Chương 88 : Đâu Chỉ Có Sang Năm
Becky thần kinh một mực là kéo căng cao độ, nàng khẩn trương chú ý đến cửa phòng họp. Freen phát hiện, giữa răng môi xuất ra một tia cười khẽ, cố ý dù bận vẫn ung dung đùa nàng, để Becky ánh mắt bất thình lình rã rời, hô nhỏ một tiếng nắm ở sau vai cô, mười ngón tay dùng sức chụp lấy lưng của cô, mang theo một mảnh cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Freen chỗ sâu đôi mắt lóe ánh sáng, tựa như trong đêm khuya đưa tay không thấy được năm ngón, con mắt dã thú sắc bén, cô hưng phấn nói nhảm ở bên tai Becky.
Becky gian nan tập trung lực chú ý, nghe rung động kẽo kẹt bên tai.
Kia là giọng nói Freen muốn đem nàng ăn vào bụng.
Nguy hiểm, lại khiến người ta chờ mong.
Từ cái bàn phòng họp, bị ôm đến tường pha lê trong suốt bên cạnh.
Tầng cao nhất của cao ốc C thị là chỗ cao nhất trong khu vực xung quanh, là tòa nhà mang tính bước ngoặt, tầm mắt không bị cái gì ngăn cản, vô cùng trống trải. Đứng tại trong tường pha lê trong suốt, lúc nhìn xuống phía dưới, cỗ xe nhỏ bé như sâu kiến.
Bao la tầm mắt để Becky dường như cảm thấy dựng tóc, nàng cau mày, khóe mắt chảy ra nước mắt óng ánh, mồ hôi trên trán lâm ly, thấm ướt tóc đen dán tại bên trong cổ.
Nàng giống cá không có nước, liền muốn ngạt thở.
. . .
Về sau, Freen ôm Becky ngồi ở bên trên chân của mình, nghe tiếng hít thở Becky thật lâu không thể bình tĩnh trở lại, tinh vi mà trầm.
Becky như không có xương đầu vùi ở trong ngực Freen, phổi hút lấy đầy đủ không khí, đầu óc cũng rốt cục đỡ choáng, từ trên lồng ngực của cô nâng lên cổ, đối với cô trợn mắt nhìn.
Con mắt đẹp ngập nước sáng sáng long lanh, nơi khóe mắt bị Freen làm cho đỏ hiện tại chưa biến mất, con mắt trừng đến tròn trịa, đen nhánh sáng tỏ, má bên cạnh cũng mang theo hồng nhạt nhàn nhạt.
Thế nhưng trừng mắt cũng không có cảm giác giận, thoạt nhìn như nũng nịu mềm mềm, như con mèo nhỏ chưa mọc móng vuốt, ở trong lòng Freen cào cào, vừa ngứa vừa đau.
"Công ty này của chị sớm muộn cũng phá sản."
Becky tức giận mở miệng, cuống họng chưa có khôi phục lại, vẫn là khàn, nghe trêu chọc mà thôi.
Freen nắm bắt tay nàng mềm mại, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức, nghe vậy buồn cười, lười biếng hỏi:
"Tại sao?"
Becky nhọn khóe mắt nhìn cô, khẽ nói:
"Tổng giám đốc công ty lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, công ty như vậy còn có thể không đóng cửa?"
Freen bị ánh mắt của nàng quyến rũ, đầy trong đầu chỉ muốn hôn cặp môi thanh tú mở ra đóng lại của nàng kia, lời nàng nói một chữ không nghe lọt tai, chỉ phụ họa gật đầu.
"Đúng đúng đúng, bài học kinh nghiệm của vợ rất đúng."
Vạch lên cằm của nàng, dựa theo trên môi nàng hung hăng hôn một cái, thẳng đến khi đem Becky hôn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mới mỉm cười buông ra.
Becky bị cô đột nhiên hôn làm cho căng thẳng, không dám ngồi ở trên đùi cô, vội vàng nghiêng người, sửa sang lại chiếc áo len bị lộng hành-- bởi vì thời tiết rất lạnh, Becky mặc chính là áo len cao cổ, có thể che vừa dấu hôn trên cổ vừa bị Freen hôn, nếu không nàng cũng không có mặt mũi đi ra cửa phòng hội nghị này.
Freen cũng đứng dậy, cầm qua chiếc túi nhỏ trên bàn hội nghị của Becky.
"Về nhà à?"
Cái túi kia thoạt nhìn nhẹ nhàng, Freen xách trong tay cảm giác nó có chút nặng.
"Bên trong là cái gì?"
Becky còn có chút tức giận, không muốn đem lễ vật trong bọc cho Freen, đoạt lấy túi trên tay cô, vác tại trên vai mình.
"Không có gì."
Nói xong quay đầu rời đi.
Nói không có gì thì chắc chắn là có cái gì.
Freen cánh tay dài duỗi ra, nắm lấy dây lưng ba lô liền đem người vớt trở về.
"Tôi xem một chút."
"Không cho phép xem!"
Becky hô to một tiếng, muốn đi ngăn cản.
Không kịp, khóa kéo ba lô đã bị Freen kéo ra.
Kéo một tiếng, trong túi hết thảy bị Freen thấy ở trong mắt.
Một cái hộp hình quà vuông tinh mỹ lẳng lặng nằm tại bên trong ba lô hấp dẫn ánh mắt Freen, cô đem hộp quà lấy ra, câu dẫn bờ môi, nhìn về phía Becky
"Đây là Becca đưa cho tôi?"
"Không phải!"
Becky lên tiếng phủ nhận.
"Thật sao?"
Freen cười khẽ, mười ngón cùng ngón giữa ở giữa kẹp lên một cái thẻ, ở trước mắt Becky lung lay.
"Thiệp giáng sinh chúc mừng của em lại không nói như vậy."
"Đưa cho em!"
Becky bị cô vạch trần, thẹn quá thành giận đi đoạt, Freen cánh tay vừa nhấc, để nàng vồ hụt.
"Gửi tới chị Freen thân yêu."
Freen một tay mở ra thiệp chúc mừng, dù bận vẫn ung dung lớn tiếng thì thầm:
"Giáng Sinh vui vẻ, mong rằng chị năm sau bình an, khỏe mạnh."
Cô dừng một chút, ánh mắt hướng phía dưới quét qua, bên miệng tràn ra ý cười, chậm rãi từ từ đọc chỗ kí tên.
"Mãi mãi yêu chị, Becky."
Becky viết thiệp chúc mừng bị Freen trực tiếp đọc ra, có loại cảm giác xấu hổ trước mặt mọi người, nàng đỏ mặt, quật cường tranh luận:
"Thiệp chúc mừng là cho chị Freen, quả táo không phải."
"Thì ra bên trong là trái táo à..."
Freen cười, bừng tỉnh hiểu ra kéo dài âm cuối.
"..."
Becky cảm thấy mình là con thú bị nhốt, từng bước một lọt vào cạm bẫy Freen.
Hoặc là nói Freen quá xảo quyệt, cạm bẫy đặt một cái rồi một cái, Becky không chỗ có thể trốn.
"Được rồi."
Becky cam chịu như vậy, bả vai hạ xuống dưới, thành thật thừa nhận.
"Quả táo là đưa cho chị Freen, được chứ?"
Nàng lời kế tiếp mang theo vị chua xào dấm.
"Ai bảo em không có sáng tạo như thế, tay vừa tệ, không giống chị gái thư ký người ta, một cái quả táo cũng có thể cắt thành hoa."
Nàng cúi đầu, lớn tiếng nói, gần như lẩm bẩm, không có phát hiện Freen đã từng bước tới gần nàng, sau đó một mực vòng lấy eo của nàng, dán vào lỗ tai của nàng cười.
"Tôi thích cả một quả táo, không thích cắt ra đa dạng."
Nói xong, cô giả ý thở dài.
"Có điều là thì ra Becca tặng cho tôi lễ vật chỉ có một quả táo à? Tôi còn tưởng rằng..."
Becky bị quyến rũ ra lòng hiếu kỳ.
"Còn tưởng gì?"
"Tưởng rằng Becca sẽ ở trên đầu thắt một cái nơ con bướm, đem mình đóng gói đưa cho tôi."
Becky trên mặt lại hồng nhuận, buông thõng mắt, lông mi chớp mấy lần, nói quanh co.
"Em... em không phải đã sớm thành người của chị Freen hay sao?"
Lại một lần, vẽ vời cho thêm chuyện ra.
Freen cười chấn động đến cả quả tim Becky đều là tê dại, nàng không tự giác nắm chặt vạt áo trước, chỉ nghe Freen ở bên tai nàng nói:
"Thì ra Becca tự giác như thế, biết mình 'Đã sớm' là người của tôi."
Cô tận lực nghiền ngẫm từng chữ một, xuyên tạc suy nghĩ mập mờ của Becky.
Becky cảm giác cổ của mình cũng nóng rần lên, dùng sức đẩy Freen.
"Chị Freen còn dám trêu em, em không muốn để ý đến chị."
Đi về phía cửa.
Đi tới cửa mới phát hiện, nắm tay cửa phòng họp sớm đã khóa từ bên trong, người bên ngoài hoàn toàn vào không được.
"..."
Nàng quay mặt hỏi Freen :
"Chị sớm biết cửa khóa trái?"
"Đúng."
Freen nhẹ nhàng cười.
"Tôi tự mình khóa."
"Lúc nào?"
"Lúc em bị tôi hôn đến không thể chú ý gì khác."
"... Cho nên chị Freen, chị là cố ý để em sợ hãi đúng không?"
Becky trong mắt tức giận rất đậm, lý sự.
"Ây..."
Freen nghẹn lời.
"Becca em nghe tôi giải thích..."
"Vậy chị giải thích đi."
Becky ôm ngực, giơ lên cái cằm.
Freen : "? ? ?"
Lúc này không phải là nên ngang ngược lắc đầu, nói em không nghe em không nghe sao? Làm sao vợ nhà mình không bắt chước như thế?
"Giải thích đi."
Becky âm thanh tức giận nhàn nhạt thúc giục cô.
Freen chỉ còn thành thật khai báo.
"Lúc em căng thẳng, lại thêm nhạy cảm..."
Becky không nghĩ tới Freen vậy mà ngay thẳng như vậy thành thật khai báo, không có có chuẩn bị tâm lý, ngạc nhiên hai giây, đỏ ửng cấp tốc bò đầy khuôn mặt, hướng lỗ tai cùng cái cổ lan tràn, cuối cùng ngay cả đỉnh đầu đều giống như phát sốt.
"Chị Freen đêm nay tự mình một người ngủ đi!"
Nàng vặn ra chốt cửa, cất bước liền đi, cũng không quay đầu.
"Đừng mà!"
Freen gấp, vội vàng đuổi theo, lôi kéo cổ tay Becky yếu thế giữ lại.
"Becca, tôi có lỗi, phạt tôi trở về quỳ bàn phím có được hay không?"
Becky vùi đầu chỉ lo đi đường mình.
"Quỳ sầu riêng?"
Becky vẫn không để ý tới cô.
"Vậy quỳ mảnh vụn thủy tinh?"
Becky rốt cục có phản ứng, hướng lên liếc cô một chút.
"Được! Liền quỳ mảnh vụn thủy tinh!"
Freen cắn răng, vì dỗ vợ vui mừng, cô cũng không thèm đếm xỉa.
Sau khi về đến nhà, Freen lập tức từ trong quầy tủ tìm mấy cái bát ra, còn có một cái chậu nhựa, Becky đang tò mò cô muốn làm gì, còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy Freen một tay cầm một cái bát, ở phía trên chậu nhựa mãnh liệt chạm vào nhau, loảng xoảng một tiếng, bát gốm sứ chia năm xẻ bảy rơi vào trong chậu, dọa Becky nhảy một cái.
"Chị Freen, chị làm gì?"
"Nhận lỗi với vợ."
Freen nói rất đương nhiên.
"Trong nhà không có mảnh vụn thủy tinh, có điều là mảnh sứ vỡ hẳn là cũng không kém nhiều, vợ em không ngại chứ?"
Nói xong, lại muốn đập nát hai cái bát.
Becky một nắm ngăn lại, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
"Ai muốn chị quỳ mảnh vụn thủy tinh! Em... em kia là nói nhảm chị Freen cũng nghe không hiểu sao!"
"Nói như vậy Becca tha thứ cho tôi rồi?"
"A!"
Becky vội vàng không để ý tới cái khác, vội vàng đáp ứng, hiện tại chỉ cần Freen đừng đùa với thân thể cô là tốt rồi.
Freen bên môi kéo ra.
"Becca, em làm sao mềm lòng như thế."
Becky cảm giác được mùi Freen đây là vừa tạo cái bẫy để cho mình tới nhảy vào!
Không hổ là người làm ăn, một tay lấy lui làm tiến, chơi đến làm người ta chạy mất.
"Tốt, tôi lúc này thành tâm thực lòng đối Becca nhận lỗi, đừng giận tôi, nha?"
Freen nhẹ nhàng ôn tồn hạ thấp khí thế.
Rốt cục đổi được một cái gật đầu của Becky.
. . .
Lễ Giáng Sinh qua đi là Tết dương lịch, dạ tiệc năm mới kết thúc viên mãn, náo nhiệt một lần nữa đã bình tĩnh lại, trường học cũng bắt đầu ba ngày nghỉ.
Người dân trong thành phố không coi trọng giao thừa của tết dương lịch, chủ yếu là trước giao thừa hạ giá cuồng mua, cửa hàng lớn cũng đại hạ giá ưu đãi, giống như một ngày lễ thương mại.
Mở ti vi, các truyền hình lớn phát chương trình ca nhạc đón năm mới gần bốn tiếng.
Không có tập tục đón giao thừa tết dương lịch, Freen cùng Becky rúc vào bên trong ghế sô pha nhìn thấy hơn mười giờ đêm, rửa mặt lên giường.
Hai người nằm ở trên giường, ai cũng không có ngủ, thẳng đến lúc không giờ, đồng hồ điện thoại Becky báo thức vang, nàng tắt tiếng chuông, quay đầu, trong đêm tối mở to con mắt sáng lóng lánh, nói với Freen :
"Chị Freen, chúc mừng năm mới."
Mặc dù không tính năm mới chính thức, cũng là Becky cùng Freen cùng nhau nắm tay qua cửa ải cuối năm.
Ý nghĩa trọng đại, chỉ suy nghĩ một chút, Becky trong lòng liền nóng hầm hập.
"Chúc mừng năm mới."
Freen hôn một chút gương mặt của nàng.
"Sang năm, em cũng phải cùng chị Freen cùng nhau đón năm mới nữa."
"Em thật ngốc."
Freen chê cười nàng.
"Đâu chỉ sang năm."
Năm sau, ba năm sau, mười năm, cả một đời...
Quãng đời còn lại, mỗi một cái năm mới, Freen cũng sẽ cùng Becky cùng nhau vượt qua.
"Đúng thế."
Becky cười ngây ngô.
"Không chỉ sang năm, còn có rất rất nhiều năm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip