Chương 5: Cảm nhẹ
- Ủa Nhược Hàn, tại sao quán lại đóng cửa? - Cũng như mọi ngày, Bạch Thiên Ân đến Home để uống cà phê, nhưng lại thấy quán chưa mở đã đóng cửa liền hỏi.
- À, ông chủ nói hơi mệt, nên hôm nay không mở cửa được. - Nhược Hàn nhàn nhạt thông báo cho cô rồi tiếp tục kéo cửa xuống.
- Mệt? Có bệnh nặng lắm không? - Nghe đến anh ốm, Bạch Thiên Ân lại dấy lên nỗi lo lắng.
- Ầy, chắc đau đầu hay tương tư chút thôi. Mà hai người khi nào lại từ bạn đi bộ thành quan tâm như người yêu thế kia? - Nhược Hàn không chịu được mà buông lời chọc ghẹo.
- Nói bậy gì chứ? Chỉ là bạn mà thôi.
Bạch Thiên Ân mang tâm trạng nặng nề về nhà. Ánh mắt cô vẫn không tài nào rời khỏi cánh cửa nhỏ sau quán kia. Đi ra đi vào nhà một lúc, cô lại quyết định qua xem thử. Trước đây anh thường hay tập thể dục nên rất khỏe, bây giờ lại nhanh ốm thế này. Nói thật, cô rất lo.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng Ngô Nha Lâm rất đau đầu, cả cơ thể lười biếng cử động. Cho dù muốn cũng không thể với tới nắm cửa.
- Anh Lâm, anh không sao chứ? Mở cửa cho em đi, em Ân đây. - Không nghe thấy ai trả lời bên trong, lo lắng trong cô ngày càng tăng cao. Khẳng định nếu một lúc nữa anh không mở cửa, cô sẽ gọi người đến phá cửa.
Không hiểu tại sao khi vừa nghe thấy tiếng của cô, cả người Ngô Nha Lâm trào lên cảm giác phấn khởi, anh liền ngồi dậy cho dù cả cơ thể có rã rời, với tay kéo chiếc xe lăn, cực nhọc dời người từ giường qua, rồi lăn bánh xe chậm rãi. Cơ miệng không thể trả lời, nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo.
- Anh... - Bạch Thiên Ân định kêu lên một tiếng nữa thì cửa mở.
Cô liền ngồi xổm xuống quan sát bệnh tình trên mặt của anh, rồi đưa tay sờ trán, hệt như bạn gái của anh, thậm chí còn có khi hơn cả Cao Mỹ trước kia. Trái tim anh lại một lần nữa lệch nhịp, vì tâm hồn quá trong sáng của cô, cũng như sự yêu chiều dành cho mình. Không biết có phải do tưởng tượng hay không, mà anh từng mong muốn cô thật sự có ý đồ với mình.
- Anh có sao không? Người anh hơi ấm đây này. - Ngô Nha Lâm nhìn thấy giọt mồ hôi chảy dài trên má, khẳng định cô đang hứng nắng nóng gay gắt ngoài trời, liền lui xe để cô vào nhà.
- Em vào trước đi, trời nóng lắm! - Anh cười yếu ớt. Bạch Thiên Ân mang theo "tiệm thuốc di động" của chị cô đích thân chuẩn bị cho mình vào nhà anh. Nhìn thấy cái hộp to màu trắng, anh không khỏi thắc mắc.
Lúc trước đón anh đi dạo, cũng chỉ có thể đứng ở ngoài, hôm nay còn được vào trong. Cô thấy đầu óc mình rối hết cả lên, nhưng nhanh chóng liền nghĩ đến việc quan trọng.
- Đúng rồi, anh lại đây đi. - Kéo ghế ngồi, đặt hộp thuốc lên đùi mình, bây giờ dường như hai người đang mặt đối mặt.
Ngô Nha Lâm biết mình mặt dày vô sỉ, mặt khác cũng tham lam muốn hưởng thụ sự chăm sóc của cô. Bạch Thiên Ân thuần thục, đầu tiên đo nhiệt độ cho anh, cũng không quá nóng, chỉ tăng có nửa độ, vậy là không sốt rồi. Cô lấy ra liều thuốc cảm với thuốc đau đầu, tỉ mỉ đếm đếm lựa lựa. Ngô Nha Lâm bật cười, cơn mệt mỏi theo đó mà tan biến đi phân nửa.
- Đây, một ngày ba bữa sau ăn, uống mỗi loại một viên trong hai ngày đảm bảo sẽ khỏi. Chút nữa em pha nước cam với nấu cháo cho anh ăn. - Nghe cô dặn dò mà anh trông như đứa trẻ năm tuổi.
- Anh cũng đâu phải cảm gì nặng, chỉ là hơi đau đầu thôi.
- Bây giờ không nặng, đến tối thì nặng, em không ở đây thì biết phải làm sao? Cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh đi. Còn nữa, sao căn phòng này lại không mở cửa sổ ra thế? - Nhận thấy không khí bức bối trong nhà, cô vội chau mày.
- Ách, đừng mở cửa. - Đã quá muộn, Bạch Thiên Ân đã mở cửa. Cô vội xua tay ho sặc sụa. Bụi bám đầy trên cành cửa.
- Sao anh không mở cửa?
- Tại chỗ đó bẩn quá, anh lại di chuyển bất tiện, rất khó dọn dẹp. - Anh xấu hổ đáp.
- Khó khăn? Vậy để hằng ngày em sang quét dọn giúp anh. - Bạch Thiên Ân không hề do dự mà đề nghị.
- Sao vậy được? Không được. - Ngô Nha Lâm tá hỏa liền lắc đầu.
- Có gì đâu không được? - Cô ngô nghê hỏi, chuyện này cô đã làm quen như ăn cơm. Ngô Nha Lâm thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với cô. Anh đã phí thời gian quý báu của cô như vậy, làm sao có thể làm phiền cô tiếp đây.
Bạch Thiên Ân chần chừ một lúc, cô cũng không phải rảnh hoàn toàn mà sang đây. Cho dù là vậy, anh cũng thấy rất ngại, và còn nghi ngờ công việc của cô nữa. Nếu có thể bắt anh rồi bỏ qua nhà mình cho tiện thì tốt biết mấy.
Cùng lắm sau đó Bạch Thiên Ân không có miễn cưỡng gì nhiều, tránh để mấy tên luôn canh me cô biết được, lúc đó chuyện lại càng rối. Sau khi chạy nhanh ra mua một túi cam tươi, Bạch Thiên Ân liền pha cho anh, nấu cháo.
Nhờ đó mà cô cũng phát hiện anh sống một mình không thể tránh khỏi đối xử tệ với bản thân, thức ăn trong cái tủ lạnh nhỏ cũng không bao nhiêu. Trái lại mỳ tôm lại vô cùng nhiều, ước chừng có thể chất một thùng đầy, có lẽ ngày tháng trước kia của anh đa số là trung thành với mỳ tôm.
Bạch Thiên Ân thở dài, còn tận tâm muốn bón cho anh ăn nữa.
- Thiên Ân, anh cũng không phải là liệt tay, em không cần phải làm vậy.
Ngô Nha Lâm nãy giờ chứng kiến cô tận tay vào bếp chăm sóc cho anh, anh đương nhiên rất động lòng. Chỉ là anh không dám mơ tưởng, không dám quấy nhiễu cuộc sống hoàn hảo của cô, cũng không mong cô vì một kẻ như anh mà tự làm khổ mình.
- Vâng.
Bạch Thiên Ân muốn anh thật tự nhiên nên cũng không cố chấp nữa, mím môi đưa bát cháo trên tay mình cho anh. Cháo chưa đến miệng đã bị tay anh suýt nữa làm cho hỏng bét. Ngô Nha Lâm tay vừa chạm vào liền suýt xoa, sờ ngón tay bỏng rát của mình.
- Sao vậy? Nóng quá hả?
- Sao cháo nóng thế mà em vẫn cầm được? - Ngô Nha Lâm đưa ánh mắt kỳ quái nhìn cô xót xa, chỉ sợ cô đã chịu nóng nhiều.
- Không có đâu. - Bạch Thiên Ân khẽ cười, vô tình biết được thói xấu này của anh, có lẽ lâu rồi không được ăn cơm - Anh phải cầm ở đế chứ, sao lại chạm vào thành, sẽ rất nóng. - Bạch Thiên Ân tận tình chỉ rõ rồi cười thích thú, làm Ngô Nha Lâm vốn lớn tuổi hơn lại trông như trẻ con - Không sao, để em bón cho anh ăn là được.
Bạch Thiên Ân không đợi anh trả lời, liền múc một muỗng đưa đến miệng anh. Đôi mắt to tròn trong sáng đầy yêu thương, làm Ngô Nha Lâm sống mũi chợt the the. Trong suốt chín năm nay, chưa từng có người nào lại gần anh đến như vậy. Phút chốc anh bị tâm hồn thuần khiết của cô mà làm cho dao động.
Muốn từ chối, nhưng anh không có cách nào mở miệng được, có chăng, anh chỉ mở miệng để đón lấy muỗng cháo thịt bò thơm lừng của cô. Một muỗng, lại một muỗng nữa. Bạch Thiên Ân trước khi đút cho anh, còn nhẹ nhàng mở miệng thổi. Ngô Nha Lâm không hề chú ý đến hương vị của cháo, chỉ chú tâm nhìn bộ dạng của cô bây giờ.
Ngô Nha Lâm tự hỏi, anh rốt cuộc là có cái gì để mà cô hứng thú? Cô cười nhiều như vậy, có phải là đã thấy chán rồi không? Có phải sẽ có ngày cô cùng bạn trai rời xa anh? Nghĩ đến đó, đột nhiên một luồng đau xót dâng lên trong lòng anh. Anh không muốn điều đó xảy ra, nhưng lại không cách nào nói rõ tâm trạng của mình. Ngô Nha Lâm không biết, anh có phải là vì có tình cảm với cô nên mới có suy nghĩ đó, hay chỉ là vì cô đơn lâu ngày mà sinh ra ảo giác.
Bạch Thiên Ân lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ mong muốn anh thật khỏe mạnh. Thời gian của cô còn rất nhiều, vốn có thể đợi anh mãi, đợi mãi, mà vĩnh viễn không thể cho anh biết, cô đã đợi anh lâu đến nhường nào.
Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của Bạch Thiên Ân, ngay ngày hôm sau, anh đã có thể mở quán, tâm trạng là cực kỳ tốt. Hơn nữa, anh còn lấy tấm ảnh trước kia của cô đặt ở quầy của mình, có thể hằng ngày ngắm nhìn, hiệu suất làm việc tăng vọt.
- Ông chủ, làm gì sáng sớm như ở trên mây thế? Người ta vào đây còn tưởng anh vì bị bệnh dại đấy. - Nhược Hàn không chút nương tay phỉ nhổ những lời độc ác.
- Nói gì? Làm việc mau đi. - Ngô Nha Lâm cau mày lầm bầm, xua tay đuổi bọn ruồi nhặng. Nhưng tâm trạng vẫn không hề giảm đi phần nào.
Đã chiều, cô nhất định sẽ đến Home. Ngày hôm qua rời đi, ánh mắt cô rõ ràng còn rất tiếc nuối, muốn quan tâm đến bệnh tình của anh hơn nhưng đã tối, anh không muốn cô nam quả nữ ở chung một nhà. Khẳng định hôm nay Bạch Thiên Ân sẽ không yên tâm về anh nên trưng vẻ mặt lo lắng đi tới.
Ngô Nha Lâm chỉ cần nghĩ đến đó, khóe miệng liền nhỉnh lên mà tươi cười. Anh ngắm nhìn âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trong bức ảnh, cho dù ảnh đã cũ, hơi ngả vàng, làn da cô cũng không được trắng trẻo như bây giờ, nhưng nét đáng yêu vẫn cứ còn đó. Nhưng ánh mắt cô tựa hồ còn nhiều lưu luyến nuối tiếc, sao lại như vậy nhỉ? Cùng với phát hiện mới này của mình, Ngô Nha Lâm buông ly cà phê, cầm bức ảnh nhìn chằm chằm. Rõ ràng ánh mắt của cô rất kỳ quái, cô là đang nhìn cái gì trong quán của anh?
- Anh Lâm, anh nhìn gì đó?
Ngô Nha Lâm tập trung tìm kiếm sự kỳ lạ trong bức ảnh, lại không ngờ tới mặt cô đã nhướng người sát như vậy. Đồng tử anh dãn to bất ngờ, có chút thẫn thờ. Đôi mắt trong veo tinh nghịch ý cười.
Rõ ràng là Ngô Nha Lâm mắt không có hoa, trực giác của anh cũng cho rằng, cô gái trong bức ảnh này và cô gái trước mặt này đang nhìn cùng một người. Là Bạch Thiên Ân mười năm trước đang giương mắt nhìn anh đắm đuối, giống như đang bộc lộ sự thầm mến nào đó. Nhưng đó chỉ là do anh tưởng tượng, hay là do cô đang nói dối? Bạch Thiên Ân lúc trước, có phải biết đến sự tồn tại của Ngô Nha Lâm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip