9 | END
Một lúc sau, Karma cũng ngồi xuống bàn ăn, thưởng thức món bít tết chẳng mấy khi có dịp trải nghiệm.
Asano Gakushuu ngắm nhìn người đối diện đến ngẩn người. Không còn là bộ vest công sở và mái tóc vuốt, trước mặt anh là một Akabane Karma đơn thuần nhất. Đáng nhẽ Asano phải không bao giờ được phép quên thực tế này mới đúng, rằng...
Chẳng phải là một hình ảnh chỉn chu ngoài xã hội, em trông thật hấp dẫn với mái tóc đỏ loà xoà cùng chiếc áo phông hình quả dâu.
"Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em vậy?"
Karma bỏ ngang chiếc dĩa đã gần đưa lên đến miệng, nhưng thực sự thì anh nuốt không nổi với ánh nhìn của Asano. Đôi mắt tử đinh ấy chưa bao giờ là dễ đối phó, thật chẳng biết anh ta đang nghĩ gì.
Asano nhanh chóng cụp mắt, "Ai nhìn em đâu." Vâng, một lời bao biện thật thuyết phục "Anh đang nhìn chiếc áo em đang mặc."
Karma nhìn xuống chiếc áo quả dâu của mình, "Sao? Nhìn trẻ con à?"
"Ừ." Không, đáng yêu lắm.
"Lúc em mua cái áo này anh cũng chê nó, nhớ không? Trong một lần đi ngang qua một tiệm đồ ngủ ở Shibuya, em đã mua một đôi cho chúng ta. Rốt cuộc là mua về anh cũng không mặc mấy."
"Nếu em đã muốn anh mặc đến vậy, ngày mai anh sẽ mặc."
"Ồ, cảm ơn..."
.
Im lặng...
Rối cuộc thì câu chuyện cái áo cái quần cũng chỉ giúp họ nói thêm được hai ba câu. Tiếp theo nên nói về chuyện gì bây giờ..?
Karma vừa nhếu nháo miếng thịt bò vừa nghĩ ngợi. Thế rồi, anh sực nhận ra mình vẫn...
Chưa dành lời khen cho bếp trưởng vì bữa ăn chất lượng này; "...Bít tết ngon lắm, cảm ơn anh."
Asano Gakushuu đương nhiên có chút bất ngờ trước lời khen đường đột, song anh vẫn tỏ ra bình thường: "Tất nhiên là vẫn không thể sánh bằng với những món em nấu... Nhưng lâu lâu anh muốn vào bếp một lần."
"Ngày trước đa số đều là em chuẩn bị bữa tối, anh đã quá ỷ lại vào em rồi. Sau này, những ngày anh về sớm, hãy cứ để anh nấu ăn."
"..."
"Vậy nên là..." Bàn tay khẽ che ngang mặt, Asano cố gắng vượt qua cảm giác ngại ngùng để nói ra những điều thật lòng "...Nếu em cảm thấy được, thì ta lại dùng bữa cùng nhau như trước đây nhé..?"
"..."
Akabane Karma bặm môi không nói nên lời. Thật không thể ngờ được, chỉ một lời đề nghị thôi mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Vậy tức là, anh vẫn muốn tiếp tục ăn tối cùng em..?
Thông lệ dùng bữa tối cùng nhau bị gián đoạn vốn là bởi công chuyện của công ty Asa - nhờ ơn cái hợp đồng khỉ gió gì đó với Xandr. Thế nhưng, kể cả khi việc kí kết với Xandr hoàn tất xong xuôi, Asano cũng không nói gì về việc cùng nhau ăn tối trở lại.
Rồi sau đó là thông báo về kì thi công chức, sự bận rộn cứ vậy mà luân chuyển từ người này sang người kia. Dần dà, Karma cũng không còn hi vọng gì đến câu chuyện ăn tối nữa...
Vậy nhưng, Asano đã chủ động đề nghị...
Tức là chỉ có mình anh đa nghĩ, cho rằng đối phương không còn quan tâm đến những bữa cơm sum họp..?
.
"Thật ra thì việc cả hai dùng bữa tại nhà cũng đem lại nhiều lợi ích mà."
"..."
"Nếu bỏ qua chuyện có thêm thời gian ở cùng nhau thì ta cũng sẽ đảm bảo được hàm lượng dinh dưỡng nếu tự tay chuẩn bị thức ăn. Dạo gần đây cả hai đều đã ăn uống quá thất thường rồi."
"..."
Không thấy Karma trả lời, Asano tiếp tục đãi bôi thêm vài lời để át đi sự im lặng. Thế nhưng cũng chẳng được bao lâu, anh bắt đầu cảm thấy khó xử.
Rõ ràng là đã đánh thẳng vào một trong những vấn đề cần được giải quyết rồi mà, sao mà hiệu quả không như những gì anh mong đợi.
Quan trọng nhất là, đối phương cứ im lặng và cúi gằm mặt xuống như vậy, làm anh chẳng thể hiểu được suy nghĩ của cả hai liệu có đang đồng điệu.
"Karma...?"
Ngón tay thon dài của Asano khẽ gạt một vài lọn tóc che khuất khuôn mặt đẹp kia. Người tóc đỏ thấy động, liền ngay lập tức quay phắt đi để tránh ánh mắt tử đinh, ấy vậy mà cũng không giấu đi được khuôn miệng khẽ bặm cùng đôi mắt hằn tia đỏ.
Karma, chẳng lẽ...
"Em khóc đấy à..?"
"Điên à? Ăn tiếp đi."
Karma cau mày, gạt đi câu hỏi của chồng. Anh đưa chiếc nĩa lên miệng, ý muốn tiếp tục bữa ăn.
Nhưng anh định diễn trước ai cơ chứ?
"Không được." Bàn tay của Asano vươn ra, chặn tay cầm nĩa của Karma xuống "Em phải trả lời câu hỏi của anh trước. Sao em lại im lặng như vậy?"
Ngón trỏ đặt lên cằm Karma, anh nâng nhẹ khuôn mặt của người thương, bắt ép đôi mắt hổ phách phải nhìn thẳng vào mình mới thôi. Vậy mà, sau khi thấy ánh mắt khó tả của Karma, Asano lại cảm thấy mình trở thành kẻ ép người quá đáng.
Hạ tay xuống, anh thở dài; "Chính vì em cứ như vậy, nên giờ hai ta mới trở thành một mớ bòng bong đấy."
Đến đoạn này, sự tức giận trong Karma đột ngột trỗi lên.
Vì em? Thật sự là chỉ vì mỗi em..?
"Con mẹ nó, anh cũng xem lại bản thân đi."
Asano còn chưa khỏi sững sờ vì tự nhiên bị ăn chửi, Karma đã nói tiếp:
"Tại sao đến tận bây giờ anh mới nói..?"
"Em im lặng và vô tâm, nhưng anh thì cũng đâu khác gì?"
"Trong thời gian em ôn thi công chức, anh cũng mất tăm. Đáng nhẽ ngay lúc này anh phải luôn ở cạnh em mới đúng, anh biết thừa là em coi trọng kì thi này thế nào mà?"
"Không thăm hỏi, không nhắn tin, thậm chí còn không gặp nhau dù ở chung một nhà, ngủ chung một giường."
"Này nhé, em còn chưa kể vụ pizza hôm nọ đâu. Anh order cả cái pizza to đùng như vậy mà không gọi em ra ăn cùng! Có biết là hôm qua em đói vàng mắt không???"
"..."
Nói đến đoạn này, Karma khựng lại. Gì chứ, giờ này mà còn lôi cái pizza hôm nọ ra...
Sao mình lại nói hết ra thế này, thật trẻ con.
Karma ngước nhìn người chồng của mình. Rõ ràng là anh ấy cũng cảm thấy như vậy... Thật xấu hổ.
Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn tự hào vì bản thân là một người khó đoán, có thể dễ dàng dồn người khác vào thế bí trong những cuộc tranh luận. Vậy mà Karma của ngày hôm nay lại tự tay đưa chính bản thân vào đường cùng.
Nhưng cũng không thể phủ nhận. Nói hết ra thế này, thật nhẹ nhõm.
.
Sau khi đón nhận một tràng dài liên thanh của vợ, Asano Gakushuu khẽ ngả mình ra lưng ghế, tay vắt lên trán. Anh cười ra tiếng, làm Karma càng thấy khó hiểu hơn nữa.
Ngồi bật dậy, Asano trả lời như thể để thoả mãn hàng loạt những bất mãn của người kia:
"Đầu tiên là cái bánh hôm nọ."
"..."
"Thực ra cũng có vài lần anh mang đồ cho em nhưng toàn bị đuổi ra mà, thế nên anh nghĩ em không muốn bị làm phiền trong thời gian làm việc."
"Anh cũng thừa nhận là bản thân đã nói những điều này quá muộn màng. Anh nhận một phần trách nhiệm cho tất cả những chuyện xảy ra vào khoảng thời gian vừa qua."
Nói đoạn, Asano Gakushuu nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của người tóc đỏ, nói ra nguyện vọng của mình một cách chân thành nhất;
"Cũng chính vì vậy, anh muốn cùng em làm lại tất cả, bắt đầu tính từ bữa tối ngày hôm nay."
"..."
Lí do thật ngắn gọn đơn giản, mà cũng vô cùng hợp lí. Chỉ có vậy thôi sao..?
"Haha... Đáng lẽ ta nên nói chuyện với nhau sớm hơn. Rốt cuộc là chỉ lấy mấy chuyện vặt vẽo, vậy nhưng chúng ta lại làm quá lên." Karma vuốt mặt "Vậy mà, em còn nghi ngờ anh đấy..."
"Nghi ngờ..?" Asano khó hiểu. Là nghi ngờ anh ngoại tình chắc, hay nghi ngờ gì..?
"Nghi ngờ là có phải anh chán em rồi hay không, nghi ngờ tình cảm của chúng ta không còn được như xưa." Đôi mắt hổ phách khẽ liếc nhìn Asano.
"Vớ vẩn. Người nghi ngờ phải là anh mới đúng."
Asano suy nghĩ xem có nên nói cái chuyện xấu hổ này ra không.
"Chính xác là ba tháng chín ngày trước. Tối hôm đấy, anh đã hỏi em có muốn... Nhưng em đã bảo anh tránh ra." Asano gãi cổ, ngượng ngùng. Cuối cùng thì vẫn là nói.
Karma xoa cằm đào lại suy nghĩ của mình. Rồi cũng nhanh chóng bị những kí ức đấy luộc chín.
"Không!!! Không phải vậy mà..!!" Người tóc đỏ xua mạnh hai tay "Hôm đó em đang cáu chuyện ở trụ sở. Một đồng nghiệp trong nhóm dự án ngày hôm đó đã làm mất một phần tài liệu, báo hại em cùng cả đội phải khôi phục lại."
"..."
"Nên là hôm đó, em không có hứng..."
.
Asano Gakushuu lẫn Akabane Karma đều ngượng ngùng, không nói được gì thêm. Rốt cuộc, cả hai đều là những kẻ nghĩ nhiều. Toàn bộ đều là những nghi hoặc không vốn có, hoặc những hiểu nhầm do suy diễn mà ra.
Đi tìm đâu xa, thật ra đối phương vốn vẫn ở ngay đó mà..!
Asano Gakushuu cố gắng gạt bỏ cái tôi cũng như sự xấu hổ, quyết định một lần nữa lấy lại sự chủ động vốn có của một người chồng.
"Vậy, hôm nay em đã có hứng chưa..?"
Karma không nghĩ sẽ nhận được một câu hỏi thẳng thắn như vậy. Nhưng dĩ nhiên, nếu đối phương đã như vậy rồi, anh cũng nên trả lời thật lòng thôi.
"... Rồi." Chun chun đôi môi, Karma buông lời đề nghị "Vậy... Lát nữa ăn xong anh có muốn cùng em vận động mạnh một chút không..?"
"Khoa học chứng minh rồi, không nên vận động mạnh sau khi ăn đâu."
"Thì vận động nhẹ!"
"Ăn nhanh lên, anh sắp ăn xong rồi đây."
"...À, Gakushuu. Cuối tuần mình sắp xếp một bữa đi ăn cùng bố Gakuho nhé."
"Sao tự nhiên lại nhắc đến ông già vậy... Nhưng mà cũng được thôi, anh muốn cảm ơn lão ta một số chuyện."
"Trùng hợp thật, em cũng vậy..!"
...
———
Hôn nhân chưa bao giờ là kết thúc. Quên cái gọi là happy ending đi, bởi thay vì nói hôn nhân là hồi kết của câu chuyện tình, nên nói đây chính là điều mở ra muôn hình vạn trạng của tình yêu.
Sống chung một nhà, ta mới có thể nhìn thấy những phương diện chân thật nhất của đối phương. Sẽ có những điều ta không vừa ý, sẽ có những hiểu nhầm phát sinh, sẽ cảm thấy đối phương đôi lúc thật xa cách... Những câu chuyện đó tưởng chừng vô cùng nhỏ nhặt, nhưng nếu chúng cứ tích tụ dần dần, ngày mà mọi thứ trở nên mất kiếm soát sớm hay muộn rồi cũng sẽ tới.
Đó sẽ là khoảng thời gian mà ta cảm thấy thật mệt mỏi mỗi khi nhìn thấy đối phương, thậm chí còn có những suy nghĩ liệu có nên buông tha cho nhau hay không..?
Nếu một ngày chúng ta chán nhau, tuyệt đối, xin đừng im lặng và chấp nhận. Trước tiên, hãy cứ thẳng thắn đối diện nó. Đôi khi, đối phương chẳng hề xa cách hay đi đâu xa đâu. Họ vẫn ở ngay cạnh ta mà thôi.
Bởi, chỉ khi vượt qua được những điều ấy, thì cả hai mới có thể cùng nhau nắm tay nhau bước tiếp trên chuyến đi này. Một hành trình dài mang tên:
Cuộc đời.
—————
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip