguy hiểm, đi về nghỉ mấy ngày liền không sao, Freen cười nói cảm ơn, gọi điện thoại để Yha đến xử lý thủ tục xuất viện, thuận tiện đưa cô cùng Becky về nhà.

Becky đi theo hỏi bác sĩ, cảm mạo cần ăn kiêng cái gì.

"Không uống rượu, ăn ít thức ăn có hàm lượng muối cao và nhiều dầu mỡ gây kích thích, ăn nhiều thịt, trái cây và rau quả giàu protein, và chú ý đến chế độ dinh dưỡng cân bằng là được."

Bác sĩ bên cạnh cho toa thuốc vừa cười nói.

"Về điểm này tôi nghĩ chuyên gia dinh dưỡng của Tổng Giám đốc Freen sẽ chú ý."

Becky lúc này mới phát giác.

"Chị Freen, thì ra còn có chuyên gia dinh dưỡng à..."

"Hình như có?"

Freen không thèm để ý cái này, ngược lại muốn làm chút chuyện khác, cười, hướng Becky vẫy tay.

"Tới."

"Làm sao? Có phải là khó chịu? Em giúp chị xoa bóp."

Becky khẩn trương chạy tới.

Freen một nắm đem người đưa vào trong ngực, tựa ở trên giường bệnh, cười khẽ.

"Lòng tôi ngứa đến khó chịu, nếu không Becca giúp tôi xoa lòng?"

"Nói mò."

Becky chống đỡ cánh tay, sợ đè đau Freen.

"Lòng làm sao mà xoa?"

Lúc chưa ngã bệnh còn có thể tùy tiện đè, thân thể chị Freen tốt, chịu đựng được, lúc này sốt vừa lui, đoán chừng toàn thân như nhũn ra, thời điểm mảnh mai nhất, Becky sợ cô nhịn không được còn muốn khoe khoang.

Freen yết hầu lăn ra vài tiếng cười.

"Đương nhiên là như vậy."

Lôi kéo tay Becky.

Làm mẫu cho nàng một lần.

Becky đỏ mặt, giận cô:

"Nơi này chính là bệnh viện."

"Ôi..."

Freen cau mày hướng Becky nghiêng vai.

"Ngực tôi đau quá."

"Được được được, em..."

Becky cắn răng một cái.

"Em làm theo là được chứ gì?"

Freen tựa ở trên mép giường, thoải mái hưởng thụ người yêu phục vụ.

Becky bị cô ôm ở trước ngực, chăn mền hướng trên thân hai người đắp một cái, ngăn trở tất cả động tác, chỉ có hai cái đầu lộ bên ngoài chăn.

Freen ở bên tai nàng, bất thình lình rên khẽ một tiếng.

Hơi thở nhiệt độ cao như vậy, lỗ tai Becky run lên.

Freen híp mắt, thần sắc như thường, mang theo thói quen cười yếu ớt, chỉ có Becky cùng cô gần trong gang tấc, có thể trông thấy trong mắt cô đen nhánh cuồn cuộn cảm xúc.

Becky nhịp tim căng thẳng.

"Nha, cái này là giữa ban ngày tình tứ sao?"

Tiếp đến chính là Yha, làm tốt tất cả thủ tục, đứng tại cửa phòng bệnh cười.

Becky bị cô dọa giật mình, lòng bàn tay thu về.

"Tê..."

Freen thống khổ chau mày, thoáng qua liền mất, quay đầu nhìn về phía Yha.

"Làm sao hiện tại mới đến?"

"Tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới rồi đó?"

Yha tức giận tiến đến.

"Bà chủ ngài vừa bệnh, tất cả lịch trình hoàn toàn xáo trộn, chúng tôi cấp dưới mất ít nhất một tuần lễ mới sắp xếp được, kế tiếp khả năng còn phải tăng ca, không mong gì ngài tăng thêm tiền lương, chỉ mong ngài thông cảm một chút không được sao?"

"Yên tâm, cuối năm nay thưởng không thể thiếu cô"

Yha trên mặt lập tức xán lạn, vẫy đuôi tới đỡ cô:

"Cám ơn Tổng Giám đốc Freen, Tổng Giám đốc Freen ngài tính cách rộng rãi!"

Becky biết Freen lần này ngã bệnh cũng là bởi vì chính mình, Yha phàn nàn Freen không có để bụng, Becky lại để ý, sau khi về đến nhà, buồn bực nói với Freen thật xin lỗi.

"Nghĩ linh tinh cái gì?"

Freen vò đỉnh đầu của nàng.

"Chớ suy nghĩ lung tung, một chút tình trạng đột biến thế này còn không xử lý được, mấy người thư ký kia cũng nên sớm cuốn gói ra đi. Yha nàng nói đùa thôi."

"Thế nhưng là nếu như không phải em..."

Freen cắt ngang nàng:

"Đúng rồi Becca, tôi nhớ em sáng hôm nay có phải là có tiết trên lớp? Xin phép nghỉ rồi sao?"

"Không xong!"

Becky kêu thảm.

"Xong! Thầy này lên lớp sẽ điểm danh, điểm em bình thường còn không xong..."

"Đừng lo lắng, tôi đã để Yuki Williams thay em xin phép nghỉ."

Becky trái tim vừa nhấc đến cổ họng, lập tức vừa rơi về chỗ cũ, như ngồi xe cáp treo, nàng bị dọa ra cả người toát mồ hôi lạnh, cũng không có tâm tư lại nghĩ kẻ cầm đầu làm Freen ngã bệnh có phải mình hay không.

Becky nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, phải dinh dưỡng cân đối, không thể ăn uống đồ kích thích cùng đồ ăn nhiều dầu mỡ, bổ sung nhiều protein cùng vitamin, bình thường đều là Freen giám thị nàng ăn cơm, lúc này đến phiên nàng chăm sóc Freen, cẩn thận tỉ mỉ, để Freen nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả đồ ăn cũng bưng đến bên giường cho cô, dùng cái bàn nhỏ ăn, hận không thể tay nắm tay đút cô.

"Becca."

Freen bất đắc dĩ.

"Tôi chỉ là cảm mạo mà thôi, không phải bại liệt."

"Hiếm thấy thời điểm em có thể chăm sóc chị Freen."

Becky híp mắt cười cười, kẹp lên một miếng thịt.

"Xe lửa nhỏ đến rồi, chị Freen , a -- "

"..."

Đối mặt với vợ thương người như thế, Freen không chút tính toán, há mồm tiếp đồ ăn Becky đút tới.

"Sarocha người bạn nhỏ thật ngoan."

Becky sờ sờ đầu của cô.

"Lại uống một ngụm cháo ngô, a -- "

Sarocha người bạn nhỏ?

Freen mi tâm chau lên, cười thầm.

Cô lúc ba tuổi cũng không ai gọi cô như vậy, bây giờ sắp thành bà dì bốn chục, lại còn bị vợ so với mình nhỏ mười mấy tuổi gọi thành "Sarocha người bạn nhỏ" .

Nói cách khác, cũng thật dễ nghe.

Freen giật mình nhớ tới, Becky là lần đầu tiên gọi tên cô

Cho dù là thời điểm yêu quá tha thiết, Becky khóc rên lên, kêu ra cũng đều là "chị Freen" .

Freen thật thích nàng gọi như vậy, có loại cảm giác toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Nhưng cứ như vậy, lại giống như Becky đem cô đặt ở vị trí thấp hơn.

Nghĩ tới đây, Freen cong lên lông mày xinh đẹp, nhìn Becky.

"Becca, gọi tôi một tiếng Sarocha thử xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip