Chương 29
Cuộc họp chuyển nhượng chức vị chủ tịch không diễn ra các tình tiết cẩu huyết như trong tiểu thuyết, ví dụ như có người ngăn cản, có người phản đối, có người bẽ mặt.
Cuộc họp lần này của Tulipe diễn ra hết sức thuận lợi.
Công ty đã trở lại quỹ đạo, Becky lại là vị lãnh đạo mà bọn họ đã biết mặt vào sáu tháng trước.
Tuy có một số người có chút bất mãn với sự thay đổi đột ngột này, Becky còn là cô gái trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng mà không ai dám đứng ra phản đối, phần là do Becky là con chủ tịch Armstrong, người nắm giữ cổ phần cao nhất, phần là nàng là vợ của vị tổng giám đốc tài giỏi, công ty không thể xảy ra chuyện khi vẫn còn có Freen ở đây.
Nhận xong chức vụ chủ tịch. Nó không nặng nề như Becky tưởng. Nàng vốn dĩ không muốn làm chủ công ty. Nhưng ba nàng đã có tuổi, ông cần nghỉ ngơi. Với cả, có Freen là hậu phương vững chắc cho nàng, nàng không có gì phải lo sợ cả.
Kết thúc buổi họp cũng đã gần đến giờ tan tầm của công ty. Becky từ chối lời mời đi ăn của ba nàng, dù sao đi cũng chỉ là giới thiệu nàng cho mọi người, Becky lại thích làm một người ẩn trong bóng tối hơn.
Là tân chủ tịch, từ chối một buổi họp mặt cổ đông là không hợp lý lắm, nhưng nàng có lý do chính đáng, hơn nữa Freen đã thay mặt nàng đi rồi nên ba nàng cũng bỏ qua cho nàng.
Lâu lắm rồi mới trở lại công ty. Nàng thật nhớ những đồng nghiệp đã cùng đồng hành với mình ở phòng kế hoạch.
Tuy nàng ít tiếp xúc với mọi người nhưng lại cảm nhận được tình cảm chân thành mà mọi người dành cho nàng. Chỉ trừ cô nàng Sarai kia, mà cô ta đã bị đuổi việc từ lâu nên nàng khá thoải mái.
Bước chân đến căn phòng quen thuộc. Vẫn là cái không khí sôi nổi khi sắp tan sở. Becky mỉm cười chào hỏi tất cả mọi người.
"Chào mọi người! Lâu rồi không gặp."
Căn phòng ồn ào ngay lập tức yên tĩnh lại. Cả phòng đều quay qua nhìn nơi phát ra giọng nói sau đó cùng ồ lên đầy vui mừng.
"Becky! Lâu quá rồi. Sao em lại đến đây giờ này?"
"Becky! Có người đồn em nghỉ ở nhà dưỡng thai đó. Thật nhảm nhí mà."
"Em trở lại làm việc sao? Không đúng! Sao lại trở lại vào giờ này được."
Mọi người dồn dập đặt câu hỏi. Becky cũng không ngờ là nàng vẫn được hoan nghênh nhiều như vậy. Nụ cười trên môi nàng nở càng tươi. Sau đó trả lời câu hỏi của mọi người.
"Em trở lại Tulipe làm việc. Nhưng đáng tiếc... em không còn làm ở phòng này."
Âm giọng càng về cuối càng nhỏ lại, gương mặt còn thể hiện rõ sự tiếc nuối khiến tâm trạng của mọi người cũng trùng xuống.
Trưởng phòng nhìn cả phòng, rồi lại nhìn Becky đang tiếc nuối. Chị lên tiếng đánh tan sự im lặng lúc này.
"Không sao. Chúng ta vẫn được làm chung là tốt rồi. Tan ca rồi. Đi ăn đi, hôm nay tôi mời."
"Vâng. Trưởng phòng muôn năm." Cả phòng đều hô hào để cứu vãn lấy không khí lúc này.
Becky mỉm cười nhìn tất cả mọi người. Trong phòng kế hoạch, mọi người đều nhiệt tình, sống tình cảm và có trách nhiệm công việc cao. Vì vậy mà mấy năm liền phòng đều đạt danh hiệu phòng ban xuất sắc nhất.
Nàng rất luyến tiếc khi không được làm việc chung với mọi người và cũng cảm thấy may mắn, vì Tulipe có một phòng ban tốt như vậy.
Đợi mọi người thu dọn xong, Becky mới đứng ở cửa mà lên tiếng.
"Làm sao có thể để trưởng phòng mời. Em được thăng chức, nên em sẽ đãi mọi người hôm nay. Cũng coi như bữa tiệc ăn mừng chúng ta tiếp tục cùng làm cho một công ty. Mọi người không được từ chối."
Không phải Becky muốn khoe khoang gì. Nàng đang nói sự thật. Mới đầu lúc xuống đây nàng đã định mời mọi người đi ăn, sau đó thông báo để sau này mọi người đỡ bỡ ngỡ khi chạm phải nhau.
Nếu không phải cuộc họp diễn ra quá muộn thì Tulipe đã thông báo tân chủ tịch cho toàn công ty. Nhưng xem ra tin tức phải để ngày mai rồi. Hôm nay thực sự đã đến giờ tan ca.
Khi Becky xuất hiện ở đây, khí chất của nàng, cách ăn mặc của nàng đã làm có toàn phòng kế hoạch cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều, hơn nữa... thân phận cũng khác xưa.
Vậy mà họ rất vui vẻ khi Becky còn quan tâm đến bọn họ. Thật sự, cả phòng đều yêu quý Becky. Nàng lạnh lùng, ít quá thân thiết với ai nhưng Becky rất nhiệt tình và cũng tốt bụng.
"Được!"
Không ai từ chối, cả phòng đều vui vẻ mang cặp sách của mình ra khỏi công ty. Xem ra đêm nay sẽ là thâu đêm rồi.
Và đúng là như vậy. Lâu lắm rồi phòng kế hoạch mới có một buổi ăn chơi vui vẻ. Ca thứ nhất là ăn tối. Bọn họ ăn ở một quán lẩu bình dân. Mùa hè mà, ăn lẩu khiến mồ hôi toát ra nhưng ai cũng cười rất sảng khoái.
Ca thứ hai dĩ nhiên là Karaoke. Với lý do là hát cho hết nồng độ cồn. Ai cũng vui vẻ ôm vai bá cổ nhau, hát rồi lại nhảy. Becky hát một bài hát, sau đó vui vẻ cùng ngâm nga theo mọi người.
Kiếp trước nàng không đi làm nên không thể nào biết được, đồng nghiệp cũng có thể tạo cho nhau niềm vui khác lạ như vậy. Điều mà những người bạn "cao quý" kiếp trước của nàng không hề có. Vậy nên một người lạnh lùng như Becky không tiếc nở nụ cười, mà còn là nụ cười tươi thật hạnh phúc.
Đến khi đồng hồ điểm 9h, Becky nhận được cuộc gọi với chuông báo quen thuộc. Không cần nhìn cũng biết người này là ai. Nàng xin phép vào nhà vệ sinh sau đó nghe điện thoại.
"Em nghe nè."
"Chơi vui lắm sao?"
Giọng của Freen vẫn ôn nhu như vậy. Câu nói của cô còn kèm theo nụ cười. Và Becky biết là Freen đang quan tâm nàng.
"Ừm! Rất vui."
"Em vui vẻ thì chị cũng vui. Lát nữa có cần chị đi đón hay không?"
"Không cần. Em có lái xe mà."
"Vậy được. Chị không làm phiền em nữa. Chơi vui vẻ và... về sớm một chút. Chị nhớ em."
Becky bật cười thật tươi. Nàng đợi Freen nói câu này từ nãy đến giờ rồi. Nếu không phải nhớ nàng, cô cũng sẽ không hối nàng đâu. Cái đồ đáng ghét đó, luôn có cách làm cho người ta không thể từ chối.
"Được! Ba mươi phút nữa em sẽ có mặt ở nhà."
Becky cúp máy. Nàng ra ngoài thông báo với mọi người là mình cần phải đi về, còn dặn mọi người không nên chơi quá khuya.
Ra ngoài thanh toán, sau đó lên chiếc xe Audi A5 mà nàng mới mua cách đây một tháng để trở về nhà. Nàng cũng có chút nhớ Freen rồi.
---
Thời gian đúng lac trôi qua không chờ một ai. Thấm thoát mà mùa thu lá vàng rơi lại đến. Becky cũng đã làm chủ tịch Tulipe được hơn hai tháng.
Hôm nay cũng sẽ là một ngày bình thường nếu như nàng và cả Freen không nhận được điện thoại từ Risa. Chị hẹn hai người cùng ra gặp mặt.
Địa điểm vẫn là quán cà phê quen thuộc dưới cổng Tulipe.
Risa hôm nay mặc một chiếc váy ngang đùi màu kem, dây ở thắt lưng buộc hình con bướm gọn gàng. Mái tóc chị buông thả tự nhiên, khuôn mặt trang điểm nhẹ.
Nhìn Risa như một tiên nữ mới hạ phàm. Nhưng mà sự khẩn trương của chị lúc này thật khiến người ta lo lắng. Không biết ai mà dám to gan làm cho tiên nữ bồn chồn như vậy.
Những người đàn ông ngồi trong quán còn chuẩn bị sẵn nắm đấm. Nếu người khiến cô gái xinh đẹp kia lo lắng là một chàng trai. Họ nhất định sẽ cho cậu ta một bài học.
Đáng tiếc, nắm đấm của họ xem ra không có nơi để dùng rồi. Vì người hẹn với cô gái xinh đẹp kia không phải là một chàng trai, mà là hai cô gái xinh đẹp khác với hai khi chất khác nhau, cùng bước ra từ toà nhà cao Tulipe.
Becky tiến lại phía bàn của Risa trước. Freen gọi nước sau đó đến sau.
Khi Freen bước đến chiếc bàn kia thì Risa và Becky đã nói chuyện được một lúc. Cô ngồi xuống đối diện Risa sau đó lên tiếng.
"Chị! Có chuyện gì sao?" Nhìn sắc mặt khẩn trương của Risa, Freen cảm thấy sắp xảy ra một chuyện gì đó.
"Freen! Chị... chị có thể cầu xin em một chuyện không?"
"Chị nói cái gì vậy? Có chuyện gì mà phải nói nghiêm trọng như vậy?" Freen cũng khẩn trương nên.
"Ba..."
"Ông ta làm sao?"
"Em có thể cùng chị vào thăm ông ấy không? Ba muốn gặp em."
Nụ cười của Freen lạnh lại. Muốn gặp cô? Từ khi Santichai ngồi tù cho đến bây giờ cũng hơn chín tháng. Từ đó đến nay cô không nhắc tới ông ta, ông ta cũng không có nhắc đến cô. Vậy tại sao bây giờ lại muốn gặp cô?
Muốn cầu xin cô sao? Muốn xin cô tha thứ cho ông ta hay muốn xin cô thủ hạ lưu tình, để ông ta có thể kháng cáo ở đợt sau.
"Em không muốn gặp ông ta." Giọng Freen lạnh lùng không mang theo một chút thương lượng nào.
Ngay từ đầu, trước khi đến đây Risa đã nghĩ đến thái độ của Freen sẽ gay gắt thế nào. Vì vậy mà chị mới mời luôn Becky đến đây. Ngoài Becky, ngay cả chị cũng không khuyên nổi cô.
Becky nhận được ánh mắt của Risa. Nàng quay sang nắm tay Freen.
"Babe..."
Vậy mà không để Becky lên tiếng, Freen đã lạnh lùng cự tuyệt.
"Không cần khuyên chị. Chị sẽ không đi. Cho dù ông ta còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì đến chị."
Becky thở dài lắc đầu với Risa. Chuyện gì Freen cũng nghe lời nàng, nhưng riêng vấn đề của Santichai và Madee. Không ai có thể lay chuyển được Freen. Kể cả nàng cũng vậy.
Risa gật đầu tỏ vẻ chị đã đoán trước được. Nếu Freen dễ khuyên bảo như vậy thì bây giờ ba chị đã không phải ngồi tù, mẹ chị cũng không như kẻ điên liên tục la hét trong nhà. Vậy mà Risa lại không thể trách Freen. Vì ba mẹ chị thật sự đã sai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip