Chương 12: Kết Thúc
Đoàng!
Viên đạn xuyên thẳng vào đầu Tsuna kèm theo sau đó là những thứ vũ khí khác đâm vào người, tầm mắt hắn trở lên xa xăm vô cùng, nhưng một giây trước khi sinh mệnh chấm đứt môi hắn khẽ vòng lên một độ cung rất nhỏ, giống như cuối cùng bản thân hắn đã có thể buông bỏ mà giải thoát linh hồn đang giam cầm trong thế giới tràn ngập đau thương này.
Bởi khi mẹ hắn ra đi thì thế giới của hắn sụp đổ rồi, tồn tại hay không tồn tại đối với hắn đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Trước cái chết hắn cũng chẳng cảm thấy sợ hãi, cái chết là thứ con người ai cũng phải trải qua, sớm hay muộn, đau đớn hay không đau đớn rồi cũng đối mặt với nó mà thôi.
Thì ra cái chết lại nhẹ nhõm đến như vậy, Tsuna nhắm mắt, vĩnh viễn...
Cuộc đời này ngắn lắm cũng chẳng chấp niệm quá nhiều thứ.
Bởi trần gian có quá nhiều thứ vô thường.
Nếu có kiếp sau hắn nguyện hoá thân thành cơn gió, để lòng chẳng mang nặng những đau thương.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt mình Akiko đang trong trạng thái điên cuồng cũng nhịn không được ngẩn người. Xuyên thấu qua con ngươi đối phương trước lúc thời điểm mất đi sinh mệnh vẫn mỉm cười được, cái kia đồng tử quang mang kim sắc giống như phát sáng ngời của sự giải thoát, đối phương chói mắt thân hình nhiễm phải thâm trầm huyết sắc đỏ rực, dần dần cả người bao bọc nhuốm mình trong huyết sắc đỏ rực đó.
Cô có thể nghe thấy rõ tiếng gầm trong đau đớn của bọn họ, vũ khí trên tay run rẩy rơi toán loạn xuống mặt đất. Cô nhìn bọn họ dùng hết sức lực chạy nhanh đến bên đối phương, cố gắng dùng tay ngăn chặn máu chảy ra từ vết thương trong vô vọng.
Rồi cô nghe thấy tiếng khóc kêu gọi 'Tsu-nii' của đứa trẻ nhỏ nhất luôn hay ỷ lại đối phương. Akiko vẫn không nhúc nhích vì so với bọn họ cô càng cảm nhận thấy sâu sắc hơn cái đau đớn tựa thấu tim gan, người mình yêu thương chết trước mặt mình bởi vì sự hận thù của bản thân.
Từng vết thương ở chỗ hiểm thì làm sao có thể sống sót nữa. Bầu trời của nguyên tố lặng lẽ rời đi trong giải thoát chỉ để lại dương quang chói mắt.
Cô biết bản thân mình hối hận rồi...
Akiko ngã khuỵ xuống sàn nhà, con ngươi rơi xuống những giọt nước mắt của sự hối hận.
Về phía nhóm người lúc này đây vẫn không ngừng cầm máu muốn tìm lại một chút hy vọng, trong khi bản thân họ biết rõ đã không kịp nữa rồi chẳng qua là tự lừa dối bản thân mà thôi.
Rebron nhẹ nhàng ôm lấy Tsuna thân thể rồi đặt hắn rất khẽ nằm ngay ngắn trên mặt sàn , hắn vẫn không chấp nhận được sự thật này. Hắn cũng đã trải qua gần nửa đời người rồi, có đau đớn hay giông bão nào mà không trải qua,nhưng hết lần này đến lần khác người con trai này lại để cho hắn nếm trải tư vị đau đến khắc cốt ghi tâm. Hắn khóc không nổi mà hét cũng không nổi nữa, chỉ là đã quá đau đớn rồi, sự ra đi của Tsuna đã làm trái tim của hắn xé nát thành từng mảnh trong dằn vặt, bởi có lẽ người ra tay giết chết Tsuna cũng có một phần của hắn.
"Juudaime người mở mắt ra nhìn ta được không?", Gokudera run rẩy nắm lấy tay Tsuna khẽ nói, rõ ràng là gần nhau như vậy hắn vẫn không cảm nhận được sự ấm áp của đối phương, ấm áp mà hắn yêu thương nhất cứ như vậy chết trong bàn tay của hắn rồi. Juudaime đời này ta đã nợ ngài quá nhiều, kiếp sau...liệu kiếp sau còn có cơ hội bù đắp hay không?
Vuốt về gò má của đối phương Yamamoto thì thào," Tsuna dù mình biết cậu rất mệt nhưng đừng ngủ nữa có được hay không?", hắn muốn người con trai tỉnh này lại, không có trắng bệch dung nhan mà nhìn hắn nói là bản thân vẫn ổn, vẫn muốn người con trai này mỉm cười ôn nhu chào đón hắn trở về, hắn vẫn muốn, vẫn muốn rất nhiều thứ từ người con trai này. Nhưng hắn biết rõ là dù muốn thì người con trai này vẫn không làm được nữa vì thanh kiếm của hắn đã chia đôi trái tim của người con trai này rồi. Đau đớn nhói đau từng đợt trong lòng ngực. Mình xin lỗi cậu, Tsuna...
Bên cạnh nhìn thấy đế vương vẫn luôn kiêu ngạo tựa như mây bay Hibari hai bờ vai run rẩy, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có biểu cảm gì hay rơi một giọt nước mắt.
Hibari cứ thế quỳ ở đấy nhìn chăn chú vào Tsuna đôi mắt đã nhắm nghiền, cuối cùng đầu hắn gục xuống, đôi tay bám chặt lấy vai người con trai mà che dấu đi những giọt nước mắt đau thương không muốn ai nhìn thấy. Một kẻ như hắn vốn chẳng tin vào thần phật nay lại không ngừng hy vọng sẽ có một phép màu xảy ra. Tin vào một phép màu sẽ làm người con trai này tỉnh dậy, rồi nhìn hắn dịu dàng nói là đừng lo lắng quá nhiều. Mọi chuyện sẽ ổn thôi phải không? Hibari tự nhủ với lòng mình. Sẽ ổn thôi tất cả chỉ là một con ác mộng nhưng sao sự đau đớn từ trái tim lại chân thực đến như vậy? Là ác mộng hay vẫn chỉ là sự thật? Sự thật là chính tay hắn đã giết người con trai hắn yêu rồi.
Bên kia Mukuro chạm nhẹ vào giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào trên má, người cứ như vậy mà đi rồi. Mukuro chợt cảm nhận từng đợt sắc bén đâm đau nhói hắn che một bên mắt đỏ rực của mình rồi thân thể từ từ đổ gục xuống, phảng phất thân thể như rút cạn hết tất cả khí lực. Hắn biết thế giới ấm áp duy nhất của hắn xem như triệt để tan vỡ, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ dù có làm cách nào đi chẳng nữa cũng chẳng thể chấp vá nổi nữa. Chấp vá không nổi người con trai đã vỡ vụn như bột phấn bởi bọn họ, hay nói đúng hơn một phần ra hắn tạo lên. Chấp vá sao nổi những thứ mình tự làm đổ vỡ đây.
Tsuna chết rồi! Có lẽ chưa bao giờ Ryohei cảm thấy căm hận bản thân mình như bây giờ, căm hận đôi bàn tay đã nhuốm máu người con trai này. Đầu óc hắn chẳng thể xử lý thêm bất cứ thông tin nào nữa, chỉ cảm giác nghẹn thở dâng trào trong lồng ngực lại rõ rệt vô cùng. Mọi chuyện cơ hồ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hắn chỉ muốn người con trai đang nằm gục xuống sàn nhà này sống lại mà gọi hắn một tiếng anh trai như trước đây mà thôi. Những điều tưởng chừng đơn giản sao bây giờ lại quá dỗi khó khăn với hắn như vậy? Hay nói đúng hơn là quá dỗi khó khăn với một kẻ tự tay giết chết người em trai của mình hay đúng hơn nữa là người hắn yêu rất nhiều.
Có lẽ chỉ mình Lambo là gào khóc thống khổ nhất, tiếng khóc nức nở ngắt quãng kéo dài. Dù hắn cố gắng lau nước mắt đến mấy thì cũng chẳng hết được, vì càng lau nước mắt càng rơi xuống thật nhiều. Hắn khóc bi thống, nước mắt của một đứa em trai đã hối hận vô cùng trong muộn màng, đã đau đớn đến không thành lời. Hắn thống hận Akiko nhưng càng nhiều hơn là thống hận chính mình, nếu ngày từ đầu dù chuyện gì xảy ra hắn vẫn ở bên người con trai này thì mọi chuyện đâu có kết cục như vậy. Nếu có một cơ hội quay lại hắn muốn ngăn cản tất cả mọi thứ, như vậy thì người con trai này đã không chết trong tay hắn. Ông trời ơi nếu muốn người bảo con trả giá thế nào cũng được nhưng đừng cướp đi bầu trời của con được không? Con van xin người đó!
Này, giấc mộng của mọi người là gì? Hay ước nguyện của mọi người là gì?
Còn giấc mộng và ước nguyện của ta là dù có chuyện gì xảy ra thì mọi người vẫn mãi ở bên nhau, tựa như một lời thề Vĩnh hằng vậy.
Người con trai này chỉ vì bọn họ đã thất hứa mà giấc mộng với ước nguyện cuối cùng đều không thành hiện thực.
Bỉ Ngạn ở bên kia bờ tiễn đưa, liệu chén canh Mạnh Bà có làm giấc mộng Vĩnh hằng này đưa vào lãng quên?Liệu bước qua con Sông Vong Xuyên kia người con trai này còn nhớ đến bọn họ? Giấc mộng Vĩnh hằng có lẽ cứ như vậy mà tan biến mà thôi.
Nhóm người mỉm cười gượng gạo đầy khó coi, tầm mắt bọn họ tối đen một mảnh, song thân thể đổ gục xuống sàn nhà lạnh kẽo.
Nơi này Akiko vẫn ôm mặt nước mắt mặn chát chảy xuống.
Phía bên tai cô văng vẳng tiếng nói máy móc lạnh lẽo.
[thẻ bài con rối đã đã hết thời gian sử dụng, hậu quả là người bị điều khiển sẽ ngất đi và không nhớ đến việc bản thân mình bị điều khiển mà chỉ nhớ việc mình đã gây ra trong lúc bị điều khiển.]
[Đồng thời đối tượng công lược đã chết, nhiệm vụ chính thất bại hoàn toàn....]
[Đây là lần thứ ba người chơi đã thất bại và thẻ bài hồi sinh đã hết lượt sử dụng, trừng phạt dành cho người chơi là: chết và tan biến Vĩnh viễn.]
Kết thúc rồi sao? Cuối cùng cố gắng đến mấy vẫn chẳng thể chiếm được trái tim người ta.
Akiko lau nước mắt, tự mình cười chính mình, giương đôi mắt nhìn về phía Tsuna và nhóm người, cô im lặng không nói gì cả, rồi thân thể cô bốc lên đợt tinh quang tựa như đom đóm ngày hè mà tan biến vào không khí.
"Xin lỗi.", lời xin lỗi muộn màng cùng tan biến theo vào cõi vĩnh hằng.
Nhất thế chỉ vì người mà chấp niệm.
Chấp niệm bỗng hoá thành bi ai.
Bi ai biến thành sự hận thù không lối thoát.
Kết cục vẫn tự mình làm tổn thương nhau.
____________End___________
Được rồi đây chính là một cái kết SE hay BE gì đó. Nó sẽ chẳng có kỳ tích gì như những truyện khác của ta đâu :3
Vẫn còn phiên ngoại nữa để giải thích thân phận thật sự của Akiko.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip