Chương 25
Khung cảnh quen thuộc lại một lần nữa hiện về. Mọi thứ xung quanh đều mang một màu u tối nhưng Becky vẫn nhận biết được, đây là nhà của nàng.
Căn nhà không gọn gàng như thường thấy mà xung quanh bừa bộn, quần áo, giày dép và thận chí cả vỏ chai bia đều được vứt lăn lóc khắp mọi nơi.
Nhìn khung cảnh đìu hiu và yên tĩnh, giống y hệt khung cảnh lúc Freen và Becky chia tay. Chỉ có một mình nàng trong căn phòng trống vắng, không có bóng dáng của cô, cũng không có hơi ấm của cô.
Becky nàng, không lẽ lại quay trở về cái ngày tăm tối sau khi ly hôn với Freen sao? Nàng... những điều nàng trải qua tưởng chừng như được trọng sinh kia mới là mơ sao? Nhưng mà...
Rốt cuộc, điều nào là thật, và cái nào mới là mơ đây?
Becky hoảng loạng giãy giụa, nàng không tin, không tin điều hạnh phúc nhỏ nhoi nàng mới lấy lại được kia lại là mơ. Làm sao có thể? Cơ hội của nàng thật sự không đến sao?
Đang lúc Becky hoảng loạng muốn chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà mang đầy sự đau khổ này, nhưng khi vừa ra khỏi cửa, đối diện với Becky không phải là khoảng sân quen thuộc mà lại là khung cảnh khác.
Nơi này rất lạ, hình như trong kí ức nàng đã từng một lần đến đây. Nếu nàng nhớ không nhầm, đây là khách sạn Royal, khách sạn nổi tiếng ở Bangkok.
Nàng đang đứng trước hành lang của một tầng lầu nào đó và nàng thấy đằng xa kia có một bóng lưng rất quen thuộc.
Nàng đi đến gần để xác nhận xem, cái bóng kia có thực sự là Freen hay không? Nhưng tại sao cô lại đứng ở cửa?
Becky muốn gọi Freen, và nàng đã gọi khản cả cổ nhưng cô vẫn không lên tiếng.
Nàng tiến lại gần cô, càng gần Becky mới càng phát hiện ra tấm lưng của Freen đang run rẩy. Freen của nàng, đang khóc sao?
Sự tò mò và đau lòng lấn át cả lý trí, Becky run rẩy nhìn theo ánh mắt của Freen và phát hiện ra một sự thật, một thứ thật kinh hoàng.
Phía trong phòng, là nàng cũng với một người phụ nữ. Không! Là Becky cùng với bạn thân của nàng, Fahh. Hai người đang có hành động hết sức thân mật. Nếu nhìn từ góc độ này, thì là cả hai đang hôn nhau thắm thiết, và Fahh còn đang đè lên cơ thể của nàng.
Becky nhìn sự việc trong phòng, rồi lại nhìn khuôn mặt vừa tức giận vừa đau lòng của Freen.
Không phải! Nàng rất muốn nói không phải như Freen nghĩ đâu.
Nàng và Fahh không hề có gì, hôm đó là do nàng đã uống một chút cồn, Fahh lại thích thầm nàng từ lâu. Cậu ấy nói muốn đưa nàng về nhà, nàng mông mông lung lung nên đi theo cậu ấy. Ai ngờ lúc nàng có ý thức hai người đã ở trong khách sạn, bàn tay cậu ấy còn đang đặt ở vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Becky hoảng loạng ngay lập tức đẩy Fahh ra, sau đó hai người họ đã cãi nhau một trận rất lớn.
Vậy là hôm đó, Freen đã có mặt ở đây. Becky không biết làm sao cô lại có mặt ở đây, vào đúng khoảnh khắc này nhưng hiển nhiên, Freen đã không dõi theo hết toàn bộ. Và điều đó được đính chính bằng việc cô đang chạy đi khỏi dãy hành lang, bàn tay còn không ngừng lau nước mắt trên mặt mình.
Becky luôn không hiểu lý do vì sao Freen nói ly hôn với nàng, nhưng bây giờ chắc đã đủ để hiểu rồi.
Trong suốt những năm ở bên nhau, nàng không lạnh không nóng mà đối xử với cô, lại còn rất nhiều lần nhắc nhở cô chỉ là "đối tượng thích hợp" cho đến khi nàng tìm được người khác thích hợp hơn.
Vậy là cô đã hiểu lầm nàng, hiểu lầm nàng đã có người khác nên mới nói lời chia tay sao?
Freen! Sau đó đã phải chịu đựng những gì cơ chứ? Và cô đã đau khổ như thế nào khi nói lời chia tay nàng?
Becky muốn đuổi theo Freen, muốn giải thích với cô là sự thật không phải như cô thấy, và nàng thật sự yêu cô rất nhiều.
Vậy mà Freen càng chạy càng xa, và bước chân của Becky lại càng ngày càng nhẹ. Cho đến khi nàng rơi vào một khoảng không trắng xoá và dần mất đi ý thức.
...
Freen đã túc trực bên Becky gần hai ngày nay. Cô định là sau khi mọi việc ổn thoả sẽ xin lỗi nàng sau đó đưa nàng đi chơi đâu đó một thời gian để bù đắp cho nàng. Nhưng ai ngờ được kết cục cuối cùng lại thành như thế này cơ chứ?
Người nằm viện không phải Freen mà lại là Becky.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi và mất máu của nàng, trên đầu quấn nhiều vòng băng trắng, mái tóc óng mượt mềm mại cũng bị cắt đi sau vết thương. Freen đau lòng không biết để đâu cho hết.
Nếu như lúc đó cô không giả nằm viện, lúc đó cô có thể ở bên nàng thì nàng sẽ không xảy ra tình trạng như thế này.
Cũng tại cô sơ suất không tính toán mọi chuyện chu toàn nên mới để người cô yêu nhất chịu tổn thương.
Nhìn Becky ngủ cũng không được an ổn, lông mày liên tục nhíu, lâu lâu nàng còn lẩm bẩm những câu "xin lỗi" và tên của cô "Freen".
Cô hối hận rồi, hối hận khi muốn nàng đứng lên để trưởng thành, hối hận vì không thể để nàng an ổn sống cuộc sống đại tiểu thư không lo không nghĩ.
Becky à! Em tỉnh dậy rồi, sẽ tha thứ cho chị chứ? Nhưng mà chị lại không thể tha thứ cho bản thân, có lẽ cả đời này chị cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Nước mắt Freen rơi thấm ướt cả bàn tay của nàng đang nằm trong tay cô. Freen không hay biết, nước mắt của người trên giường cũng lặng lẽ chảy từng dòng.
Ngồi được một lúc thì Freen phải ra ngoài có việc. Hai ngày này, cô lúc nào cũng bận rộn, vừa là sự vụ của công ty, vừa là vấn đề của Santichai và cà người phụ nữ kia, buổi tối còn đến chăm sóc và nói chuyện với Becky. Vì vậy mới có mấy ngày mà Freen đã trở nên hốc hác hơn rất nhiều.
Ông bà Armstrong thấy cô cực khổ, muốn thay cô chăm sóc Becky nhưng Freen không chịu. Cô nói cô muốn chăm sóc nàng, muốn đợi nàng tỉnh dậy để nói lời xin lỗi.
Ông bà Armstrong cũng không thể làm gì, bà Armstrong chỉ có thể làm thật nhiều đồ bổ cho Freen, hi vọng là cô sẽ ăn. Ông Armstrong thì giúp đỡ cô nhất có thể trong vấn đề nội bộ của công ty, còn phải giải quyết vấn đề pháp lý đối với Prin Thaksin.
Irin cũng bận rộn với các dự án bên trường, em đang làm đồ án tốt nghiệp, sắp tới còn phải thực tập nên dù có thương Becky như thế nào đi nữa thì một ngày em chỉ có thể ở bên nàng ba tiếng mà thôi. Mọi việc vẫn phải dựa vào Freen.
Becky bị thương không nặng lắm, nàng bị rách da đầu và khâu mấy mũi, vết thương rất nhanh cũng sẽ lành.
Não bộ không bị tổn thương nhưng các bác sĩ nói, Becky gặp vấn đề về tâm lý nên đến bây giờ nàng vẫn chưa muốn tỉnh dậy. Mọi việc đều phải trông chờ vào ý chí của nàng mà thôi.
Freen ra khỏi bệnh việc, cô đã nhờ y tá chuyên nghiệp chăm sóc Becky.
Hôm nay Freen có hẹn với Risa để nói về vấn đề của Madee.
Mọi chứng cứ đều nắm trong tay, mọi bằng chứng buộc tội bà ta đều đã có nhưng Freen lại muốn giao lại nó cho Risa. Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của chị, bà ta nợ mẹ con cô rất nhiều nhưng cô cũng nợ Risa rất nhiều.
"Cảm ơn em! Freen."
Rõ ràng là hai chị em ruột, rõ ràng là yêu thương nhau rất nhiều nhưng giữa họ luôn có một thứ rào cản vô hình luôn tồn tại. Sau vụ việc bây giờ thì khoảng cách đó càng lớn hơn thì phải.
"Đây là lần nhân nhượng cuối cùng của em. Và em không muốn bi kịch tiếp tục xảy ra nữa." Freen lạnh lùng lên tiếng. Cô rất yêu quý Risa, nhưng lại hận đến thấu xương người phụ nữ đã sinh ra chị.
"Chị xin lỗi." Risa cúi đầu. Mối quan hệ của bọn họ, lại trở nên khó xử như vậy.
"Không phải lỗi của chị. Lần này em thành công cũng nhờ một phần giúp đỡ của chị."
"Đừng khách sáo." Risa cười khổ, Freen còn tính cả công lao với chị rồi. Chị em họ, đã bế tắc thật sao?
"Risa Chakrii!"
"Chị nghe."
Freen rất ít khi gọi tên thật của Risa, nhưng hôm nay cô lại muốn gọi tên chị, và nói điều này với chị.
"Em đã từng không muốn gọi cái tên này của chị, vì nó làm em nhớ đến họ của người đàn ông và người phụ nữ đã đẩy mẹ em vào bế tắc. Nhưng hôm nay, em muốn gọi tên chị, và cũng muốn thừa nhận. Risa Chakrii là chị gái của em, và chị là người em yêu quý thứ hai trên thế giới này. Dù em có gọi chị với cái tên nào, hay giữa chúng ta xảy ra những gì. Chúng ta vẫn chảy cùng một dòng máu, và chị vẫn là người chị gái mà em yêu quý. Vì vậy... chúng ta không cần vì chuyện này mà xa cách đến như vậy có được không?"
Giọng Freen mang đầy sự chân thành. Cô yêu thương Risa rất nhiều và không muốn mất đi một người chị gái như chị.
Risa cũng đã hi sinh vì cô rất nhiều, vì vậy tình cảm chị em của họ không thể kết thúc như thế này được.
Lúc Freen định lên tiếng, Risa thật không muốn nghe. Chị rất sợ Freen cảm ơn chị, sợ cô xin lỗi chị và sợ cô nói chúng ta không nên gặp nhau. Nhưng Freen lại nói ra điều mà chị vẫn luôn không dám tưởng tượng đến.
Chị yêu Freen, thương cô hơn cả một đứa em gái. Do hoàn cảnh của cô, cũng do tính cách của cô mà Risa không biết từ lúc nào, chị luôn muốn bảo vệ Freen như một đứa em gái nhỏ của mình.
Đó cũng là lý do nhiều lần chị chống đối Madee để giúp đỡ Freen.
Bây giờ, Freen đã nói đến như vậy, chị mừng còn không được nữa là...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip