Chương 27

Thôn phụ cận Gajurak không hề có bến cảng.

Becky xuống xe, ngỡ ngàng đảo mắt nhìn quanh thôn làng này. Bầu không khí đô thị hóa hiển nhiên loãng dần theo lộ trình xe khách. Becky chỉ nghe thấy tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang, còn có tiếng gió thổi xào xạc qua tán lá chuối.

Không trông thấy ai trên đường, Becky đành phải bước vô định vào thôn. Ánh mặt trời lúc hai giờ chiều là gay gắt nhất, sau gáy Becky bị cháy nắng phát đau. Đi được một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy một cô gái trẻ từ phía đối diện xa xa bước đến.

Becky lập tức chạy đến: "Chào cô!"

Cô gái ngẩng đầu, là diện mạo đặc trưng của dân tỉnh lẻ, chắc là vì làm ruộng quanh năm, làn da đã xỉn màu, cô nàng khó hiểu nhìn cô gái tươi trẻ trước mặt mình: "Chuyện gì vậy?"

Tuy rằng giọng địa phương rất nặng, nhưng Becky vẫn hiểu. Cô rất mừng. Mới vừa rồi còn lo lắng không yên, đến đây rồi biết tìm ai hỏi, bản thân mình nghe không hiểu giọng địa phương thì tính sao.

"Xin hỏi một chút, nhà họ Chankimha trong thôn ở đâu vậy?"

Cô gái cảnh giác nhích ra xa cô, xua xua tay: "Không biết đâu."

Nhìn theo bóng lưng cô gái, Becky thở dài rồi lại tiến về phía trước.

"Họ Chankimha hả?" Người đàn ông vô cùng niềm nở, nhiệt tình chỉ tay về phía xa xa:

"Là nhà đó, nhà có mái màu đỏ đó. Con trai nhà họ sắp cưới vợ rồi, cô là họ hàng nhà họ chứ gì?"

Becky đáp qua loa mấy câu, cảm ơn người đàn ông xong liền co cẳng chạy về phía ngôi nhà kia.

Đứng trước cửa thở hổn hển, sau đó mới thấp thỏm gõ gõ cửa.

"Tìm ai?". Một người phụ nữ đứng tuổi ló đầu ra hỏi.

"Chào dì, xin hỏi P'Freen có nhà không ạ?". Trái tim Becky đập điên cuồng, khẩn trương nhìn người phụ nữ kia.

Bà ta ban đầu còn xem như lịch sự, nghe xong nháy mắt liền trở mặt, sẵng giọng nói: "Không có không có!" Nói xong liền đóng sầm cửa lại.

Becky sững sờ, vỗ lên cửa hỏi lớn: "Vậy giờ chị ấy ở đâu dì biết không ạ?"

Bên trong truyền ra một loạt tiếng địa phương, dựa vào trực giác, Becky đoán được bà ta đang chửi rủa.

Becky gỡ mũ xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi. Mặt trời thiêu đốt cô không thương tiếc. Đây đúng thật là nhà Freen, nhưng sao người nhà cô ấy lại có thái độ như vậy? Có phải Freen gặp bất trắc gì rồi không? Hay cô ấy lại sa chân vào lối cũ rồi? Nỗi lòng căng thẳng cả chặng đường bất chợt vỡ tan, tầm mắt Becky dần mờ đi. Cô lau lau nước mắt, ngồi xổm dưới gốc chuối trước nhà, lấy điện thoại ra xem LINE Chat. Đề nghị chưa được chấp nhận, nhưng đây là chứng cứ duy nhất để cô khẳng định Freen từng tồn tại bên cạnh mình.

Ngồi từ trưa đến tối, người trong thôn đi qua lại cũng lấy làm lạ mà chú ý đến cô. Trong nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, giống như đang có chuyện vui gì đó.

Phải rồi, lúc nãy chẳng nghe nói con trai nhà họ sắp kết hôn còn gì.

Bầu trời đêm ở đây thật rộng lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy vô vàn tinh tú. Becky ôm đầu gối ngồi dưới đất ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cô từ nhỏ đã sống ở thành phố, rất hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng thế này. Có đến hàng vạn ngôi sao, lấp lánh có, lờ mờ có. Cũng giống như con người, có người xuất sắc, có kẻ bình thường. Mặc kệ là tối hay sáng, đêm cuối cùng cũng sẽ biến mất, ngày vẫn sẽ bắt đầu. Đời người cũng sẽ kết thúc.

Muỗi bắt đầu hoành hành, Becky lại không mang theo thuốc chống muỗi. Cô khẽ nức nở một tiếng, mở đèn pin điện thoại, lấy thỏi son trong túi ra, xoay người viết lên bức tường trắng: Chị đang ở đâu? - Becky.

Sau đó cô xua đám muỗi vờn quanh người một hồi rồi cất son môi, vác ba lô rời đi.

Irin :Becky, hôm nay cậu không về hả? Tìm được người chưa?.

Becky: Chưa tìm được.

Becky đang ngồi trên chuyến xe khách cuối cùng rời khỏi thành phố Khon Kaen, vẻ mặt uể oải.

Về đến cửa thôn Chonburi đã hơn 11 giờ.

Tạ ơn thời đại mới, tạ ơn đường sắt liên tỉnh. Irin vừa lầm bầm, vừa đưa thuốc xịt muỗi cho Becky.

Becky lắc đầu: "Không cần đâu, dù sao cũng bị cắn rồi."

Lăn lộn cả một ngày, trên người Becky đều là mùi mồ hôi và xe buýt. Cô vốn ưa sạch sẽ, giờ mới để ý đến vẻ nhếch nhác của mình, lập tức cách xa Irin một chút. Vừa về đến nhà liền gấp rút chui vào phòng vệ sinh.

Điện thoại để trên bàn thình lình vang lên một tiếng. Becky bị cháy nắng rồi. Cô nằm ở trên giường, sờ chỗ vừa đau vừa ngứa trên mặt.

"Đã biết lợi hại chưa?" Irin nói, "Đã nói cậu hôm nay 40 độ rồi, cậu còn chạy ra ngoài. Điện thoại cậu nè, vừa nãy lúc cậu đi tắm nó có kêu đó."

Becky tiện tay nhận lấy, quẳng bên gối. Vừa nhắm mắt lại, điện thoại lại vang lên một tiếng. Becky vốn không thèm để ý. Đột nhiên lại như nghĩ đến chuyện gì đó, luống cuống tay chân mở điện thoại.

[Người dùng đã chấp nhận lời mới kết bạn của bạn, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện.]

"Cậu làm gì thế?" Irin nhìn Becky thình lình bật dậy.

"Tớ phải ra ngoài một chuyến, cậu ngủ đi."

Becky nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nào còn bộ dạng suy sụp vừa rồi.

"Nè, rốt cuộc là cậu đi đâu hả?"

Irin hơi bực mình. Becky có phải bị điên rồi không vậy?

Becky đã mặc xong quần áo, xách túi nói ngắn gọn: "Tớ đến đại lộ gần Suksabai, đến nơi sẽ gọi cho cậu. Yên tâm đi, tớ đặt xe đi."

Becky ngồi trên xe, nói với tài xế: "Làm phiền nhanh lên, cảm ơn."

Cô mở LINE Chat, lại đọc nhật ký trò chuyện thêm lần nữa, tay hơi run run.

Becky: Chị đang ở đâu? Còn ở Pattaya sao? Tôi đã tìm chị rất lâu rồi.

Chị: Tôi biết, cô đến nhà tôi tìm tôi, ừm ngại quá, nhất định là mẹ tôi đã mắng cô, sau này, cũng đừng tìm tôi nữa.

Becky: Rốt cuộc là giờ chị đang ở đâu?

Becky: Tôi đến đó tìm chị, được không?

Chị: Tôi đang ở gần đại lộ Suksabai.

Becky: Cụ thể là chỗ nào?

Freen không nhắn thêm câu nào nữa.

"Người đẹp à, cô đến chỗ nào của Suksabai vậy hả?" Tài xế hỏi.

Đúng đó, Suksabai lớn như vậy, cô nên xuống chỗ nào đây?

"Ở đây đi." Becky nhìn thấy một khu dân cư, liền xuống xe.

Becky: Tôi ở hoa viên Thep Prasit chị ở đâu? Tôi đến tìm chị.

Freen ngây ngẩn cả người.

Anda liếc qua điện thoại của cô: "Bạn nhỏ cũng nhanh đó."

Ngón tay chần chừ trên màn hình. Freen có chút hối hận. Lẽ ra cô không nên nói cho Becky biết chỗ ở của mình. Nhưng qua màn hình, cô cũng có thể cảm nhận được nỗi lo của Becky.

Không muốn để cô ấy sốt ruột như vậy. Nên nói cho cô ấy biết mình vẫn còn ở Pattaya, lẽ ra cô ấy phải yên tâm rồi mới phải.

Hôm nay Freen nhận được điện thoại trong nhà gọi, cô còn tưởng mẹ mềm lòng, muốn cho cô tham gia hôn lễ của em trai, kết quả, vừa nghe máy đã tức giận mắng cô tối tăm mặt mũi.

Mẹ cô kể hôm nay có một ả đồng nghiệp của cô đến tìm cô, còn dùng son môi viết lên tường, nửa đêm bà ra ngoài dán hỉ hoa mới trông thấy, xúi quẩy!

Lần đầu tiên Freen tranh cãi với mẹ. Becky không phải đồng nghiệp của cô. Freen nhìn trên điện thoại nhấp nháy tin xác nhận, nhấn đồng ý.

"Em muốn gặp thì gặp cô nhóc đó một lần đi. Chuyện gì thì chuyện, cứ nói rõ ràng tốt hơn." Anda trông thấy dáng vẻ lưỡng lự của cô liền nói.

Becky đã đứng bên đường rất lâu. Đại lộ Suksabai cũng không náo nhiệt như cửa thôn Chonburi, đêm hôm khuya khoắt, người đi đường thưa thớt. Bảo an ngoài cổng hoa viên không chỉ một lần bước đến hỏi cô "Có cần giúp gì không". Becky lắc đầu. Cô cứ nhìn điện thoại liên tục, đợi Freen trả lời.

Chị: "Đứng đó đừng nhúc nhích, tôi đến tìm cô."

Becky dằn xuống kích động trong lòng: "Tôi không đi đâu hết, ở yên đây đợi chị. Chị ở xa không? Qua đây có an toàn không?"

Một lát sau, Becky nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Cô kích động quay đầu, lại phát hiện là một cô gái xa lạ.

Cô thất vọng cúi đầu.

Cách một lúc, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày sandal dây chéo, làn da trắng nõn, cốt cách mảnh mai.

Becky ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia, vừa quen thuộc lại xa lạ. Trong khoảnh khắc đó nhớ nhung, áy náy, hổ thẹn, lo lắng. Đủ loại tâm tình dâng lên trong lòng, cảm xúc lẫn lộn. Ôm lấy người đối diện thật gắt gao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip