19. Giữ Lời


"Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi."

Becky ngồi yên vị trên ghế lái chiếc Mercesdes C63 của nàng, quay cửa kính xe xuống, nhú đầu ra, có vẻ ân cần hỏi.

Becky xin thề là nàng tuyệt đối không có cố ý theo dõi Freen, chỉ là thật tình cờ mà tan ca cùng lúc với cô, lại "vô tình" mà đụng ngay cổng thôi.

Thôi, được rồi, nàng thừa nhận nàng thật sự cũng có một chút lo lắng về chân của Freen. Hôm nay nhìn thấy cô đi bộ, mặc dù có vẻ rất tự nhiên, nhưng quan sát kỹ một tí, vẫn có thể nhận ra có một chút gì đó không được tự nhiên thoáng qua. Chắc là cái người trọng sĩ diện này ương bướng kiên quyết muốn đi làm, thật là, cấp trên không phải cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi ít nhất một tuần sao, cô lại không chịu, nghỉ ngơi mới có một ngày đã sinh khí dồi dào đến MBA đưa phương án, cô nghĩ mình là siêu nhân à. Chẳng qua vẫn cứ trưng bản mặt băng sơn vạn năm đó ra, dọa cả đám đồng nghiệp NB muốn nghẹt thở.

"Thật trùng hợp." Freen cảm thấy rất kỳ lạ, xe của Becky chạy đến từ lúc nào? Tại sao ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có vang lên, chẳng lẽ nàng có học qua thuật ẩn thân? Coi như có người tự nguyện làm tài xế, huống hồ còn là Becky, tất nhiên là Freen muốn mà còn không được. Gửi cho mẹ một tin nhắn nói bà không cần đến đón cô, cô vô cùng tự nhiên ngồi vào ghế phụ. "Cô đã nói cô muốn đưa tôi đi, vậy tôi cũng không khách sáo. Cho tôi đến căn hộ của Jame Samatic đi."

Mặt Becky tối sầm lại, cô đúng là không khách sáo nha, căn hộ của Jame Samatic cách Sở Cảnh sát rất xa mà.

"Cô đến đó làm gì?" Lần trước cô không có vào sao?

Freen liếc nhìn nàng, "Có việc."

"..."

Thôi được rồi, coi như vì cô là người bệnh... Sau đó liếc mắt nhìn cái bản mặt đáng ghét chết người của Freen, Becky khởi động động cơ, xe chạy ra khỏi Sở Cảnh sát.

Hai người lái xe đi vào con đường nhỏ khu nhà của Jame Samatic, lại nhìn thấy Alice đi khắp nơi lo lắng hỏi: "Có nhìn thấy Nop nhà chúng tôi không? Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy nó. Nó đi đâu mất rồi! Hôm nay là sinh nhật của nó..."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Becky đang muốn xuống xe hỏi tình hình, Freen kéo áo nàng lại.

"Cô kéo tôi để làm gì? Con trai của Jame hình như đi lạc, tôi muốn đến hỏi thăm, sau đó tôi cũng muốn đi tìm giúp." Nàng không thoát được tay cô, quay đầu lại bất mãn hỏi.

Thật đúng là dễ xúc động. Ở trong lòng Freen lắc đầu. "Cái gì cô cũng không biết, làm sao tìm được đây?" Thấy nàng cúi đầu không nói, Freen trầm tư một lát, vỗ nhẹ lên tay nàng, "Tôi biết ở đâu rồi."

Thật hay giả đây? Becky nghi ngờ, có điều vẫn theo chỉ dẫn của Freen mà lái xe chạy đến sân bóng chày ở đối diện cách khu nhà Jame Samatic không xa.

Đó là... Có một cậu bé ngồi trên ghế đá xem người khác đánh bóng chày hình như đúng là Nop. Nàng quay đầu muốn nói với Freen, lại thấy cô đã mở cửa xe bước xuống đi đến nơi đó. Không rõ cô muốn làm gì, có điều tin tưởng mấy chuyện nhỏ này thì một mình cô có thể giải quyết được. Vì thế, nàng cũng không vội vã xuống xe đi theo, mà là khoanh hai tay lại, nhàn nhã ngồi trong xe quan sát, sẵn tiện ở trong lòng suy đoán xấu xa một chút, đoán xem Nop có bị bản mặt quan tài của cô dọa cho khóc không.

Freen chậm rãi đi đến trước mặt Nop, ngồi xuống. "Cậu bé, sao em lại ngồi ở đây một mình? Em có biết gia đình của em lo lắng lắm hay không?"

Cậu bé không có phản ứng, vẫn cứ ngơ ngác nhìn sân bóng chày phía trước.

Ok, ok. Freen hít sâu một hơi, tự nhắc đây không phải hiện trường vụ án cũng không phải ở Sở Cảnh sát, đứa trẻ này không phải phạm nhân, cũng không phải là người nhàm chán, lại càng không giống đồ ngốc đang ngồi trong xe ở ngoài kia (...), nó chỉ là một đứa trẻ có ba của nó vừa mới qua đời, cô cũng nên kiên nhẫn hơn. Cô hạ giọng nói chuyện càng thêm dịu dàng, "Có thể nói cho chị biết, em đang nghĩ gì không?"

Chính sách "mềm mỏng" có lẽ thật sự có tác dụng, cậu bé liền quay lại, khóc nói: "Em nhớ ba lắm, em muốn ba về cùng chơi bóng chày với em..."

Freen sửng sốt, nhớ tới đêm hôm đó, Jame tiếp điện thoại ở trên xe của cô, nhớ tới anh ta cười nói vào điện thoại sẽ cùng con trai đi đánh bóng chày, nhớ tới trong giọng nói của anh ta tràn đầu sự cưng chiều của một người cha đối với con trai.

"Ba còn nói sẽ mua gậy bóng chày tặng em vào ngày sinh nhật, cùng em chơi bóng chày, nhưng mà bây giờ ba đã chết rồi! Bây giờ em không muốn đánh bóng chày nữa, chỉ cần ba quay về là được rồi."

Cô lặng nhẽ nhìn gương mặt cậu bé non nớt nhưng lại rất quật cường, đưa tay lên xoa tóc của nó, "Nop, em là đàn ông đúng không? Đàn ông thì không được dễ dàng khóc, nếu ba em biết em khóc, ba cũng sẽ không vui. Hơn nữa, bây giờ ở nhà chỉ còn một mình em là con trai, em còn phải chăm sóc cho mẹ của mình, phải không?"

Tuy rằng khuôn mặt của chị gái thật lạnh lẽo, giọng nói cũng không phải rất dịu dàng, nhưng hành động xoa đầu của chị ấy lại rất nhẹ nhàng, giống y như mẹ vậy.

"Em biết rồi!" Dùng tay nhỏ bé cố sức lau đi nước mắt, Nop ngước lên, lớn tiếng trả lời.

Freen mỉm cười khen ngợi.

A, chị gái lạnh lùng cười lên nhìn thật xinh đẹp, thật sự còn muốn đẹp hơn mấy ngôi sao ở trên TV nữa. Nop bất chợt ngẩn người, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn cô không chớp.

"Nop...... Nop......" Có tiếng gọi truyền đến cách đó không xa.

Hình như, là mẹ đang gọi mình? Nop đứng lên, quay lại: "Mẹ!"

Bà Alice thật kích động mà kéo Nop vào trong lòng ngực của mình, "Sao con lại một mình chạy tới đây? Có biết như vậy sẽ làm cho mẹ rất lo lắng hay không?"

"Mẹ, xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa. Con nhớ ba, cho nên mới tới đây." Thấy trên gương mặt mẹ mình hiện lên một cái nhìn buồn bã, Nop nắm cánh tay của mẹ, "Nhưng mà con gặp được một chị gái tốt bụng, là chị đó an ủi con." Nop chỉ chỉ phía sau, "A? Chị đâu rồi? Sao lại không thấy?"

Trên băng ghế đá không một bóng người.

*********

Bên trong chiếc xe màu xám, Becky nghiêng đầu nhìn cô, trêu chọc: "Không thể nhìn ra nha, cô đối với con nít còn có một vẻ mặt khác."

Đáy mắt Freen sáng lên ý cười, "Để cô chê cười rồi."

"Không có à, " Becky thấy kỳ lạ, "Sao cô lại biết Nop sẽ ở sân bóng chày?"

Freen không nói lời nào, nhưng trên mặt biểu hiện rất rõ ràng thái độ "Tôi là ai hả." Rõ ràng là không màng trả lời câu hỏi này.

Đúng là vênh váo thái quá! Khóe miệng nàng phồng lên, xém chút nữa quên mất người này là loại kiêu căng hoang tưởng đến mức nào. "Đi đâu nữa?"

"Một bữa lớn."

"Gì?" Cho xin đi, cô có cần nói ngắn gọn như vậy không?

Freen thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, đột nhiên áp sát người vào nàng, nói bằng giọng điệu hợp tình hợp lý: "Bữa tiệc lớn. Hôm đó cô có nói muốn mời tôi ăn một bữa lớn, chút nữa cô có chuyện gì sao?" Cũng không đợi cô trả lời, lại tiếp tục nói: "Tối nay luôn đi. Tối nay cô mời tôi ăn cơm."

Becky đổ mồ hôi, ngài có thể không phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến một bữa lớn hay không...

Becky là một người rất giữ lời, vì thế, khi cô đề xuất tối nay muốn đi ăn một bữa lớn, thì nàng cũng đành gọi điện nói cho Jenny tối này nàng sẽ về muộn, sau đó thật sảng khoái lái xe chở Freen đến con đường với những món ăn nổi tiếng ở BangKok.

Đậu xe tắp vào vỉa hè, Becky nhìn như rất hào sảng mà vỗ bả vai cô, hào phóng nói: "Nói đi, cô muốn đi đâu ăn? Hôm nay cứ tính hết cho tôi!" Đồng thời lại lẳng lặng tính toán tiền hôm nay mang theo có đủ hay không.

Vẻ mặt Freen nhìn như rất phiền não, trầm ngâm: "Đi Nobiduca Trattoria? Món Ý ở đó rất nổi tiếng; uhm, Royal Court? Không khí ở đó có vẻ khá tốt; Ở A1 Dente thì có món gà sốt rượu vang nấm thật sự rất tuyệt; hay là muốn đi Kings Palace? Hoành thánh cuộn sò điệp ở đó rất ngon..."

Mỗi một câu nói của cô, làm sắc mặt nàng trắng bệt ra, trong lòng vẫn không ngừng rên xiết: Không phải chứ! Mấy chỗ cô ấy liệt kê chỗ nào chỗ nấy đều đắt tiền. Nói là mời cô ấy ăn một bữa lớn, cô ấy thật sự cho là bữa cơm "Lớn" sao, mấy nhà hàng càng nói càng xa hoa, giá tiền rõ ràng cũng tăng theo độ sang trọng từng quán.

"Này, tôi nói cái." Becky nhịn không được cắt lời cô, "Cô có thể chọn chỗ kế tiếp nhanh một chút không? Tiếp tục như thế này, chúng ta có ăn cơm nữa hay không?"

Đau lòng vì tiền? Khóe môi Freen hơi nhếch lên, nhanh chóng ra quyết định. "Ok, vậy thì chúng ta đi phố Stanley."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip