Chap 6
Chankimha Gia
"Mợ đã về"
Người làm ra mở cửa vui mừng khi mợ của mình đã khỏe mạnh trở về. Cô không về một mình mà có cả mẹ Chankimha về chung. Hôm nay có vẻ chị không đi làm vì bên ngoài cửa còn đôi giày... kèm theo đó là đôi giày cao gót màu trắng
Becky hơi nhíu mài một chút nhưng cũng thôi, không lẽ chị ấy lại đổi sang mang giày cao gót đi làm. Mẹ Chankimha thì cũng không để ý, cùng em vào nhà. Bà cùng con dâu đi lên lầu cất đồ, mặc dù người làm nói là để họ làm giúp cho nhưng bà không chịu vì sợ có sơ xuất gì thì lại khổ.
Vừa bước lên lầu, bà đã đi thẳng vào phòng của Freen. Phòng đó vốn dĩ là của hai người nhưng chị đã đuổi em sang phòng khác ngủ, không cho em ngủ chung.
Becky chưa kịp nói chuyện này thì bà đã mở cửa đi vào.
Vừa bước vào, ập vào mắt bà là một cảnh tượng mà đáng ra không nên thấy. Mẹ Kim tái xanh mặt, giận đến run người khi thấy hình ảnh đấy.
Hai người trong phòng khi nghe tiếng động, hốt hoảng liền tách nhau ra. Bà thấy Becky đang đi lại gần nên vội đóng cửa, quay sang. Cố kìm chế lại sự tức giận, nhỏ nhẹ với con dâu.
"Becky về phòng nghỉ ngơi cho lợi sức. Quản gia lên dọn phòng cho con bé"
Bà vừa nói vừa đẩy cô về hướng phòng bên kia. Quản gia cũng đi lên. Bà đã căn dặn bác ấy là dìu em vào phòng và không cho em ra ngoài khi chưa được bà cho phép.
"Bỏ ra được rồi..."
Sau khi đã đưa Becky về phòng, bà lại một lần nữa đi ngay sang phòng của Freen. Đẩy cửa vào, hai người đấy đã ăn mặc đầy đủ không lỏa lồ giống như lúc nãy. Mẹ Chankimha tức giận kéo con gái mình xuống nhà.
"Cô đang làm cái quái gì vậy hả Freen Sarocha Chankimha" Bà không thể kìm nén lại sự tức giận trong lòng. Thẳng tay đánh vào mặt đứa con gái mình đã từng rức ruột đẻ ra.
"Con...con" Freen giờ đây như cứng cả họng, không thể thốt ra một câu rõ ràng.
"Không nói được chứ gì. Vợ con cô nằm viện, cô không lo lắng lấy một hơi, không ghé thăm con bé lấy một lần. Vậy mà ở nhà ăn nằm chung với con nhỏ này. Tôi dạy cô như thế hả"
"Con và chị ấy yêu nhau thật lòng mà bác" Fani soạn vẻ mặt vô tội, đi gần lại cố níu lấy tay bà.
"Đến lượt con đàn bà bẩn thỉu như cô lên tiếng ở đây hả"
"Em đi về đi, để chị nói chuyện với mẹ"
Sau khi chị nói xong, không thể nào làm trái lại được. Fani hầm hực bước đi ra ngoài, không quên liếc xéo mẹ Freen một cái. Khi nàng ta đi ra về thì chị trong này đang cố giải thích...đúng hơn là biện minh.
"Mẹ! Con và em ấy yêu nhau rất nhiều. Còn Becky, con hết yêu cô ta lâu rồi"
Bà Chankimha không muốn nghe thêm một lời nào từ chính miệng Freen nữa. Tức giận càng thêm tức giận, cho chị thêm một tán ngay thẳng lên mặt nữa.
Đây là lần đầu mà bà đánh nó, từ nhỏ đến lớn tuy nó có làm sai gì đi chăng nữa thì cùng lắm là mắng vài câu rồi tha cho ngay. Nhưng lần này là do quá thương đứa con dâu và quá thất vọng về đứa con ruột của mình nên bà mới làm như thế. Nhìn cô con gái mà mình nuôi nấng giờ đây vì một con đàn bà khác mà đi cãi lại mình. Hỏi sao mà không tức giận. Đằng này là những thứ thô tục, nhớp nhơ cũng bị chính mắt bà thấy.
Càng ngày càng tội cho đứa con dâu của bà. Con bé vừa hiền vừa hiếu thảo, vâng lời mọi người nhưng tại sao ông trời lại trêu đùa nó như thế chứ. Bà biết con bé yêu say đắm Freen đến cũng không nở mà cho hai người xa cách, nhưng bà biết Becky còn ở lại đây ngày nào thì còn đau khổ ngày đó.
"Con nhỏ đó đã ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông rồi con có biết không"
"Mẹ đừng nói xấu cho Fani, em ấy không như mẹ nghĩ đâu"
"Không như mẹ nghĩ, chắc là hơn cả mẹ nghĩ đúng không"
"Mẹ"
"Không mẹ con gì nữa hết. Mẹ cho con bé ở đây đúng ba tháng, ba tháng sau mẹ cùng nó sẽ về Úc định cư"
"Trong ba tháng này, con làm ơn hãy tự mình đi tìm hiểu tất cả đi. Đừng mãi mù quáng mà đánh mất người yêu thương con thật lòng"
Nói rồi bà bỏ đi ra ngay, để mình Freen ngồi lại dưới phòng khách.
Chị như khó hiểu nhưng cũng không quan tâm. Sau khi mẹ đi khỏi thì ngay lập tức chạy thẳng lên phòng của Becky. Trong lòng luôn đinh ninh, định cho nàng ta một trận ra hồn. Chắc chắn là đã mách lẽo với mẹ, nên mẹ mới đánh chị như thế.
Vừa bước vào phòng Becky thì từ lúc nào em ấy đã ngủ say rồi. Hiện giờ, chỉ còn hai người đang ở chung một căn phòng. Becky đang ngủ chị thì từ từ đi lại định đánh cho nàng ta một cái bỏ tức thì cái chứng nói mớ của nàng ta lại tái phát
"Thương chị"
Khi nghe từ thương được nói ra từ chính miệng Becky, chị đột nhiên khựng lại.
Là em ấy nói yêu chị sao. Chị đã đối xử với em ấy không khác gì một người ở trong nhà mà nàng ta vẫn một lòng thương chị ư. Không hiểu vì sao, Freen nhẹ nhàng chịu ngồi lại bên mép giường nơi em ấy đang say giấc mà ngắm nhìn gương mặt ấy. Cô gái mình từng thương đang ngủ mà cũng nhắc tên mình. Ngắm nhìn em ở cự ly gần, đây là lần đầu từ khi cưới nhau, Freen chịu nhìn em ở khoảng cách như thế. Khuông mặt thanh tú, chiếc mũi cao, cặp mắt hơi hút sâu vào trong vì ốm, cặp má bánh bao ngày ấy đã biến mất thay vào đó là đôi gò má chẳng có chút thịt. Chị đưa tay mình vuốt nhẹ lên gương mặt ấy mà bất giác đôi môi run lên, một cảm giác hối hận len lỏi trong tim
"Bec à! Chị đã từng rất yêu em nhưng bây giờ thì không thể. Em là con của kẻ giết cha chị nên chị không cho phép bản thân mình yêu em thêm một lần nào nữa"
Nói rồi chị lau vội giọt nước mắt đang đọng trên gò má. Đứng dậy đi thẳng ra ngoài rồi chạy đi đến công ty. Chị vuốt mặt em, cái cảm giác này là sao, là ấm áp, là hạnh phúc hay là thứ cảm xúc lẫn lộn khác.
________
Mẹ Chankimha trở về nhà với vẻ mặt lạnh ngắt như sắp có chuyện gì đến nơi.
Lisa, Chaeyoung, Irene, Taehyung cũng không phải dạng người nhát cáy nhưng cũng lạnh sống lưng với bà. Bà đi thẳng lại chiếc ghế, ngồi tựa lưng xuống. Cả bốn người như dự chuyện chẳng lành, khép nép lễ phép.
"Dạ bác, mẹ mới về"
Bà ấy cũng chỉ gật đầu một cái cho qua. Cả đầu bà giờ đang nhức đến điên vì chuyện của hai đứa nhỏ. Chẳng biết phải xử lí làm sao cho hợp tình đẹp lí.
"Taehyung con kêu người canh chừng Becky, đừng cho con bé ra ngoài một mình"
"Mẹ nói là em dâu Becky Armstrong"
"Phải! Đừng có mà cho con bé đi một mình. Giờ không chỉ một mà là hai mạng người đấy"
"Ý mẹ là" Taehyung tò mò
"Becky đang mang thai, mẹ không muốn có bất cứ chuyện gì xảy đến với con bé"
"Lúc nãy bác đưa Becky về nhà, có gặp một số chuyện không may" Bà thở dài, sắc mặt cũng chẳng được vui vẻ bao nhiêu.
"Sao thế ạ?"
"Thứ bác thấy chính là hình xăm mũi tên nhỏ trên chân con bé Fani gì đấy. Đó chính xác là con gái của kẻ giết cha Freen và cũng là người giết chồng của bác"
Lisa nghe xong liền nổi giận. Không thể như thế được, không thể để gia đình cô ta chăn ấm nệm êm. Còn gia đình chị Becky sống trong nỗi vu oan giá họa như thế được. Cô phải tìm gặp cô ta, làm cho ra trò việc này.
"Đừng nóng giận mà, bình tỉnh đi. Hiện giờ Freen luôn cho gia đình chị Becky là thủ phạm, giờ cho dù chị nói gì thì chị ấy cũng không nghe đâu. Dù gì chị Irene cũng kêu chị Seulgi điều tra rồi còn gì"
Lisa cũng nghe theo lời Chaeyoung mà ngoan ngoãn ngồi xuống. Bà lắc đầu ngao ngán rồi đi lên phòng. Bên dưới thì bây giờ chỉ còn bốn người, khi nghe Chaeyoung nhắc đến Seugli thì Irene chợt nhớ liền gọi cho chị ấy
________________
Taehyung là đứa con trai nuôi mà do chính tay Ba của Freen nhặt về từ lúc nhỏ. Ông rất thương anh và mẹ của Freen cũng vậy, luôn xem anh là con ruột. Còn riêng Freen thì cũng nói chuyện ầm ừ vài tiếng với anh ấy rồi thôi, hai người không mấy hòa thuận.
Anh mới từ Ý trở về đây, do một số lí do cần được giải quyết nên mẹ Chankimha mới gọi anh về chứ không thì anh đang cùng Jungkook đi chơi đâu đó rồi.
Khi nhắc đến Kim Taehyung thì không thể không nhắc tới Kang Seulgi. Cả hai là một cặp bài trùng trên thương trường. Anh cũng chính là người đã làm mai Seulgi cho Irene, và giờ họ đang rất hạnh phúc với nhau đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip