Thích em hơi nhiều [Yoo Wooin]

⊹₊⟡⋆ Chap này được chuyển ver từ chính tác phẩm của mình. ⊹₊⟡⋆



- Anh tránh ra đi.

- Không tránh.

Yoo Wooin nhướng bên mày đã bị cạo một đường. Tay trái gác lên thành tường, một chân vắt chéo, dáng vẻ thong thả nghiêng đầu nhìn em, chẳng có chút gì là "tránh đường" như em đã cọc cằn yêu cầu. Wooin lớn hơn em một tuổi, gọi là học sinh thế thôi nhưng thực chất anh chỉ đến trường như những gì bố muốn, việc còn lại hẳn chỉ có ngủ và kiếm chuyện với em.

Cậu trai nghịch ngợm này đã theo đuổi em hơn 1 tháng nhưng con bé dù một chút cũng không để thành ý của anh trong mắt.

- Anh có điên không? Nhìn tôi giống mấy đứa thích anh lắm hay sao mà cứ bám theo tôi mãi vậy?

Wooin bật cười.

- Nhưng trông tao lại giống mấy người thích em. Em không thấy thế à?

Em sắp muộn giờ, cảm giác phát bực đã lên đỉnh đầu, lời nói của Wooin chẳng lọt nổi vào tai, ngược lại còn khiến cơn kiềm chế chẳng còn tác dụng. Quả thật đối với Yoo Wooin, dùng lời nói sẽ không qua nổi cái lưỡi không xương của anh.

- Sao em đánh tao?

- Có tránh ra không thì nói, tôi sắp muộn học rồi đấy.

Wooin nghe đến học lại bày ra vẻ mặt chán nản quen thuộc.

- Em học làm gì? Tao đâu có chê em ngốc đâu mà phải sợ.

Em nhíu mày, não linh động một chút liền nhận ra mình bị nói móc, cảm giác vô cùng khó chịu, khiến âm thanh phát ra cũng cao hơn bình thường.

- Này!

Wooin lại bật cười. Anh lấy trong cặp ra hộp sữa và phần hoa quả đưa cho em.

- Hôm nay tao không vào trường. Cái này ăn sau khi ăn buổi trưa nhé.

Em biết không nên day vào người trước mặt nhưng không hiểu sao lại đưa tay nhận lấy còn buột miệng hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

- Hửm? Tao đi đánh nhau, muốn đi cùng à?

Em lườm nguýt wooin một cái rồi chạy biến vào trường. Để mặc anh cứ đưa đôi mắt trông theo, lấp lánh một bóng dáng nhỏ bé trong con ngươi đen láy.

Nếu để hỏi về lý do thích em, wooin chẳng biết phải trả lời thế nào, chỉ đơn giản là anh gặp em vào một ngày như đứng trước vực, một tờ khăn giấy chìa ra bị ánh nắng mật dè dặt nằm lên, giây sau lại vang lên một giọng nói như ru ngủ những cơn đau dài chôn chặt trong tiềm thức: "Trời sắp tối rồi, sao anh còn ở trường? về nhà đi."

Một người xuất hiện, vừa lúc anh đang ngừng những lời trách móc trong lòng. Một người dù không nói mấy lời xoa dịu nhưng lại ở rất lâu trong lòng, để mỗi khi nhớ đến đều thấy cuộc sống này thêm một phần hạnh phúc.

Con hẻm bên cạnh một quán bar phát ra một tiếng bốp khá to nhưng khu này lại vắng người nên không ai để ý. Yoo Wooin cử động bàn tay nổi gân của mình sau cú đánh hết lực vào mặt thằng con trai đang choáng váng tựa lưng vào tường.

- Tao bảo mày thế nào còn nhớ không?

Wooin nhàn nhạt lên tiếng. nhưng thấy đối phương không trả lời, anh không ngần ngại tẩn thêm một cú vào bụng. Mãi một lúc, người kia mới yếu ớt lên tiếng.

- Không được...đến gần Y/n.

- Vậy thế quái nào mày vẫn rủ đi ăn, làm phiền người ta thế?

Wooin dường như mất bình tĩnh. anh vuốt ngược mái tóc ra sau, một bên má phồng lên vì đầu lưỡi khuấy đảo bên trong.

- Mẹ kiếp, thằng khốn nạn. Tao nói cho mày biết là đàn ông đừng đem con gái người ta ra trêu đùa. Mày mở mồm nói lại những gì mày thốt ra ngày hôm đó xem tao có đập mày ra bã tại đây không?

Thật sự Yoo Wooin đang phát điên lên khi nghĩ đến câu "Con bé đấy trong còn non tơ, diễn vài nét ngoan hiền với nó chắc chắn nó sẽ mê tao như điếu đổ, không biết vị thịt tươi sẽ như thế nào nhỉ?" mà tên này gán lên người em.

Suy nghĩ của tên này có thể nói là không tốt đẹp gì cả. Wooin sao có thể không nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Chỉ có con bé nào đó cứ ngáo ngơ, cả tin vào một tên tiền bối làm bộ tri thức này thôi, nếu không có anh thì em sẽ bị người ta cuỗm đi mất.

Em cứ nghĩ rằng chuyện Wooin nói đi đánh nhau là nửa thật nửa đùa nhưng cả ngày hôm nay em không thấy anh ở trường. Chiều tan học cũng chẳng thấy anh đợi mình ở cổng như mọi hôm.

- Tiền bối, sao mặt anh lại bầm tím vậy?!

- Không sao.

- Anh mua thuốc thoa vào chưa?

- Rồi, em đi chỗ khác đi. Dính vào em chỉ có xui xẻo.

Hắn ta bực dọc hất tay em ra. Em nhìn người vừa mời mình đi ăn hôm qua, vừa bảo rất mến cô bé dễ thương như mình mà hôm nay đã lạnh nhạt xa cách khó hiểu. Vốn dĩ em cũng có chút cảm tình với vẻ "thư sinh", "dịu dàng" của người kia nên không can tâm khi không biết lý do chính đáng, liền tiến đến hỏi cho ra lẽ.

- Anh không thích em! Anh chỉ muốn làm quen và chỉ có vậy thôi, không tiến xa thêm. Cũng đừng theo anh nữa, Yoo Wooin sẽ đấm anh đấy.

Lời vừa dứt, em như nghe thêm một tiếng sét vừa đánh thẳng vào đầu. Bóng người kia đã đi khuất, em vẫn đứng đấy trầm ngâm một lúc lâu. Chẳng biết lúc đó của em giận đến mức nào nhưng một người trượt thể dục phần thi chạy như em, giờ đây chỉ vỏn vẹn 5 phút đã đứng trước mặt wooin.

- Sao anh đánh tiền bối? Sao anh cứ xen vào chuyện của tôi vậy?

Anh đang ngồi trên chiếc mô tô của mình, vừa định ghé ngang trường gặp em, không ngờ em lại đứng trước mặt, chửi cả một sớ văn vào mặt.

- Anh quấy rầy tôi, tôi có thể nhắm mắt cho qua nhưng tiền bối đã gây chuyện gì với anh mà anh đánh anh ấy? Vì anh ấy tìm hiểu tôi? Anh không thấy lý do đó hết sức ấu trĩ à?

Wooin không tức giận cũng không chửi lại. Anh chỉ đảo mắt nhìn về hướng mặt trời mọc rồi lại nhìn em, hỏi:

- Em nghĩ thằng đó tốt bao nhiêu?

- Ha, anh không thấy hỏi câu này rất thừa sao? Tôi không biết anh ấy tốt bao nhiêu nhưng tôi biết anh ấy tốt hơn anh đấy.

Một tháng theo đuổi không dài cũng không ngắn, đủ để Wooin biết tính tình của em rất khó kiểm soát. Mỗi khi tức giận đều nói những lời không bao giờ suy nghĩ.

Nhưng Wooin không ngờ lời tiếp theo em thốt ra đã khiến anh á khẩu, không thể nói thêm điều gì:

- Anh suốt ngày chỉ biết đánh nhau, khiến người khác phiền lòng. Anh có thể trưởng thành lên được không? Thích một người, anh nghĩ chỉ cần dẹp hết những người xung quanh người đó thỉ có thể khiến người ta thích anh sao? Trẻ con quá đấy.

- Từ nay về sau đừng bám theo tôi nữa.

Như có tiếng cái gì đó vừa vỡ vụn. Nó như bị bóp chặt, đến khi buông lỏng đã chẳng còn nguyên vẹn. Ừ, là trái tim của wooin.

Sau sự việc hôm đó, em và anh không còn nói chuyện với nhau như trước. Nói đúng hơn là anh không còn bắt chuyện hay "tình cờ" gặp em như lời anh từng nói. Em có chút ngỡ ngàng vì cứ nghĩ bản thân mới là người ra sức tránh né anh. Nhưng không ngờ Wooin lại là người phớt lờ mọi thứ. Anh không chờ em ở bến xe buýt như mọi khi, có gặp nhau trên trường cũng vờ như không thấy. Nhưng có sao đâu chứ? Đó là điều em luôn muốn mà.

Em quay về với cuộc sống tẻ nhạt trước đây, hết học rồi lại về nhà. Em cũng đã tìm gặp anh tiền bối kia để xin lỗi nhưng mối quan hệ của em và tên đó cũng không tiến triển gì thêm, mọi thứ cứ như vậy mà chấm dứt.

Sau cuộc họp ban cán sự đầu tuần, em phải ôm một thùng tập sách mà giáo viên bộ môn chấm điểm về cho lớp. Thân hình nhỏ nhắn của em dường như bị cái thùng to đùng kia che mất, chính bản thân em cũng không thấy được mấy bậc thang phía trước mặt. Rồi đột nhiên cả hai tay em nhẹ bẫng, Người kia đã nhanh nhẹn ôm cái thùng to đi phía trước.

là Wooin.

Em thoáng giật mình, cứ tưởng mối quan hệ không đầu không đuôi này đã kết thúc từ mấy tuần trước nhưng không ngờ lại khởi đầu trong tình huống này.

- Về lớp phải không?

Wooin quay đầu hỏi, em chỉ gật đầu. Suốt đoạn cầu thang, cả hai chẳng ai nói với nhau câu nào, cho đến khi anh đặt thùng tập sách xuống trước cửa lớp, em mới thốt lên:

- Này.

Nhưng người kia không những không quay lại còn một mạch bước đi khiến em phải lên tiếng một lần nữa.

- Này!

- Tao có tên họ đàng hoàng.

Em hít một hơi sâu, cảm thấy mình cũng có chút lỗ mãng liền nhỏ giọng gọi:

- Yoo Wooin.

- Tao lớn hơn em 1 tuổi.

Con bé chỉ hận không thể sút cái thùng to tướng dưới chân lên đầu tên đáng ghét kia. Quả thật uôin lớn hơn em một tuổi nhưng từ lâu em đã quên mất điều này, luôn bày dáng vẻ khó chịu với anh mỗi khi chạm mặt. Wooin lại chẳng bao giờ phàn nàn về việc em lỗ mãng, cáu gắt với mình, lúc nào cũng nhoẻ miệng cười vô cùng thản nhiên. Cũng chính vì vậy em cảm thấy một tiếng gọi anh rất ngượng miệng.

- Thôi khỏi đi.

- Gọi 1 tiếng anh, em cũng không gọi. Vậy mà với thằng kia lại ngọt sớt.

- Chuyện từ đời nào rồi, anh nhắc lại làm gì?

- Tao thù dai.

Em cau mày, tên này tính toán đến vậy à?

- Anh nhỏ nhen đến vậy sao?

- Em chỉ nghĩ xấu người khác là giỏi.

- Chẳng phải vậy à?

- Ừ, em nói gì cũng đúng.

Lại nữa, người trước mặt lại bày ra cái dáng vẻ vô cùng quen thuộc. Cho đến khi cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, người cũng khuất khỏi tầm mắt, em mới đi vào lớp, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đến lạ.

Chiều hôm đó do phải trực nhật nên em về trễ hơn mọi khi. Chuyến xe buýt mọi hôm em hay lên cũng đã bị lỡ, đành phải đi bộ về. Dọc con đường về nhà, em rẻ vào một con hẻm nhỏ, vì vốn dĩ nó là đường tắt, quãng đường về nhà cũng rút ngắn đi nhiều so với đường chính. Lúc này, em vô tình bắt gặp một đám nam sinh mặc đồng phục trường mình, nhìn kỹ một chút liền nhận ra đó là tên tiền bối và mấy người bạn của hắn.

- Hồi sáng, tao thấy Wooin và nhỏ Y/n nói chuyện lại với nhau rồi đấy.

Tên tiền bối vứt điếu thuốc xuống đất, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

- Kệ nó, nhắc đến thằng đó tao lại phát bực. Mẹ kiếp, nó phá hỏng chuyện của tao.

Nói một đoạn, hắn dừng lại nhếch mép.

- Nhưng không sao, con nhỏ đó dù sao tao cũng không ăn được. Nhìn kỹ thì ngực cũng lép, cơ thể cũng không nuột nà gì mấy. Tao vừa quen được một bà chị ngon hơn nó nhiều.

Em như chết trân tại chỗ. hoá ra đây mới là bản chất thật ẩn sau con nai vàng ngơ ngác của hắn ta. Hoá ra bản thân em cũng chỉ là con mồi của hắn, chỉ chực chờ em rơi vào bẫy, hắn sẽ ra tay mà cáu xé em ra làm trăm mảnh.

Bỗng một dáng người vụt qua theo sau là những tiếng va đập, ồn ào xuất hiện. Cho đến khi hoàn hồn lại em mới ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, wooin một tay nắm cổ áo tên tiền bối tệ hại kia, một tay cứ liên tục đấm vào bụng hắn.

- Tao đã nhẫn nhịn tha cho mày một lần nhưng mày là đứa không biết điều. Thằng khốn nạn!

Wooin cứ dồn hết lực vào cú đấm, khiến mặt tên kia đỏ lên như thiếu oxi. Bạn bè của hắn rõ là một đám nhát cấy, một tiếng quát nạt của anh đã khiến cả đám chỉ dám đứng nghệch ra mà không dám động tay động chân gì đến.

- Wooin! được rồi đừng đánh nữa. anh nghe tôi nói gì không? Đừng đánh nữa, anh ta sẽ chết đấy!

Anh dường như không quan tâm mọi thứ xung quanh, cho đến khi em chạy đến cố gắng kéo anh ra, anh mới chịu dừng tay. Đôi mắt hằn tia lửa cố gắng kiềm chế cơn giận.

- Đứng lên, xin lỗi y/n.

Giọng của wooin khàn đi sau mấy tiếng quát lớn. Tên tiền bối vừa ôm bụng, vừa cố gắng đứng dậy. Chỉ mới vài giây trôi qua nhưng wooin cứ ngỡ mọi thứ đang trôi chậm đi gấp đôi, không kiên nhẫn nữa liền kéo hắn đứng lên.

- X-xin lỗi.

- Con gái người ta có tên đàng hoàng, mày xin lỗi ai? Má nó.

Wooin giơ nắm đấm lên cao, rất muốn giáng xuống gò má phải của hắn ta nhưng lại dùng hết sức để kiềm chế lại.

- Xin lỗi...em, Y/n.

Ngước nhìn người con trai bên cạnh liền bắt gặp ánh mắt đó cũng đang nhìn mình. Em biết anh đang chờ câu trả lời của mình. Em không muốn làm lớn chuyện ở đây nên chỉ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi, dù trong lòng em đã chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn mặt tên tồi tệ này một lần nào nữa.

Suốt quãng đường về nhà hôm đó lòng em nặng trĩu, không phải vì chuyện của tên kia mà vì em đã trách lầm Wooin. Nếu không có anh cảnh cáo tên kia ngày hôm đó chắc có lẽ bản thân em sẽ lâm vào tình huống kinh khủng mà chính mình không ngờ đến được.

Hoá ra anh vẫn luôn bảo vệ em, dù không nói ra nhưng vẫn luôn tự mình làm tất cả.

Wooin từng bước đi phía sau, đột nhiên thấy em dừng bước, anh tưởng rằng em vì chuyện lúc nãy mà tổn thương nên liền đi đến kéo em ngồi xuống ghế đá gần đó.

- Được rồi tao xin lỗi, đừng khóc như thế.

- Không phải tao giấu em. Tao không nói vì không muốn em nghe mấy lời đó.

- Em mới là người nên xin lỗi. Em đã vô cớ nói những lời tổn thương anh. Em không biết chuyện hắn ta định làm với em, cũng không biết anh đang bảo vệ em.

- Tao là con trai, tao biết hắn muốn gì. Với cả tao bảo vệ em là chuyện hiển nhiên mà.

Wooin đột nhiên cúi đầu, thở hắt một hơi.

- Ha, vậy mà em không quan tâm lòng tốt của tao, lại còn nghĩ tao ấu trĩ.

- Em thành thật xin lỗi.

Wooin không đáp, anh im lặng một lúc lâu rồi lại ngước mặt lên, vòng tay ôm lấy em vào lòng. Chẳng biết dáng vẻ ngông nghênh thường ngày anh bỏ đi đâu, mà giây phút này lại gục đầu vào vai em mà thì thầm.

- Đồng ý quen tao đi. Tao có điểm gì mà cưng chê đâu?

Em nghe vậy liền bật cười.

- Anh nói đúng. Yoo Wooin không có gì để chê cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip