she knows: pt.14

TW: blood

jeon lucy dường như đang chạy trốn khỏi ai đó, cô còn không để ý rằng choi hyunsuk đang đuổi theo mình với chiếc cúp đang bị nắm chặt trong tay. căn dinh thự rộng lớn dẫn dắt họ vào một căn phòng, do bên trong không bật đèn chỉ có ánh sáng từ phía bên dưới tầng dưới hắt lên và ánh trăng từ bên ngoài soi rọi vào. từ ban công nhìn xuống chính là buổi tiệc náo nhiệt, có thể nhìn thấy những nam nữ thiếu niên đang vui vẻ xung quanh hồ bơi.

lần theo ánh trăng soi rọi vào nửa sáng nửa tối trên tường chính là bức tranh cỡ lớn của chủ tiệc ngày hôm nay, cặp anh em song sinh họ kim.

họ không phải anh em ruột. trong lúc đi tìm quầy bar mà yedam ngồi lucy lại vô tình rẽ sang một hướng khác dẫn đến một lối đi hướng ra một sân sau của ngôi nhà.

- anh có thật là đang diễn không hay là anh đang thật sự ám ảnh với một ngồi có diện mạo giống y hệt em trai đã chết của mình...

còn chưa nói hết câu cằm kim doyoung đã bị bóp chặt lại. cô luôn biết tên kim junkyu đó không phải người đơn giản, mặc kệ bề ngoài cậu ta đáng yêu thân thiện cỡ nào, đã có lúc cô vô tình bắt gặp được cảm xúc thật của cậu ta, giống như bây giờ, lạnh lùng, độc đoán, cao ngạo.

- đó là một ân huệ cho cậu, nếu không nhờ gia đình tôi cậu giờ đang ở đâu, cái nhà thổ mang mác trại trẻ mồ côi đó à ? đồ ăn, quần áo, chỗ ở, trường học, tất cả những thứ này đều là nhờ gia đình tôi mà có, vì vậy để thể hiện lòng biết ơn cậu nên ngoan ngoãn nghe lời một chút. biết chưa ?

junkyu thô bạo bỏ cằm kim doyoung ra, cẻ mặt quay về bình thản như cũ, thanh tao nhẹ nhàng chỉnh sửa quần áo lại ngay ngắn.

- bất cứ người nào cũng không đáng tin, em nên tránh xa jeon lucy ra thì hơn. nhìn thôi cũng biết cô ta tiếp cận em vì cái gì, doyoung à.

kim junkyu hoàn toàn thay đổi giọng điệu và cử chỉ, ánh mắt, biểu cảm đều trở nên vô cùng quan tâm và dịu dàng. còn kim doyoung chỉ biết cuối đầu. lúc cậu ngẩng mặt lên cũng là lúc hai người chạm mắt, kim junkyu lúc này người đã hoàn toàn hướng về phía cô, khoé môi nhếch lên cười.

- cậu tính làm gì với số hình đó ?

choi hyunsuk thình lình đã xuất hiện ở trước cửa phòng từ lúc nào. cậu đang tức giận và sợ hãi, viền mắt đỏ lên.

- cậu từ chối jihoon đi. đừng dính dáng đến tụi này.

- bản thân không là gì hơn ngoài một đối tác với cậu ấy thì không nên trút giận lên người khác đâu.

choi hyunsuk nghe xong cơ mặt liền giãn ra, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh hơn, miệng hơi cong lên nói.

- vì thì để xem khi tôi đăng tải mấy tấm hình này lên diễn đàn chung của trường, cậu, mặt park jihoon còn không nhìn được!

- ba tôi sẽ để yên cho cậu sao ? cho dù ông ta có muốn giết tôi đến thế nào thì cũng phải giết cậu trước đã.

- ha, cũng đúng. tôi quên mất cậu là choi hyunsuk, luôn có người đứng ra giải quyết vấn đề cho mình. bao nhiêu lần bị tôi vượt mặt ba cậu đã dày vò cậu nhiều lắm đúng không, cậu thật đáng thương dù có cố thế nào cũng không bằng được người anh tài giỏi của mình, cậu quá đáng thương mãi mãi chỉ núp dưới cái bóng của người khác... cậu đáng thương đến nỗi bị park jihoon giải cứu trong tình trạng sắp bị người ta bạo hành. cậu quá đáng thương choi hyunsuk mãi mãi không bao giờ tự giải quyết vấn đề của m...

không bao giờ quay lưng lại với kẻ thù, trong trường hợp này đúng là như vậy. trong lúc cãi nhau với hyunsuk, jeon lucy phát hiện trong phòng này có camera, việc kim junkyu tìm ra cô chỉ là sớm muộn nên khi vừa quay lưng rời đi, trên đầu liền truyền đến cơn đau nhứt, trên mắt liền mờ đi rồi cô cảm thấy trên mặt mình có cảm giác ẩm ướt, thứ chất lỏng đó chảy dài xuống mặt, qua miệng bốc lên mùi vị tanh nồng.

những giọt chất lỏng đỏ chậm rãi nhỏ giọt từ chiếc cúp đang run rẩy trong tay hyunsuk nhuốm đỏ tấm thảm trên sàn. jeon lucy chậm rãi quay lại nhìn hyunsuk, đầu gối run rẩy, cuối cùng là ngã khuỵu xuống.

- tôi có thể tự giải quyết vấn đề của mình.

trong cơn mơ màng, jeon lucy nghe thấy bước chân trên hành lang càng lúc ngày một đến gần căn phòng này.

park jihoon.

- ha ha... tôi đã... nói, cậu... là đồ vô dụng, choi hyunsuk.

cơn giận đã điều khiển cậu khi jeon lucy tấn công vào những điều yếu ớt sâu thẳm trong lòng cậu. choi hyunsuk nhìn cơ thể nằm trên sàn ánh mắt mơ màng trong hơi thở yếu ớt cười nhạo cậu.

park jihoon đã đến muộn. jeon lucy nằm trên đất, choi hyunsuk cầm hung khí như một pho tượng, ánh mắt hoảng loạn nhìn cậu.

- choi hyunsuk, cậu không làm chuyện này, tất cả chỉ là một tai nạn.

park jihoon bước vào giữ lấy vai hyunsuk nhìn vào mắt người đang run lên vì sợ hãi nhỏ giọng nói. lucy thì đã bất tỉnh. cậu lấy chiếc cúp trong tay hyunsuk ra, trong túi lấy ra cái khăn tay lau sạch toàn bộ dấu vết của hyunsuk.

lúc này bên ngoài lại tiếng bước chân vọng đến, lúc này bỏ chạy chắc chắn sẽ bị phát hiện. park jihoon nhìn quanh rồi nhanh chóng kéo hyunsuk trốn vào tủ áo. tim cả hai đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi tiếng bước chân và tiếng huýt sáo ngày một rõ ràng, cho đến khi đến căn phòng này thì im bặt. cả hai im lặng chờ đợi một tiếng hét hốt hoảng nào đó theo lẽ thường tình của một người bình thường khi phát hiện... một người đang chảy máu bất tỉnh.

hai người kia bước vào phòng, qua khe tủ park jihoon thấy đó chính là kim junkyu và kim doyoung.

- còn bao lâu nữa thì đến giờ bắn pháo hoa ? - kim junkyu hỏi.

- 20 phút nữa. lúc đó sẽ tắt đèn toàn bộ vì đó là màn dark room. đèn sẽ tắt khi có phoá hoa, sau khi pháo hoa kết thúc đèn sẽ mở, đó là lúc họ nhìn thấy người đầu tiên khi bật đèn.

- hoàn hảo đó. nhưng mà cho thời gian cúp điện lâu một chút, báo là bị chập mạch. trong lúc đó xoá hết dữ liệu camera quanh nhà đi.

- em hiểu rồi.

kim doyoung rời đi, kim junkyu chỉ dùng nửa mắt liếc cô gái đáng thương đang đưa tay ra với mình. cậu ta quay mặt đi, từ tốn đi ra ban công từ trên nhìn xuống buổi tiệc hoàn hảo mình đã tạo ra, đám người bên dưới hoàn toàn đắm mình trong những thứ xa xỉ do cậu ban tặng. kim junkyu cảm thấy mình như một vị vua từ trên nhìn xuống những kẻ khốn khổ, còn họ hoàn toàn chẳng thể với tới được nơi cậu đang đứng.

- cậu không nên cứ vượt qua giới hạn như vậy, biết quá nhiều chẳng tốt chút nào. mà cậu biết mình vượt qua giới hạn là khi nào không ?... là khi không phải tôi, cũng có người muốn loại bỏ cậu. nhưng mà tôi sẽ thay người đó hoàn thành nốt phần còn lại vậy, coi như thay lời cảm ơn.

trong cơn đau và tầm nhìn đang bị xáo trộn, lucy nhìn thấy kim junkyu, tên tâm thần máu lạnh ngồi trước mặt cô mỉm cười trong bộ vest sang trọng thẳng thóm.

- junkyu, người đến rồi.

- đến lúc quay lại với các khách mời của chúng ta rồi.

và rồi khuôn mặt điển trai chẳng hề phù hợp với nhân cách siêu vẹo đó đột nhiên loé sáng lên, tiếng pháo hoa nổ vang lên, nụ cười kim junkyu càng sâu hơn. jeon lucy cảm tưởng như mình đã từng thấy cảnh tượng này rồi và rồi hắn thì thầm

- better luck next time. have a safe flight.

tất cả đều đang đắm chìm trong vẻ đẹp rực rỡ của pháo hoa và thời khắc lãng mạn dark room, họ đều hướng mắt về thứ ánh sáng chói loà trên bầu trời đen kịt cho đến khi ánh mắt họ bị nhuốm bởi sự kinh hoàng, một cơ thể rơi từ trên cao xuống đáp xuống hồ bơi ở giữa sân. nước hồ mau chóng hoá đỏ, còn cơ thể kia đã bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip