Chương 11 - 15:
11. Chương 11: Tin Đồn Xuất Hiện.
Sáng thứ năm, lúc kéo rèm cửa sổ ra tôi mới phát hiện đêm qua trời đổ mưa nhè nhẹ. Lúc Tiểu Dư quay lại còn hắt xì một cái, cô ấy cứ phàn nàn thời tiết trở lạnh đột ngột. Lúc cô ấy đưa tôi tấm thẻ điểm danh, Giả Họa cầm lấy, nói: "Thứ sáu mình điểm danh cho!"
Tiểu Dư vừa cầm chậu rửa mặt vừa nói: "Thầy giáo Trương Văn của các cậu hôm nay mặt mũi bầm dập, như bị đánh ấy. Còn dạy Không thủ đạo cơ đấy, rốt cục là có biết hay không vậy, bị người ta đánh thành ra như thế cơ mà!"
"Có lẽ nửa đêm thầy ấy đi hành hung không được nên bị hành hung lại! Aiz, đáng tiếc lúc này không phải Vũ Đạo bị đánh thành như vậy!" Nói đến Vũ Đạo, tôi liền nghiến răng nghiến lợi, những người khác trong ký túc xá đều thở dài.
Đường đến lớp học đi qua bệnh viện của trường, không ngờ đụng trúng thầy Trương Văn và bác sĩ Trương ở cửa. Bác sĩ Trương nhìn thấy tôi từ xa đã mỉm cười.
"Anh ta chính là thầy bói Trương đó hả?" Tiểu Dư dìu tôi nhỏ giọng hỏi.
Thấy tôi gật đầu, cô mới bùi ngùi nói: "Đại tiên đẹp trai thật!"
Chúng tôi dừng lại trước cửa bệnh viện, bác sĩ Trương tươi cười như hoa, hỏi: "Tiểu Vưu, đi đâu vậy em?"
"Chào bác sĩ Trương, bọn em đi đến lớp ạ!" Vừa nhìn thấy trai đẹp, tâm trạng của bổn tiểu thư liền tươi sáng hẳn. Có điều thầy Trương Văn đứng bên cạnh bác sĩ Trương đôi mắt lại rất hung dữ, anh ta u ám nói: "Em chính là 'Ngực'... Vưu Dung hả, em là sinh viên của tôi đây mà."
Thấy tôi gật đầu, anh ta đánh giá tôi một lượt: "Tiết học đầu tiên, sao tôi lại không chú ý đến em nhỉ! Em...."
Bác sĩ Trương liền đứng chắn trước người thầy Trương Văn, trưng ra nụ cười quyến rũ chết người, hỏi tôi: "Tiểu Vưu, chân sắp khỏi chưa em?"
Sau đó đột nhiên anh ta ghé sát mặt vào tôi, dọa tôi giật nảy người, rồi nhíu mày nói: "Gần đây tình duyên cực thịnh nhỉ! Có điều vận tình duyên mà tôi xem trúng lại u ám rồi."
"Bác sĩ Trương anh đoán không đúng gì cả, đến tận hôm nay em vẫn chưa gặp được mảnh tình nào cả."
Bác sĩ Trương cười bí ẩn, "Thứ hai đến bệnh viện một chuyến, tôi kiểm tra lại cái chân cho em."
"Được ạ! Tạm biệt bác sĩ Trương! Tạm biệt thầy Trương!" Tôi vội vàng chào bác sĩ Trương, thực ra là vì thái độ trên khuôn mặt bị đánh bầm dập của thầy Trương Văn càng lúc càng khủng bố.
"Thật ra nhìn kĩ thì thầy Trương Văn cũng không xấu, chẳng qua là lúc này bị đánh thành đầu heo mà thôi. Đúng rồi, thứ hai mình đi với cậu đến gặp bác sĩ Trương, để anh ấy xem tình duyên của mình đang ở đâu nhé." Vừa đi, cái tính phong lưu gian tà của Tiểu Dư lại trỗi dậy.
Chúng tôi nhanh chóng đi đến tòa nhà khoa Lý, hôm nay là giờ Cơ học của thầy Lý Giản, không dám chậm trễ, chúng tôi cắm đầu chạy vào trong lớp. Gặp mấy cậu nam sinh, thật ra không có ai dám nói trước mặt, bọn họ chỉ nhìn vào ngực tôi, sau đó mặt mày nhăn nhó vì nín cười vội vàng chạy đi, điều này ngược lại làm tôi càng thêm bốc hỏa. Việc khiến tôi vui mừng là, lúc hai người Viên Duyệt và Vương Cát đi qua, Viên Duyệt chủ động chào hỏi tôi, mặc dù chỉ là mấy câu hỏi han ngắn ngủi nhưng cũng khiến tôi cảm thấy biết ơn. Anh chàng duyên số của tôi là cậu ta chăng?
Vừa vào giảng đường, tôi nghe thấy mấy nam sinh lớp khác ở hàng ghế sau thảo luận:
"Chẳng trách lại kéo như vậy, cũng chẳng cần hình tượng, thì ra người ta không lo buồn gì, có 'hôn phu ấu thơ' đợi rồi mà!"
Tôi sững người, nhìn sang Tiểu Dư, còn đám nam sinh kia thấy tôi đến thì im bặt. Sau khi ngồi xuống, Tiểu Dư giải thích: "Hôm qua mình chỉ nói đùa với mấy đứa con gái phòng đối diện thôi."
Thực hành đến hôm nay, tôi đã không còn sợ những lời bàn tán của người khác, tôi chỉ sợ Viên Duyệt hiểu nhầm. Ngoái đầu nhìn Viên Duyệt, tôi không thấy cậu ấy có bất kỳ thái độ nào.
Bốn tiết học buổi sáng trôi qua, giáo sư Lý Giản vừa rời đi, tôi đã nhìn thấy một nam sinh xách theo một bọc vải ở cửa, gọi tôi: "Vưu Dung!"
Cậu ta gọi như vậy, dĩ nhiên là đã thu hút những cái liếc mắt của nam sinh toàn khoa. Thì ra là cậu bạn thân Trần Tùng đang học trong Viện Khoa học Công nghệ. Tôi vội vàng rời khỏi giảng đường, kéo cậu ta ra một góc.
"Sao anh lại tìm đến tận đây vậy?"
"Lưu Vũ gọi điện bảo anh là em bị thương, anh vừa đến ký túc xá thì em không có đó nên anh đến khoa tìm. Một thầy giáo trẻ tuổi đeo mắt kính nói là em đang học ở đây." Trần Tùng ra hiệu rồi đặt bọc vải xuống, "Đây là quần áo, mẹ chúng ta nói em không mang theo quần áo mùa thu nên bảo anh mang qua."
Lúc này rất nhiều sinh viên lũ lượt rời khỏi giảng đường, tôi vội vàng kéo Trần Tùng từ đầu kia cầu thang ra khỏi tòa nhà khoa.
"Vốn dĩ mọi người tính mười một sẽ tụ tập một bữa, có điều anh nói với mấy đứa là em Chín Điên* bị bong gân rồi nên hai ngày tới đây mấy đứa học trong thành phố này sẽ đến thăm em. Chu Lễ ở Cát Lâm mấy ngày nay hình như thi cử gì đó, tối nay anh sẽ gọi điện cho nó."
"Đại ca à! Không cần đâu! Mẹ mình nói em phải khiêm tốn!" Còn lo tôi chưa đủ khiến người khác chú ý sao!
"Mẹ chúng ta nghĩ kiểu gì vậy! Việc này có thể làm được sao?"
"...."
(Giải thích: 'em Chín Điên', nguyên văn là 疯九妹: Phong cửu muội, phong này có nghĩa là điên. Ý nói, bạn Dung có 8 người bạn thân, cô ấy là người thứ 9, tên này là tên gọi thân mật của 8 anh chàng kia đặt cho Vưu Dung.)
Tôi quay về ký túc xá, Tiểu Dư báo cho tôi một tin buồn: "Nam sinh khoa chúng ta đã truyền nhau rằng, cậu không chỉ được định hôn từ tấm bé, mà còn 'một chân đạp hai thuyền'*. Mấy đứa nó thấy kiểu con gái như cậu mà cũng có thị trường đến thế, đúng là khiến bọn nó có cảm giác thói đời thất thường, rồi tính nghiêm trọng của xu hướng mất cân bằng tỉ lệ nam nữ."
Mẹ nó chứ! Tôi có con trai theo đuổi thì thói đời thất thường sao? Vậy nếu tôi nói với chúng nó đấy là các anh của tôi, có phải chúng nó sẽ cảm thấy thế giới lại tái sinh và có hi vọng không? Chẳng quan tâm đến kẻ khác nữa, không được, tôi phải tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với Viên Duyệt, cứu vớt lại hình tượng thơ ngây của mình! Máu dồn lên não, không thể đợi được nữa, bây giờ phải đi thôi.
(Một chân đạp hai thuyền: lăng nhăng)
*
Đi đến ký túc xá nam sinh phía sau, lúc bước vào cửa tôi bị bảo vệ nhìn thấy, ông quan tâm hỏi tôi:
"Chân sao vậy cháu?"
"Bị bong gân ạ, qua hai ngày nữa là khỏi thôi ạ!" Tôi mỉm cười nói rồi chạy thẳng vào phòng 108 của Viên Duyệt. Sau khi gõ cửa bước vào, không ngờ Viên Duyệt không có ở đó, Vương Cát ở cùng phòng hỏi tôi: "Có chuyện gì không?"
Tôi vội vàng nói: "Giả Họa và Phạm Thái nhờ mình đến lĩnh học bổng tháng này."
"Chân của cậu khỏi nhanh thật, bọn họ không tự đến à?" Vương Cát mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lấy tiền đưa tôi.
"Ừm, đúng rồi, sao Viên Duyệt không có đây?" Tôi cố gắng giả vờ vô tình hỏi, nhưng chuyển đề tài còn cứng nhắc quá, Vương Cát ngừng lại, trả lời: "Chiều nay không có tiết học, cậu ấy đi CS rồi!"
Lớp mấy rồi còn DB táo bón! Đi vệ sinh cũng phải đợi chiều không có tiết học sao?*
(VC nói là đi CS, bạn Vưu hiểu thành đi 厕所: đi vệ sinh)
"Vậy mình ở đây đợi cậu ấy!"
(Chú thích của tác giả: DB ở Đức là chỉ Deutsche Bahn, tên viết tắt của đường sắt Đức, ở Đức tôi sợ nói thành 'đại tiện' bị người ta mắng. Nhưng mà bây giờ tôi về nước rồi!! Ha ha ha)
"Có thể cậu ấy phải lên lớp học tối trước rồi mới về đấy."
"Đi vệ sinh mà cũng phải lâu như vậy sao?" Cuối cùng tôi không nhịn được nữa bèn hỏi.
"CS không phải là 'đi vệ sinh'!" Vương Cát cười thành tiếng.
"Vậy chẳng lẽ là.... 'ăn phân'?"*
(Chú thích: 吃屎: Chī shǐ: ăn phân)
Những người cùng chung phòng với bọn họ cười ầm lên, trong đó có một cậu sinh viên ôm bụng giải thích: "Đấy là tên của một game online!"
Tôi xấu hổ vội vàng cảm ơn rồi rời khỏi đó, sau khi đóng cửa loáng thoáng nghe thấy có một nam sinh trong phòng cảm khái: "Giống như phương trình vũ trụ, khiến người ta không sao giải thích được! Không thưởng thức nổi cái hay của cô nàng này."
*
Buổi chiều Lữ Xuyên từ Đại học Thiên Tân đến thăm tôi, tôi nhớ lúc trước khi hỏi mấy cậu ấy CS là cái gì, chính cậu ta đã giải thích với tôi từ đấy có nghĩa là 'nhà vệ sinh'! Sau khi cậu ta bị tôi đánh ột trận tơi tả, tôi cẩn thận xin cậu ấy thỉnh giáo về CS, rồi bảo cậu ta dẫn tôi ra quán cà phê internet dạy suốt cả chiều, cuối cùng cũng xong.
Buổi tối, chạy vội đến lớp tiếng anh, đại khái là chiều chơi hơi mệt, lúc thực hành nghe, tôi nghe như tiếng chim, tôi buồn ngủ gật gù liên tục, cuối cùng không chịu được nữa ngủ luôn. Đột nhiên, cảm thấy chân nhói đau nên tôi lập tức tỉnh táo, Tiểu Dư đang trừng mắt véo tôi, Phạm Thái lại nhỏ giọng nói: "Gọi cậu trả lời kìa."
Tôi vội vàng đứng bật dậy, thầy giáo tiếng anh tức giận lặp lại câu hỏi, "ABC là viết tắt của cái gì?"
Không ngờ thầy giáo tiếng anh cũng chơi cái trò mắng người kín đáo này! Xem như thầy hỏi đúng người rồi, hừm, đây chính là sở trường của em, tôi không hề do dự, lớn tiếng trả lời:
"Là viết tắt của từ 'Ah, đồ ngu!' ạ!"
Đột nhiên, cả lớp cười ầm lên.
Gì đây, thầy giáo tiếng anh mặt mày đen thui bỗng trắng bệch? Thầy giáo quay người, hung hăng viết lên bảng đen 'American Broadcasting Company' (Công ty phát thanh truyền hình Mỹ)."
(Ghi chú: Cái từ ABC đó nhanh chóng trở thành một tác phẩm điển hình được lưu truyền rộng rãi của tôi! Thỉnh thoảng cũng được bạn cùng phòng coi là cách gọi tắt lúc hô tên tôi.)
Buổi tối, nhận được điện thoại của Chu Lễ học tại Đại học Cát Lâm.
"Anh vừa từ phòng tự học về ký túc xá thì nhận được điện thoại của Trần Tùng, nó nói em bị bong gân."
"Từ lúc nào mà anh chăm chỉ vậy hả!"
"Thứ hai anh có bài thi chuyên ngành, tương đối quan trọng. Bị bong gân có nghiêm trọng không?"
"Nghiêm trọng! Có điều nếu như anh mang quà gì từ Đông Bắc về, có lẽ em có thể khỏi nhanh hơn chút chút!" Tôi nói đùa.
"Nếu thứ hai anh không có bài thi, anh...." Chu Lễ vừa nói được một nửa, tôi thấy Tiểu Dư đi vào, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói với Chu Lễ: "Cứ như vậy đi, anh ôn bài cẩn thận nhé, bye bye!"
Nói xong, tôi liền gác máy.
Tôi nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiểu Dư là đã biết chuyện tôi nhờ, cô ấy nhất định đã giúp tôi làm xong. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tiểu Dư kể cho tôi nghe bản tin mà mình nghe ngóng được về vụ CS của Viên Duyệt.
Tôi thích thú nằm trên giường, nghĩ thầm ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp, giống như mức độ của tiết tiếng anh đối với tôi mà nói thì chẳng giải quyết được vấn đề gì, điều quan trọng nhất là, một ngày nay tôi không gặp Vũ Đạo, hơn nữa còn có tiến triển với Viên Duyệt, mặc dù chỉ là một chút ít. Quả nhiên, con người chỉ cần sống thì vĩnh viễn có hi vọng.
12. Chương 12: Tỏ Tình Bất Ngờ.
Thứ sáu, tám giờ sáng không có tiết học, chỉ có một mình Giả Họa dậy đi điểm danh. Lúc quay về, Giả Họa nhỏ giọng nói với đứa vẫn đang mơ màng tôi đây: "Hình như là đồ bổ của cậu đến rồi đấy."
Tôi cho là cô ấy đùa nên không để tâm, tiếp tục ngủ, Giả Họa thì đi đến lớp tự học.
Chín giờ hơn mới tỉnh dậy, chẳng bao lâu dưới cửa sổ có người hô tên tôi, ngó đầu xuống nhìn, thì ra là Chu Lễ!! Sao cậu ta lại đến đây? Không phải cậu ta đang ở Trường Xuân sao? Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi lơ mơ chạy xuống tầng.
"Không phải anh... không phải anh đang ở Trường Xuân sao?"
Chu Lễ chỉ mỉm cười.
Đột nhiên tôi có cảm giác không ổn, từ đôi mắt còn hơi đỏ của Chu Lễ, có thể đoán ra cậu ta đặt vé đứng đi vội đến đây, hơn nữa lúc này trong mắt cậu ấy tràn ngập một cảm xúc không sao che giấu được, chính là thứ tình cảm sâu nặng xa lạ đối với tôi, nó lập tức khiến tôi hoảng loạn. Ngoài bất an, tôi còn cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không biết bản than đang sợ cái gì.
"Chân em sao rồi?" Nói đoạn, Chu Lễ ngồi xuống định xem chân tôi, tôi lại cuống quýt lùi lại tránh né.
Lúc trước kề vai sát cánh tôi cũng chưa từng cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, nhưng lúc này lại khác. Cậu ta chợt khựng lại, tôi không nhìn thấy thái độ của Chu Lễ. Tôi cảm thấy ảo não, không hiểu vì sao mình lại thu chân về, tôi chỉ biết dường như mình làm vậy mà không suy nghĩ gì.
"Xem ra không nghiêm trọng như em nói rồi!" Chu Lễ ngượng ngùng thu bàn tay hụt hẫng lại, từ từ đứng dậy. Cậu ta cười cười, lấy từ trong cặp sách ra một cây sâm núi và mấy miếng nhung hươu. "Không biết em còn dùng được không đây."
Xem ra là cậu ta đã nhìn ra hôm qua tôi nói đùa quá khoa trương. Đó là kiểu nói đùa mà lúc trước tôi hay nói, nhưng sau ngày hôm nay, tôi biết, kiểu đùa như vậy, đối với cậu ta, đã khác rồi.
"Haiz... xem ra không dùng được rồi, thôi anh cứ giữ lấy đi." Với một đứa bình thường lấy được gì là cướp vội như tôi, lúc này lại không dám nhận.
"Không dùng được thì để mẹ chúng ta bồi bổ cơ thể đi." Lúc ấy, vừa hay hai cậu nam sinh trong khoa xách nước từ phòng đi qua. "Cái này... mười giờ em có tiết học." Theo lẽ thường thì tôi nhất định sẽ bỏ tiết để đi chơi với cậu ấy, nhưng lúc này tội lại không muốn ở một mình với Chu Lễ.
Chu Lễ dừng lại, dường như có chút chán nản, cậu ta chậm rãi nói: "Anh đợi em, để anh đưa em đến lớp trước đã."
Trên đường đi đến giảng đường khoa, thỉnh thoảng tôi lại nhìn quanh lo lắng, trong lòng thầm nghĩ chạy trốn thế nào, tôi buột miệng không cần suy nghĩ: "Không phải thứ hai anh có bài thi quan trọng sao? Mau về đi chứ."
"Chủ nhật anh về."
"Vậy hôm nay mà ngày mai anh tính sao?" Tôi vừa nói xong, Chu Lễ khẽ biến sắc, tôi lập tức nhận ra chuyện không ổn.
"Hay là anh quay về nhà trước, cuối tuần em hẹn mọi người cùng đến tụ tập, bây giờ em sẽ gọi điện cho Trần Tùng, để anh ấy sắp xếp." Tôi nói rất vội vàng và lo lắng, bàn tay đang lấy điện thoại bị Chu Lễ nắm lại, tôi cảm thấy sức mạnh trên bàn tay cậu ấy, đột nhiên cậu ta lại buông ra, thái độ cũng từ nghiêm túc chuyển thành nụ cười nhợt nhạt, "Đừng gọi điện ọi người nữa, đột nhiên anh nhớ ra mình không mang theo tài liệu ôn tập, hết cách rồi, chiều anh phải về trường thôi." Cậu ta nắm tay tôi nửa ngày không buông, cho đến khi tôi khó chịu lắc lắc tay, cậu ta mới từ từ bỏ ra. Một lúc lâu, chúng tôi không ai lên tiếng.
"Em vẫn thích Tống Tuấn sao?" Cậu ta nặng nề hỏi.
Tôi lắc đầu, đột nhiên cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng thấy. Lúc này đã đến cửa khoa, bạn bè lần lượt đi vào, tôi và Chu Lễ tự nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý. Tôi muốn duy trì mối quan hệ trước đây với cậu ấy, không muốn thay đổi, nhưng lần đầu tiên đối diện với tình huống này, tôi lại không biết phải từ chối khéo léo như thế nào, đầu tôi sắp loạn lên rồi. Vừa hay lúc này Viên Duyệt đi qua, tôi bước lên vài bước kéo lấy cậu ấy, tôi chỉ vào Viên Duyệt nói với Chu Lễ: "Em định thích cậu ấy!"
Vì lời tỏ tình bất thình lình của tôi mà Viên Duyệt sững người một lúc, sau đó lập tức khéo léo thoát khỏi tay tôi, lịch sự nói với tôi và Chu Lễ: "Xin lỗi, mười giờ lên lớp rồi, tôi không vào muộn được." Nói xong, cậu ta bước vội đi vào.
Còn đám nam sinh trong khoa đang đứng sững ở một bên thì nửa ngày sau mới hoàn hồn, nhao nhao ồn ào đi theo Viên Duyệt vào giảng đường. Nhìn theo bóng dáng của Viên Duyệt, vô tình thấy Vũ Đạo đang đứng bên cạnh cửa sổ giảng đường tầng trên. Anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi, tôi trừng mắt nhìn lại, nhưng dường như anh ta không có ý định rời đi. Tôi cụp mắt xuống, đi đến bên cạnh Chu Lễ, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi!"
Chu Lễ do dự một chút, sau đó xoa đầu làm rối tóc tôi như trước kia, "Em không nên ngoan ngoãn lễ phép như vậy!"
Đúng rồi, trước kia tôi tuyệt đối sẽ nhảy lên làm loạn vô lý. Dường như cậu ấy rất lưu luyến mái tóc tôi, Chu Lễ khẽ thở dài: "Mới hai tuần không gặp mà tóc em đã dài ra rồi, có lẽ em để tóc dài sẽ rất xinh."
Cùng động tác ấy, lúc trước tôi sẽ cảm thấy rất tự nhiên, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cơ thể mình khẽ cứng đờ, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy điều đó nên bèn thu tay lại, "Anh ra ga xe lửa đây, không đợi em tan học nữa. Sắp muộn rồi, em mau đi đi."
"Ừm, anh đi đường cẩn thận nhé!" Tôi nói xong, nhanh chóng quay người chạy biến, không dám vừa đi ngược vừa vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy như trước kia, lần này tôi cũng không quay đầu lại, đi càng xa tôi càng cảm thấy thoải mái.
Sự xuất hiện bất ngờ của Chu Lễ khiến tôi vào học muộn, mặc dù chỉ muộn chưa đến hai phút nhưng vào giờ Vũ Đạo vẫn trịnh trọng nói tuyệt đối không cho phép đến muộn, mà giờ học này lại chỉ có một người vào muộn, chính là tôi, người đã đề ra 'lý thuyết đến muộn'.
Sau khi ngồi xuống, Vũ Đạo vừa ghi vào giáo án vừa nói: "Vưu Dung đến muộn, bài thi thành tích trừ ba phút." Anh ta chẳng liếc nhìn tôi, tháo cặp kính xuống, bắt đầu vào bài.
Nhớ lại lúc thi Đại học, Chu Lễ cho tôi mượn cây thước kẻ duy nhất của cậu ấy, bây giờ nhớ lại mới hiểu. Càng nghĩ càng thấy áy náy với Chu Lễ, càng thấy bực bội, nội dung bài học tôi chỉ viết chứ không nghe. Nếu tôi đã không thể tiếp nhận cậu ấy, chi bằng làm giống như cô gái đã từ chối Ngô Ngọc, khiến cho cậu ấy hoàn toàn từ bỏ? Việc từ chối và bỏ chạy không rõ ràng vừa rồi có lẽ đã làm cậu ấy tổn thương sâu sắc. Bây giờ có cần đuổi theo đến ga xe lửa không?
"Vưu Dung!" Vũ Đạo đột nhiên gọi tên tôi, tôi đang thất thần bèn vội vàng đứng lên. Vũ Đạo chỉ vào bên trái tấm bảng, rồi lại chỉ sang bên phải, hỏi: "Tôi giảng đến đâu rồi?"
Thấy vẻ mặt tôi mù tịt, anh ta tiếp tục nói: "Nếu tâm không ở đó, thì chi bằng không đến!"
"Vâng! Ba phút với năm phút cũng không khác nhau lớn lắm!" Tôi không ngồi xuống, vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ dùng, sắp xếp xong mọi thứ, tôi lao thẳng về phía Vũ Đạo, anh ta đang nhìn tôi, lễ phép nói: "Em chào thầy ạ!"
Thái độ của Vũ Đạo có vẻ bất ngờ. Tôi cứ thế rời khỏi giảng đường trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của đám bạn học. Trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy Vũ Đạo quay lưng lại với mình, thản nhiên hướng về đám bạn học nói: "Điện và Từ giống như nam và nữ, thân thiết không thể tách rời, nhưng xét từ một góc độ nào đó mà nói thì lại không giống. Sự thay đổi của Điện sinh ra Từ, sự thay đổi của Từ cũng sinh ra Điện, chúng sinh ra nhau. Nếu chưa học tốt môn điện từ học, thì làm sao có thể bàn đến mối quan hệ nam nữ được chứ?"
Ra khỏi khoa, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Chu Lễ, nhưng điện thoại đã tắt máy. Vậy nên tôi gọi cho Trần Tùng, không ai bắt máy, tôi cấp bách gửi một tin nhắn. Không đến một lát, Trần Tùng gọi lại cho tôi, "Này, tiểu thư à, em không phải lên lớp sao, còn anh thì vừa đi vệ sinh ra đấy, rốt cục là có chuyện gì vậy?"
Tôi kể lại chuyện cho Trần Tùng nghe, đầu bên kia im lặng một lúc, "Trách anh trước giờ không nói với em, hôm nay em mới thấy bất ngờ. Thực ra, cậu ta vẫn luôn đợi đến lúc thi đỗ Đại học này đấy!"
Câu nói này của Trần tùng khiến tôi nhớ đến lời tỏ tình hôm đó của Ngô Ngọc, Trần Tùng bất đắc dĩ nói: "Không ngờ là cậu ta có cảm tình hơn với em, lại làm em đẩy cậu ta ra xa hơn. Em đừng đi đến ga tàu nữa, anh sẽ gọi cho nó, em cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi. Nếu như trong lòng thấy khó chịu, thì cứ nghĩ 'Ai bảo cậu ta thích đứa con gái kì dị như mình chứ, tự làm tự chịu đi'!"
"Ê, anh đang an ủi em đấy hả?"
"Điện thoại mất tiền đấy, anh cúp đây!"
Mẹ kiếp, lại dám học trò này của mẹ à!
Tôi đang ăn cơm trưa trong phòng kí túc thì đám Tiểu Dư quay về. Tiểu Dư vừa vào đã nổi khùng: "Vũ Đạo uống nhầm thuốc rồi, lần đầu tiên giao bài tập về nhà, lại những mười hai bài. Đúng là không phải người mà! Chia nhau đi, mỗi người ba bài."
"Mình không đi học, có phải không cần làm không?" Tôi định lười.
"Cậu cho rằng cậu ABC là có thể không làm việc sao?" Lời thỉnh cầu của tôi bị quản phòng Tiểu Dư từ chối.
"Tiểu Vưu phải làm bốn bài." Giọng điệu của Giả Họa vẫn lạnh lùng như mọi khi.
"Vậy một người làm bốn bài, một đề mà hai người làm, như vậy sẽ không sai được." Vẫn là Phạm Thái bênh tôi.
"Ngoài ra, Tiểu Vưu, nói cho cậu một tin mừng này, ở trong khoa mình, cậu đã từ 'một chân đạp hai thuyền' lên trình thành 'cô gái không có phẩm hạnh thích đùa bỡn những chàng trai thuần khiết'!"
"Danh tiếng của tôi, ôi!" Tôi đau khổ ôm đầu.
"Vốn dĩ cũng không tốt rồi, chắc hẳn là ảnh hướng không lớn lắm đâu." Tiểu Dư nói mà mặt không biến sắc.
"Mặc dù danh tiếng của mình không được tốt cho lắm, nhưng cũng không thể tệ hơn được nữa chứ!" Tôi mặt mày đau khổ, vội vàng hỏi Tiểu Dư: "Cậu nói Viên Duyệt liệu có vì việc này mà cũng hiểu lầm mình, rồi mới không đón nhận tình cảm của mình không?"
"Dù cậu ta không hiểu lầm cậu, có lẽ cũng rất khó để tiếp nhận tâm ý của cậu, thực ra là vì cậu quá... khoác lác."
Hai mắt tôi tối đen....
Buổi chiều, ba nữ sinh của ký túc (toàn khoa tổng cộng nhiều nữ sinh như vậy cơ mà) tụ tập lại bàn luận về tiết mục ngày Trung thu. Vì lần này ba khoa lớn Toán Lý Hóa chúng tôi cùng tổ chức liên hoan, vậy nên Vũ Đạo nói nữ sinh bọn tôi phải biểu diễn hai tiết mục. Đối với hoạt động của khoa, lần đầu tiên tôi hăng hái như vậy, đầu tiên tôi nhiệt tình đề nghị chơi trò 'ba người nửa câu', nhưng lại không có nữ sinh nào hưởng ứng, kết quả cuối cùng, bọn họ nói tôi có thể chọn thoại độc tấu hoặc đối đáp Thiên Tân. Nhưng 'ba người nửa câu' phải có thêm ba cô gái nữa cùng tôi biểu diễn, trừ khi là bọn họn chết, không phải, chết cũng không được!
(Trò chơi 'ba người nửa câu': là 1 hình thức biểu diễn dân gian truyền thống của TQ. 3 người đầu nói 1 câu rất dài, còn người thứ 4 chỉ nói nửa câu hai chữ, là 1 hình thức mang tính chọc cười)
Cuối cùng, tôi đưa ra đề nghị biểu diễn bài ca trống thất truyền của Thiên Tân, mọi người vừa nghe thấy hai chữ 'thất truyền' thì tai dựng hết lên. Ai cũng bảo tôi diễn luôn và ngay, nể tình bọn họ đang háo hức mong chờ nên tôi hát, thay tạm gõ trống bằng đập bàn. Sau bài diễn, tôi phát hiện mặt mũi mọi người xanh lét, cái thái độ như muốn nói 'nỗi nhục của khoa' và 'đáng lẽ ra nên thất truyền từ sớm'!! Chẳng lẽ sở thích của tôi thật sự rất khác thường sao? Lúc bố và mẹ cãi nhau, mẹ thường hay hát, mà mỗi khi hát xong, bố tôi thường chủ động nhận sai, vì sao mấy cô nàng này lại không biết thưởng thức nghệ thuật như vậy nhỉ?
(Bố Vưu Dung: Các cháu đã hiểu nỗi khổ của chú chưa? Đổi lại là các cháu, các cháu có thể không thỏa hiệp và đầu hàng sao?
Nữ sinh các khoa vội vàng gật đầu: Bọn cháu hiểu! Thần kinh của bọn cháu sức dẻo dai rất có hạn mà chú! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mặc dù chú không quản được mẹ của Vưu Dung, nhưng chú vẫn nên cố gắng quản tốt Vưu Dung, đừng để cậu ấy ra ngoài nhiễu dân.)
Cuối cùng, trải qua thảo luận, mọi người chọn tiết mục độc tấu violin của Phạm Thái; Lưu Phấn, một nữ sinh khác trong khoa biểu diễn ảo thuật, màn thỏ biến hóa. Vì tiết mục này không mấy mới mẻ nên tôi đã đề nghị đổi thành 'thỏ nhảy qua vòng lửa', sau cùng tôi bị đoạt mất quyền phát ngôn! Thực ra tôi cảm thấy tiết mục của bọn họ không có gì mới mẻ như của mình, cũng không kích thích, nhưng mọi người lại nói tiết mục của tôi quá mới mẻ, quá kích thích, vậy nên không thể thông qua. Aiz, thiên tài luôn có ít người hiểu....
Buổi tối, khổ não làm bốn bài tập kia, tóc trên đầu cũng sắp bị tôi nhổ sạch mà vẫn chưa nghĩ được lối ra, tôi thật sự ABC* sao? Chẳng lẽ thực sự giống như Vũ Đạo nói, giải quyết không xong mối quan hệ giữa nam và nữ là vì tôi học không tốt môn Điện từ học sao? Tôi thề, để giải quyết tốt mối quan hệ giữa nam và nữ, tôi nhất định phải cố gắng học tốt môn Điện từ học! Phải vùi đầu khổ học...
(ABC: viết tắt của câu: A, đồ ngu! Được bạn nhỏ Dung sáng tác ra htrc)
(Ôi, cô gái đáng thương bị Vũ Đạo che mắt!!)
13. Chương 13: Lần Đầu Tự Học.
Thứ bảy, chín giờ tôi dậy đến lớp tự học. Có lẽ rất nhiều tân sinh mới nhập học đều học tập hăng hái tích cực nên còn rất ít chỗ trống trong tòa nhà chính. Không lâu sau, nhìn thấy một chỗ trống, đáng tiếc là nam sinh bên cạnh xấu quá, xem xét đến tính tích cực của lần đầu đi học, tôi kiên quyết bỏ qua. Sau khi chạy lên bốn năm tầng, cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ ngồi, nhưng ngồi xuống không được lâu, tôi mới phát hiện vị lão huynh ngồi bên cạnh thực ra lại rất 'trẻ trung rau mùi'. Nhưng tôi không nhẫn tâm từ bỏ chỗ ngồi không dễ gì có được này, có điều xuất phát từ bản năng sinh tồn của con người, sau cùng tôi cũng lâng lâng lơ lửng ra khỏi giảng đường. Tôi thầm bội phục những người khác trong giảng đường, chẳng lẽ bọn họ đều bị viêm xoang cả rồi sao?
Đúng lúc mà tôi tìm kiếm đến mức nản chí, đi qua nhà vệ sinh, tôi đụng trúng Lý Băng đang đi ra, vẻ mặt rất hưởng thụ, còn cảm khái nói: "Nhà vệ sinh của Đại học đúng là thích!"
Tôi không nhịn được liền hỏi cậu ấy: "Có gì hay vậy?"
"Nhà vệ sinh có móc treo, lúc ngồi trong đó không cần phải đội cặp lên, hơn nữa cũng không phải cậu 'đi' bên trên, bên dưới có heo ăn nữa!" Nhìn vẻ mặt thích chí của cậu ta, tôi chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Tôi thầm nghĩ, nhân tài như thế này vẫn chưa được vinh danh trên bảng Phong Thần, đứa con gái như mình tài đức gì àm bị đứng đầu bảng chứ? Đột nhiên nhớ ra, với một vị thần như thế này thì mấy bài tập kia chắc chắn không làm khó được anh ta!
"Cậu viết xong bài tập Điện từ học chưa?"
"Rồi."
Tôi mừng húm, vội vàng bước đến nịnh nọt, "Nói đơn giản xem cậu dùng định luật với công thức gì vậy? Cho chút gợi ý đi!"
Cậu ta ngẩng đầu nghĩ ngợi, "Viết lâu lắm rồi nên không nhớ nữa!"
Bài tập hôm qua mới à cậu kia?
"Quan trọng là đơn giản quá, lúc về vừa ăn trưa đã viết xong rồi, sau đó ngủ trưa dậy thì quên luôn!"
Đơn giản quá sao? Mình trọng thương rồi!!!
"Có điều có thể cho cậu chút gợi ý!"
Hả, loanh quanh luẩn quẩn rồi cũng nghe thấy Lý Băng tiếp tục nói: "Cậu cũng có thể viết lúc ăn trưa, như vậy sẽ tương đối có linh cảm!"
Nói xong, vị thần đó cưỡi mây bay đi mất hút khỏi tầm nhìn của tôi.
Đau khổ chưa! Sao cùng là người mà khoảng cách lại lớn đến vậy chứ! Không được, tôi nhất định phải cố gắng học hành, nhất quyết phải đi tìm chỗ bằng được. Tôi tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm được một chỗ ngồi bên cạnh một đôi tình nhân. Lúc ngồi xuống, cô gái kia đáp lại bằng một khuôn mặt không hài lòng, khó chịu vì tôi ngồi cạnh bạn trai của cô ấy. Xời, cũng chẳng phải là tôi ngồi giữa hai người nhé!
Hai người đó anh anh em em, trong mắt không còn nhìn thấy ai, tôi vốn dĩ đã không làm được bài, bây giờ cả đầu nóng ran, lại thêm việc cô gái kia cứ một lúc lại trừng mắt liếc xéo qua. Cuối cùng tôi sốt ruột, đặt bút xuống, chống cằm âu yếm nhìn bạn trai cô ta, tôi chăm chú nhìn cậu ta, thay đổi rất nhiều thái độ. Ô, lông tơ trên cánh tay cậu ta sao lại dựng cả lên vậy nè? Lúc tôi đổi một thái độ đa tình khác, hai người đó đã thu đồ đạc rời đi. Ha! Tác chiến thành công, còn chưa đắc ý được hai phút thì đã thấy một thầy giáo bước vào, viết lên bảng hai chữ lớn 'Có Họp!'. Á, tôi không cam tâm bước ra khỏi giảng đường.
Tôi thất thểu ra khỏi tòa nhà chính, ngồi xuống đắm mình trong ánh mặt trời trước bức tượng thủ tướng Chu phía trước tòa nhà, chẳng bao lâu đã cảm thấy ánh nắng trước mắt bị người ta che mất, tôi mở mắt nhìn, là Vũ Đạo!
"Đợi tôi sao?"
"Có thể sao? Đừng quấy rầy cuộc hẹn của tôi!" Tôi nhìn thấy anh ta thì cục tức ở đâu ập đến.
Vũ Đạo nhìn xung quanh tôi, hỏi: "Anh trai em đâu?"
Tôi ngẩng đầu chỉ chỉ vào bức tượng điêu khắc của thủ tướng Chu.
"Bức tượng đáng thương, tôi rất thông cảm vì ngài không có chân!" Vũ Đạo nói với bức tượng thủ tướng với sự thông cảm vô hạn, ngay sau đó ngồi xuống cạnh tôi.
Anh... tôi đang định văng ra mấy từ khó chịu thì đột nhiên đầu chợt lóe sáng, tôi nhớ ra đám bài tập kia là do anh ta giao, thế này không phải 'trời đang nắng hạn lại gặp cơn mưa rào', bà cô già cuối cùng cũng lấy được chồng sao? Thái độ có chút tức giận của tôi lập tức đổi thành một nụ cười nịnh nọt trong nháy mắt, có lẽ do thay đổi quá chớp nhoáng nên Vũ Đạo bị giật mình đứng phắt dậy, "Không nói với em nữa, tôi đi đây, em cứ từ từ mà hẹn hò, thái độ của em đúng là khủng bố quá đi mất!"
Mẹ nó chứ, hiếm lắm tôi mới 'bán nụ cười cầu đề' mà anh ta lại không chịu thua, thái độ của tôi lại chuyển thành giận dữ. Có điều nghĩ đến bốn bài tập kia, tôi lại nín nhịn, tôi dùng cái giọng nũng nịu không gì sánh được hét lên: "Thầy Võ, thầy đừng vội đi mà!"
Trong chốc lát, Vũ Đạo đã nhanh chóng lùi xa hơn ba mét.
"Vưu Dung, em vẫn nên đến chỗ bác sĩ Trương đi!' Nói xong, anh ta định chạy biến đi.
Tôi đứng bật dậy, lôi kéo Vũ Đạo, tức giận nói: "Bài về nhà khó quá, thầy cho chút gợi ý đi mà!"
"Ra là việc này, em phải nói sớm chứ." Thái độ của anh ta cuối cùng cũng thoải mái hơn, cứ như từ nguy hiểm ra được nơi an toàn, giọng anh ta cũng thay đổi, "Không nói cho em biết!"
"Em đóng học phí rồi, thầy phải có trách nhiệm chứ!"
"Em không lên lớp thì sẽ không làm được, tôi không chịu trách nhiệm!"
"Em không lên lớp, là có lí do chính đáng mà!"
"Có lí do chính đáng gì nào?"
"Tìm đối tượng!" Vũ Đạo quay người định đi, nhưng áo anh ta đã bị tôi liều mình túm lấy. Cái gì chứ, vào Đại học chẳng lẽ không phải là để tìm một đối tượng, rồi tiện thể học hành cho tốt sao? Lúc đầu mẹ cũng dặn mình như thế mà...
Nhìn thấy áo sắp bị kéo đến xộc xệch, Vũ Đạo đau lòng nói: "Này, áo Versace của tôi đấy!!"
"Ai quan tâm chứ!"
"Thế này đi, đêm hội tối trung thu em biểu diễn một tiết mục thì tôi sẽ phụ đạo cho em làm xong mấy bài này."
"Được, thầy phụ đạo cho em trước đi." Dù sao anh giúp tôi làm mấy bài tập này trước, đến lúc đó tôi cứ nói tiết mục của tôi không được mấy cô bạn trong khoa thông qua là xong, ha!
Ai ngờ khóe miệng tôi vừa hơi khẽ cười thì đã nghe thấy Vũ Đạo nói: "Tiết mục của em không phụ thuộc vào quyết định của nữ sinh trong khoa, được tôi thông qua là được rồi. Hôm nay về suy nghĩ cẩn thận đi, ngày mai báo cáo với tôi!"
Nói xong, Vũ Đạo cũng ngồi xuống cầu thang, nhanh chóng giải thích rõ ràng mấy bài tập kia cho tôi. Vừa giảng xong bài, tôi cảm khái nói: "Sau này thầy đừng giao mấy bài tập quá đơn giản như thế này nữa, bài tập quan trọng ở phần rút gọn! Cứ ột bài khó là đủ rồi!"
Ha... tôi thu dọn đồ đạc rồi chuồn đi, Vũ Đạo hô lên đằng sau: "Ngay mai mười giờ khoa duyệt tiết mục nhé."
Lúc đến tầng dưới kí túc xá, nhìn thấy Viên Duyệt đang định đi ra, ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi tủm tỉm cười đi đến chỗ cậu ta nhưng đột nhiên lại thấy Viên Duyệt quay người, đi vào kí túc. Việc này vừa hay bị Tiểu Dư đi xuống tầng lấy nước nhìn thấy, cô ấy vỗ vai tôi nói: "Cậu ta hình như bị lời tỏ tình của cậu dọa chết khiếp rồi." Tiểu Dư chia một bình nước nóng trong tay cho tôi.
"Xời, cậu ấy chỉ xấu hổ thôi mà." Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi cũng khó chịu vô cùng, "Đúng rồi, vụ CS sao rồi hả?"
"Chiều hôm nay, cậu đi đến kí túc của cậu bạn đồng hương với mình, cậu chơi trên máy tính của cậu ta là có thể vào được máy chủ của bọn họ."
"Tiểu Dư, cậu tốt quá! Mình không biết phải báo đáp cậu như thế nào đây!" Tôi kích động nói, liền thấy Tiểu Dư đưa nốt cho tôi bình nước nóng còn lại trong tay, nói: "Cứ báo đáp mình như thế này là được rồi." Nói xong, cô ấy đi lên tầng.
Buổi trưa, đắc ý show với mấy cô bạn cùng phòng chỗ bài tập được phân công, ai ngờ đâu bọn nó đồng loạt nghi ngờ: "Hỏi ai ra đấy?"
Aizzz!! Nhìn tôi giống một đứa ngu ngốc không làm nổi bài tập sao?
"Gặp được Vũ Đạo, hỏi anh ta ra đấy."
"Không tồi nhỉ, cũng thông minh đấy." Tiểu Dư ôm lấy cổ tôi.
"Đây là đáp án mà người ta bán thân xin được, mấy cậu phải biết trân trọng đấy!"
"Bán thân?" Giả Họa cuối cùng cũng lộ ra cảm xúc.
"Ừm, đổi bằng điều kiện Vũ Đạo bắt tớ biểu diễn một tiết mục trong đêm hội Trung thu."
Mặt mày ba đứa Tiểu Dư biến sắc. Ngay sau đó nghe Giả Họa nhỏ giọng nói câu 'Vũ Đạo mạo hiểm làm liều rồi!' rồi đi ra ngoài. Tiểu Dư nằm lên giường, thở dài.
"Mình lại phải lo cho nước cho dân một phen rồi."
Phạm Thái sợ hãi liếc một cái rồi vội vàng vùi đầu vào cơm trưa.
Ba giờ hơn đi đến kí túc xá nam đánh CS, tâm trạng rất tốt, tôi còn mua cho ông chú ở phòng thường trực một túi đậu phộng. Bạn đồng hương của Tiểu Dư vô cùng nhiệt tình, trận đầu tiên, tôi đã may mắn được cùng đội làm khủng bố với Viên Duyệt. Đây là lần đầu tiên tôi đi tấn công, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên thận trọng dùng dao, chạy nhanh, trốn cũng thuận tiện. (Sau này tôi mới biết, đây là phương pháp tương đối kiêu căng mà chỉ cao nhân mới dùng.)
Tôi vẫn luôn đi theo Viên Duyệt, đột nhiên bọn tôi đụng phải cảnh sát, một đám người xông đến phía trước, tôi lùi lại phía sau, thấy trong người Viên Duyệt có mấy cây súng, tôi kích động xông qua. Ể? Phịch, tôi chỉ thấy Viên Duyệt ngã xuống trước mặt mình.... Tôi đâm cậu ấy chết rồi!!! Đương nhiên, tôi cũng nhanh chóng trở thành viên than tổ ong! (ý là bị bắn lỗ chỗ, người dịch chú thích) Tôi đã rút ra được bài học trong thất bại, tôi chính nghĩa quá, vẫn hợp làm cảnh sát hơn. Mặt khác, dùng dao giết người thật ra không nhân đạo chút nào, tôi quyết định đổi sang súng, như thế nếu như có giết nhầm Viên Duyệt lần nữa thì cậu ấy chết cũng sẽ vui vẻ hơn. Tôi thương cậu ấy lắm... (Thương thì đừng theo đuổi thằng nhỏ nữa!)
Trận thứ hai, tôi gia nhập vào đội cảnh sát, không ngờ Viên Duyệt cũng tham gia vào đội này. (Màn hình chuyển sang cảnh kết thúc trận lúc nãy: Viên Duyệt giận dữ nói: "Mẹ nó chứ, vừa rồi làm cướp, sắp xong rồi mà tự nhiên lại bị một thằng cùng tổ phía sau xông lên đâm mình chết! Nẫu ruột, không làm cướp nữa! Đừng để mình gặp lại thằng đấy, gặp lại, mình cho quả lựu đạn giải quyết nó luôn!")
Trong quá trình cảnh sát giải cứu con tin, tôi luôn giữ khoảng cách bám theo cậu ấy. Ai ngờ đâu bọn khủng bố xuất hiện, tôi thấy Viên Duyệt gặp nguy hiểm, trong mưa bom bão đạn, trong lòng lo lắng nên tôi lại xông qua đó. Đối mặt với trận bão đạn của kẻ thù, mặc dù tôi đã thành công tiêu diệt vài tên địch nhưng lại bất cẩn tiêu diệt luôn cả Viên Duyệt. Aizz, quan tâm quá nên thành loạn, sau này vì sự an toàn của Viên Duyệt, tôi nên hi sinh mình một chút, cứ ở xa xa lặng lẽ quan tâm cậu ấy là được rồi, (từ sớm đã làm vậy thì đâu có việc gì!) đừng chăm chăm nhìn vào cậu ấy, trước hết cứ tiêu diệt đám người xấu rồi tôi lại cùng cậu ấy sống cuộc sống hạnh phúc. (Tiêu diệt kẻ xấu rồi, chỉ cần cô không chết thì cậu ta cũng chẳng hạnh phúc gì đâu!)
(Màn hình chuyển cảnh: Viên Duyệt nằm chết dưới đất: Mẹ nhà nó chứ, thằng kia nó có thù với mình à? Sao nó lại cũng thành cảnh sát thế này? Mình phải bảo quản lý mạng tắt chế độ ngộ thương* mới được, nếu không thì khỏi chơi luôn, chơi với thằng đần như thế thì chỉ có thể, mẹ kiếp, làm con tin thôi!)
(*Ngộ thương: vô ý gây tổn thương cho người khác)
Có lẽ quản lý mạng xét thấy hai lần trải nghiệm của Viên Duyệt quá sức thê thảm nên đã thông qua kiến nghị của cậu ta.
Trận thứ ba lại bắt đầu, lần này tôi ngoan rồi, tôi đi theo sát phía sau mọi người, lúc gặp tình trạng chiến đấu, tôi lập tức trốn vào hầm trú ẩn gần nhất, hỗ trợ tinh thần cho Viên Duyệt, đúng lúc lại chặn mất tuyến đường trú ẩn của Viên Duyệt. Trong thời gian dài phơi mình trong hỏa lực của kẻ thù, cậu ấy lại nằm xuống đầu tiên! (Trước khi chết, Viên Duyệt đã click vào nhân vật của Vưu Dung: Thằng này đúng là rất vênh váo, lần nào cũng không đổi tên, tao nhớ mặt cái thằng ngu này rồi! Có mày thì tao hết đường chơi! Nẫu ruột... chẳng bằng đi về làm bài tập cho rồi!)
Bạn đồng hương của Tiểu Dư vội vàng tiễn tôi đi, cậu ta rưng rưng nói: "Sau này cậu đừng đến chơi nữa, cậu nam sinh bị cậu thích ấy, đúng là rất đáng thương!"
Tôi uể oải quay về phòng, xem ra khả năng tiếp xúc với Viên Duyệt từ trong game, rồi cùng cậu ấy tiếp tục phát triển tình cảm không được lớn cho lắm. (Căn bản là không có khả năng!) Mù mờ mấy game như thế này là không được, tôi quyết định sẽ mua máy tính!
(Nếu như lãnh đạo nhà trường biết mọi người bị Vưu Dung ép đến mức không thể chơi game, chỉ có thể học hành thì tám mươi phần trăm sẽ cổ vũ Vưu Dung cố gắng chơi game hàng ngày, để cải thiện thành tích học tập của sinh viên!)
14. Chương 14: Chuẩn Bị Tiết Mục
Sáng chủ nhật, tôi bất đắc dĩ đi đến văn phòng khoa tìm Vũ Đạo chịu hình. Hết cách rồi, cuộc sống giống như miếng sandwich, một miếng rau một miếng thịt một miếng phô mai, chứ không thể hoàn toàn là thịt được.
Mười giờ năm phút tôi mới đến cửa phòng khoa, từ xa xa đã nhìn thấy Vũ Đạo đang đợi, tôi miễn cưỡng lết tới đó. Vũ Đạo kéo cái đứa không tình nguyện tôi đây vào văn phòng khoa, vừa đi vừa nói: "Em đã mưu sát tôi năm phút, tôi nhớ rồi đấy, sau này trả lại cho tôi."
Bước vào giảng đường, Vũ Đạo tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, sau đó nói: "Bắt đầu báo cáo diễn xuất thôi!"
"Vậy em báo cáo tiết mục đơn nhé!"
Xời, chẳng qua chỉ biết nhiều hơn tôi mấy bài tập thôi mà, nếu như đổi lại là tôi ra đề thì tôi cũng biết đáp án, anh kéo cái gì chứ, hừm.... Trong lòng mặc dù nói vậy nhưng ngoài miệng vẫn thành thật báo cáo: "Tiết mục thứ nhất, bài trống thất truyền của Thiên Tân."
Tôi uống một ngụm nước cho nhuận họng, lấy ra một cây gậy nhỏ chuẩn bị từ sau thắt lưng, tôi phân tích nguyên nhân thất bại của lần trước chủ yếu là do gậy gỗ không tốt. Tôi chuẩn bị tốt tư thế, tằng hắng một tiếng. Vũ Đạo thấy tôi mở màn như vậy thì gật gật đầu, hình như rất hài lòng. Sau đó, tôi bắt đầu phát huy vô cùng nhuẫn nhuyễn tế bào nghệ thuật được thừa hưởng từ mẹ, có điều kì lạ là, mặt mày Vũ Đạo lại dần dần từ thư thái tự nhiên, biến thành nhăn nhúm một đống. Chưa hát được mấy câu thì Vũ Đạo đã hơi cúi đầu xuống, yếu ớt vẫy tay nói, "Này, chúng ta đổi sang chỗ khác đi, em hát tan nát cõi lòng như vậy, không biết người ta có cho rằng tôi đang làm điều xằng bậy với em không nữa!"
Tôi nhìn nhìn cây gậy gỗ trong tay, chẳng lẽ vấn đề không phải tại cây gậy sao? Xem ra phải mang theo trống rồi. Vũ Đạo và tôi đi ra khỏi toàn nhà khoa, hướng về phía hồ. Vũ Đạo vừa đi vừa hỏi tôi: "Sự can đảm thường ngày của em có phải đều nhờ hát cái bài trống mạnh mẽ này mà có không?"
Tôi thật sự muốn đập cái gậy này vào đầu anh ta. Một lúc sau, Vũ Đạo chọn một nơi ít người qua lại rồi ngồi xuống, nói: "Tiếp tục tiết mục đơn đi."
"Ừm." Tôi lại rút cây gậy gỗ từ sau thắt lưng ra, nói: "Tiết mục thứ hai, bài trống thất truyền Thiên Tân hai!"
"Dừng!" Vũ Đạo vội vàng giơ tay ngăn lại, "Bài này với bài đầu không phải giống nhau sao?"
"Không hẳn là giống, đây là bài trống hai, là một khúc khác." Tôi vừa giải thích vừa nhét cây gậy vào sau thắt lưng. Vũ Đạo bất đắc dĩ nói: "Bỏ qua tiết mục hai, next đi!"
Vừa dứt lời, tôi lại đưa tay rút gậy ra, Vũ Đạo cướp lời giữ tôi lại: "Chẳng lẽ tiết mục thứ ba là bài trống thất truyền Thiên Tân ba?"
"Đúng vậy!"
Vũ Đạo thiếu chút nữa thì hôn mê ngã xuống hồ, anh ta nói, giọng có chút đau lòng: "May mà em còn làm một tiết mục đơn... em đừng làm hỏng nghệ thuật truyền thống nữa."
"Em đang phát triển nghệ thuật truyền thống mà."
"Mất đi một người như em, tất có người kế tiếp, không cần em phát triển đâu." Vũ Đạo nói thái độ khinh khỉnh, rồi nhớ ra chuyện gì đó, anh ta tiếp tục nói: "Có phải em đang làm qua loa cho có lệ với tôi không đấy?"
"Đâu có, em vẫn coi thầy là mục tiêu để em cố gắng học hành mà, em cực kỳ tôn sùng thầy đấy. Câu hỏi ngày đầu lên lớp của thầy, câu thứ nhất với câu thứ hai ba không phải cũng giống nhau đó sao, em thế này vẫn đỡ hơn thầy mà, bài ca vẫn còn vài chỗ khác nhau!" Tôi nghiêm túc trả lời.
"Em đúng là học sinh ngoan của tôi." Vũ Đạo tỏ vẻ hối hận như kiểu 'gieo nhân nào gặt quả nấy', "Tôi nói này 'không cho thầy biết'...."
"Đừng gọi em là 'không cho thầy biết', em tên là Vưu Dung!"
(Chú thích người dịch: Ở chương 2, khi VĐ hỏi tên VD, bạn này đã nói câu 'Không cho thầy biết' nên VĐ coi đây là tên VD luôn)
"Nhưng lần đầu tôi gặp em, lúc tôi hỏi em tên gì, rõ ràng em nói với tôi là, em tên là 'Không cho thầy biết' mà!"
"Không nói linh tinh với thầy nữa! Thật ra ấy, em suy nghĩ rồi, lí do tại sao bài trống này của em không được thông qua, là bởi vì em không mang theo trống, không phải thầy cũng là một tay trống sao? Sao không cho em mượn trống dùng một lúc đi."
Cả người Vũ Đạo run bắn, sau đó nói cho có lệ: "Tiết mục này thôi bỏ qua. Em nghĩ cái khác đi."
"Em chỉ biết một bài này thôi!" Có thích không đây, không thích thì khỏi đi!
Vũ Đạo đột nhiên đấm tay trái vào tay phải của mình, giống như chợt nghĩ ra điều gì đó, "Suýt nữa thì quên, lần này chương trình Trung thu hình như có một giải thưởng cho tiết mục đặc biệt, phần thường hình như là...."
"Là gì cơ?" Có phần thưởng là có động lực rồi...
"Hình như là máy vi tính gì gì đó thì phải."
A... đúng là máy vi tính mà tôi đang muốn mua!! Không được, nhiệm vụ quan trọng như vậy, nhất định phải mời mẹ ra tay. Tôi vội vàng nói với Vũ Đạo: "Thầy đợi chút để em đi gọi cuộc điện thoại đã, để xem nhà em còn có tiết mục gia truyền nào không!" Lúc đưa tay lấy di động ra, nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Vũ Đạo, đột nhiên tôi có dự cảm không được tốt, hình như mình trúng bẫy thì phải.
"Mẹ à, hôm nay con muốn về nhà."
"Lại làm sao vậy? Không phải mẹ đã phái bao nhiêu người đến an ủi con rồi sao."
"Không phải, con muốn thừa hưởng chút tuyệt học của gia đình ta từ mẹ."
"Con không có cái thiên phú ấy đâu."
"Nhưng mà thầy giáo không cho con ra khỏi chương trình."
"Gọi thầy giáo của con ra đây, tân sinh viên cũng có đến mấy nghìn đứa, dựa vào cái gì mà không cho con ta ra khỏi chương trình, để mẹ nói chuyện với thầy con một chút." (Khẩu khí cực kỳ ngang tàng.)
"Được... của thầy này." Tôi đưa di động cho Vũ Đạo, ha, cuối cùng mẹ cũng bị tôi nói ột vố rồi.
"Hửm!? Thầy giáo luyện chạy cự li dài sao, đi đến đúng là nhanh thật đấy... Vưu Dung nhà tôi chắc chắn đã làm phiền thầy rất nhiều rồi" (Giọng nói khách sáo thân thiết)
Trời ơi... giọng của mẹ thay đổi còn nhanh hơn cả quạt điện.
"Cháu chào bác!"
"Gọi mẹ là được rồi!"
Vũ Đạo sững người, liền sau đó lập tức cười nói, "Vâng ạ!"
"Đúng rồi, phiền thầy cho tôi hỏi thăm chuyện này, cuối cùng là đứa nào đầu têu gọi Vưu Dung nhà tôi là 'ngực to' vậy? Tôi xem xem nó có xứng với con gái tôi không." Không đợi Vũ Đạo trả lời, tôi xông lên hét vào điện thoại: "Mẹ hỏi ngay việc chính cho con!!"
"À, thế chương trình kia là thế nào? Dựa vào cái gì mà bắt bọn tôi phải lên diễn?" (Đột nhiên giọng điệu lại trở nên vô cùng ngang tàng.)
"Chương trình đêm hội trung thu của trường, tiết mục được giải sẽ có quà." Vũ Đạo nhã nhặn đáp.
"Vậy cơ à, chúng tôi nhất định tích cực hưởng ứng hoạt động của nhà trường. (Đột nhiên cực kỳ niềm nở) Thầy à, có cơ hội thì đến nhà tôi ăn cơm nhé."
"Vâng, nhất định là thế."
"Kêu Vưu Dung nghe điện đi."
Vũ Đạo đưa điện thoại lại cho tôi, tôi liền nghe thấy mẹ nói: "Mau về đây, có phần thưởng đấy, không có thiên phú cũng phải học! Tút... tút..." Điện thoại đã bị mẹ tôi ngắt mất rồi.
"Cuối cùng mẹ chúng ta nói gì vậy?" Vũ Đạo cười tủm tỉm hỏi khiến tôi chỉ muốn đập anh ta một trận.
"Không cho phép thầy gọi mẹ tôi như vậy! Tôi đi về chuẩn bị tiết mục đây, tuần tới sẽ đến báo cáo!"
"Vậy còn chuyện mẹ chúng ta bảo tôi về ăn cơm thì sao?" Tôi không để ý đến lời lẽ của Vũ Đạo, đi trước đã.
Vội vàng chạy về nhà, gặp được bác Trương ở trước cửa, tôi chào, bác Trương vừa thấy tôi thì cười, lộ ra mấy cái răng thưa, bà ôn tồn nói: "Nhìn xem đứa nhỏ này càng ngày càng xinh đẹp này, càng lớn càng giống Triệu Bản Sơn rồi!"
Bà ơi tiêu chuẩn xinh đẹp của bà có phải có chút... sau này tốt nhất bà đừng khen cháu nữa, cháu sẽ bị kích động đấy!
Vừa bước vào nhà đã thấy mẹ đang gõ trống, nghe kĩ thì cũng không có gì khác biệt so với bài mà tôi biểu diễn. Lúc này bố tôi cũng vừa đi mua rau về, ông liếc nhìn hai mẹ con tôi một cái, rau vẫn còn chưa kịp mang vào nhà bếp thì đã bị ném xuống đất, ông căng thẳng nói: "Hình như tôi quên mua trứng rồi." Sau đó lập tức ra khỏi cửa, tốc độ bỏ đi cứ như là muốn tránh động đất cấp năm vậy.
Mẹ bảo tôi hát bài trống một lần, bà nói tôi hát vẫn còn tạm chấp nhận được, có điều vẫn chưa học được vài phần phong thái của bà, vậy nên cảm giác thiếu mất linh hồn. Cũng phải, mẹ hát không những có thể ép bố, một người tốt bụng như thế đi theo điều ác như trôi trong dòng nước, mà còn có thể tiêu diệt chuột và côn trùng trong phạm vi lớn, trình độ của con cùng lắm cũng chỉ là hù dọa đám bạn học và bạn bè thôi. Nhớ lại năm đó khi tôi còn rất nhỏ, ngày đầu tiên dọn đến nhà mới, một màn trống của mẹ đã khiến tôi được thưởng thức cảnh gián chuột khắp nhà chuyển đi cực kỳ rầm rộ. Từ ngày đó trở đi, con thán phục mẹ vô cùng mẹ ạ! Có điều nghĩ lại thì đến sinh vật như Tiểu Cường (con gián, người dịch chú thích) còn không thể chịu đựng được sóng siêu âm của mẹ, thì tôi và bố là 'iron man' mạnh mẽ như thế nào chứ!
Chẳng bao lâu, bố tôi ló đầu vào nhà, ông vội vàng khuyên mẹ con tôi làm cơm trước đã, ăn cơm xong rồi tiếp tục thảo luận. Sau bữa ăn, mẹ tôi lại đề nghị để tôi hát cùng với Vũ Đạo, tôi bất mãn nói: "Ý kiến này không mới mẻ lắm! Con cam đoan là không giật được giải! Không giật được giải thì chẳng bằng không biểu diễn nữa!"
"Được, vậy con nhảy vòng lửa đi, màn này mới đấy!"
Chúng tôi đúng là mẹ con rồi! Có điều mẹ đạo hạnh cao hơn tôi, tôi cùng lắm chỉ đề nghị cho thỏ nhảy qua vòng lửa, còn mẹ thì bảo tôi nhảy! Đột nhiên liếc thấy con chó đang nhắm mắt ngủ trong góc nhà, (Bây giờ ở nhà tôi, tên của chó chỉ gọi là chó, lúc còn nhỏ thì gọi là chó con, đợi lúc nó già sẽ đổi thành chó già.) mắt tôi vừa lóe len vẻ tham lam thì con chó đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mơ, dựa vào trực giác của mình, nó chạy trốn mất dạng. (Chó: Sống chung với hai mẹ con như vậy, không có chút bản năng và lực quan sát nhanh nhạy thì không sống nổi đâu!)
"Con nhìn con đi, đúng là không biết nghe lời, giống như bố con vậy! Nếu như con muốn giống mẹ, vậy thì đứng ngâm thơ đi, bốn câu sai ba câu, như vậy cũng có thể giành giải đấy!" Mẹ chì chiết nửa ngày, cuối cùng dần mất kiên nhẫn với đứa con gái không có tài nghệ này.
"Con không giống bố, chẳng lẽ giống người qua đường Giáp sao?" Tôi cũng có chút chán nản.
Bố ngồi xem báo trên sô pha thích thú mỉm cười với tôi, nói phụ họa: "Đúng, không giống tôi thì giống ai? Con gái ngoan!"
Lời nói vừa dứt, tôi cũng cười lại với bố, tiếp tục nói: "Con không giống người qua đường Giáp, mà giống người qua đường Ất!"
Tờ báo trong tay bố rơi xuống đất, ông vừa từ từ nhặt nó lên vừa nói: "Mẹ con hai người tiếp tục bàn bạc đi. Làm ơn đừng để ý đến tôi." (Chuyện của hai mẹ con họ tôi ngàn lần không thể tham gia, không cẩn thận sẽ bị ngộ thương. Các bạn học ạ, bác không xứng đáng với lòng tin của các cháu rồi, mặc dù các cháu hiểu bác không quản nổi mẹ của Vưu Dung, nhưng thực sự là cả Vưu Dung bác cũng không quản nổi rồi!)
Bố tôi dựng tờ báo lên, dần dần, cả khuôn mặt ông bị che lại phía sau tờ báo.
Nghiên cứu cả một buổi tối, những tiết mục của đoàn xiếc gần như chúng tôi đã nghĩ đến một lượt, mẹ tôi thậm chí còn muốn tôi diễn tiểu phẩm, nhưng mới nghĩ đến bác Trương và Triệu Bản Sơn, có chết tôi cũng không chịu diễn. Ngay cả chương trình 'May mắn 52'* mẹ tôi cũng không bỏ qua, aiz. Trước khi ngủ cuối cùng mẹ cũng hoàn thành cho tôi một tiết mục mà bà đã từng biểu diễn trước đó. Mặc dù tôi vẫn rất không hài lòng, nhưng một đứa không có năng khiếu như tôi cũng chỉ có thể như vậy thôi.
(May mắn 52: một cuộc thi giải trí trên truyền hình của người TQ)
15. Chương 15: Tỏ Tình Bị Từ Chối
Tiết học mười giờ sáng ngày thứ hai, trước khi lên lớp tôi nhìn thấy Viên Duyệt từ xa, nhưng cậu ấy vừa thấy tôi đã lập tức nhanh chóng bước vào lớp, khiến lòng tôi không khỏi buồn phiền. Chẳng lẽ tôi tỏ tình với cậu ấy ngày Chu Lễ đến, cậu ấy cho rằng tôi tùy tiện tỏ tình nên thấy tức giận sao? Tiết học đầu tôi cứ thấy buồn bực không vui, sau khi tan học Viên Duyệt lại vội vàng rời đi rất nhanh cùng với bạn học, giống như sợ lúc chỉ có một mình, cậu ta sẽ bị tôi OOXX vậy. Khó chịu!
Sau khi hết tiết, tôi và Tiểu Dư cùng đi đến bệnh viện của trường. Bác sĩ Trương khám lại chân cho tôi trước, sau khi chuẩn đoán cẩn thận, anh ta ân cần nói: "Tiểu Dung, sau này nhớ là không nên mua giày cao gót chất lượng kém ở vỉa hè nhé, nhất là em còn vừa mới bắt đầu đi, như vậy rất dễ bị bong gân đấy. Không phải tôi nói giày đắt thì nhất định sẽ tốt, nhưng những đôi giày tương đối đắt được làm khá phù hợp với đường cong của chân, đi lên tương đối êm chân."
"Bác sĩ Trương, anh thạo thật đất!"
Bác sĩ Trương gỡ mắt kính ra, cay đắng nói: "Đây là bài nhập môn tình yêu mà. Ngoài ra, từ kiểu dáng và kích cỡ của đôi giày mà đàn ông tặng phụ nữ, cũng có thể đoán ra được tính cách sở thích và khuynh hướng tình dục của anh ta, vân vân."
Tôi và Tiểu Dư nghe đến đây thì mắt sáng lên như trộm, chợt thấy bác sĩ Trương dừng lại một chút rồi thong thả nói: "Cái này ấy, là bản cao cấp, tạm thời không truyền ra ngoài."
Tôi và Tiểu Dư cùng thất vọng thở dài một tiếng, bác sĩ Trương lại nói với tôi: "Người ta có người tặng giày nên nóng lòng muốn biết, em không có ai tặng, sao mắt chớp sáng thế? Không phải tôi đã khám qua mắt cho em rồi sao?"
Em nói này bác sĩ Trương, mặc dù chuyện đúng là như vậy, nhưng anh cũng không cần phải nói ra mà, đúng là khiến người ta tổn thương mà! Bị bác sĩ Trương nhìn thấu làm tôi chán nản không thôi, nhưng thấy sau khi bác sĩ Trương nhìn kĩ mặt tôi lại nói: "Có điều tới đây có thể em sẽ gặp vận may, có quà và thu hoạch bất ngờ đấy."
Chẳng lẽ là tiết mục của mẹ đặt giải?! Lòng tôi lập tức chuyển buồn thành vui.
"Nói không chừng sẽ có người đến tặng em giày ngay đấy, chân của em vừa nhỏ vừa xinh, một đôi giày đẹp mới có thể đưa nó đến nơi tốt đẹp. Địa vị đôi chân của em có thể vượt xa vị trí khuôn mặt của em trong đám con gái nhiều lắm đấy."
Kiểu khen ngợi cay độc vừa đấm vừa xoa này, ghê gớm hơn bác Trương nhiều! Nhưng mà ngày nào tôi cũng phải chường bộ mặt này ra gặp người khác, chứ không phải chường cái chân này... vậy nên, sau này có thể không khen kiểu này hoặc là đừng khen như vậy nữa.
Đến lượt Tiểu Dư khám, bác sĩ Trương lại bắt đầu từ mắt tai mũi họng. Lúc khám đến mắt, bác sĩ Trương nghiêm túc nói: "Thủy tinh thể mờ lắm, đục thủy tinh thể rồi."
Tiểu Dư giật mình, cô nàng đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn: "Không thể nào! Từ nhỏ em đã như vậy rồi."
"À, vậy là đục thủy tinh thể bẩm sinh rồi."
Toát mồ hôi... bác sĩ Trương à, 'bẩm sinh' định nghĩa như vậy sao?
"Em không tin! Bác sĩ như anh nhất định là lang băm rồi. Lại còn xem bói cho người ta nữa chứ!" Tiểu Dư nổi giận đùng đùng nói rồi lập tức kéo tôi rời khỏi đó.
Tôi quay lại nhìn bác sĩ Trương xin lỗi, bác sĩ Trương lại chẳng mảy may tức giận, mặt mày khẽ cười, anh ta nói câu gì đó mà tôi không nghe rõ.
Tiểu Dư vừa quay về thì đứng ngồi không yên, cơm trưa cũng không ăn mà chạy ngay đến bệnh viện mắt. Còn trong lòng tôi lại nghĩ đến chuyện Viên Duyệt vô cùng lạnh lùng với mình sáng nay, dĩ nhiên cũng không tự nhiên đến chào hỏi tôi giống như trước kia, chẳng lẽ cậu ấy đã phát hiện sự thật đen đủi trong CS sao?? Nghĩ đến đây, tất nhiên tôi cũng chẳng còn thấy muốn ăn, cứ ngồi thừ ra đó, tôi định đi đến kí túc nam để hỏi cho rõ. Vừa hay tôi gặp được Vương Cát dưới tầng, cậu ta nói Viên Duyệt đã đi đến tòa nhà khoa. Tôi nghe vậy cũng vội vàng nhảy lên xe đạp, phóng thẳng tới đó.
Lúc sắp đến tòa nhà của khoa, từ xa tôi đã thấy Viên Duyệt bước vào khu nhà Vật lý, tôi cũng vội vàng dừng xe bước vào. Gặp Ngô Ngọc mới biết Viên Duyệt đến phòng 306. Lúc này, mỗi bước chân đến gần phòng 306, suy nghĩ tỏ tình nghiêm túc lại vững chắc thêm một phần. Lúc đi đén cửa phòng 306, dũng khí và lòng tin của tôi đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. (Người không biết không sợ, từ trước đến giờ cô không thiếu cái dũng khí gì đó đâu!)
Tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy Viên Duyệt ngồi quay lưng lại phía tôi, thấy tôi bước vào, cậu ta kinh hãi quay đầu lại nhìn. Tôi đóng cửa lại, cơ thể cậu ta lại hơi nghiêng về sau một chút, chống vào cạnh bàn. Đại ca à, đâu phải tôi muốn cưỡng gian anh đâu, thái độ và động tác đó của anh có phải quá phù hợp với mấy cảnh cưỡng gian không vậy? Tôi quyết định nhân lúc cậu ta còn chưa kịp phản kháng, tiên hạ thủ vi cường*, tôi vội tiến lên hai bước đến gần cậu ta quyết định tỏ tình!
(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế)
Nhưng đúng lúc tôi muốn tỏ tình thì đột nhiên đầu tôi lại trống rỗng, chỉ buột miệng nói lớn: "Viên Duyệt, mình thích cậu, đây tuyệt đối là thật lòng đấy, mong cậu đừng nghi ngờ! Mình hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ, quen với mình!"
Giọng của tôi cực kỳ vang vọng, thậm chí còn có vài âm trễ. Viên Duyệt sững người một lúc, sau khi hồi hồn lại mới quay đầu tắt microphone trên bàn, kế đó đứng dậy, thái độ nghiêm túc nói: "Xin lỗi, cậu thật sự không hợp với mình! Cảm ơn ý tốt của cậu."
Microphone? Lúc này thì lời từ chối của Viên Duyệt so với sự đả kích từ cái microphone kia, ngược lại có vẻ trở nên nhỏ nhặt không đáng kể. Tôi đưa tay chỉ vào cái microphone, "Cái kia..."
Tôi dường như còn căng thẳng hơn trước lúc tỏ tình, chỉ nghe Viên Duyệt đáp: "Từ hôm nay trở đi mình phụ trách chương trình phát thanh buổi trưa cho khoa!"
Choáng... Đầu óc tôi thoáng chốc bị ứ máu, cái đầu vốn không được lí trí lập tức rơi vào tình trạng không có giới hạn, tôi nghĩ dù sao việc cũng đã đến nước này, nhất định phải làm ình hoàn toàn từ bỏ, vậy nên tôi cắn môi, kiên quyết nói: "Viên Duyệt, mong cậu hãy xem xét quyết tâm và tình cảm của mình khi tỏ tình trước mặt mọi người trong toàn khoa, mong cậu hãy xem xét thận trọng lại một lần nữa đi, cho dù chỉ có một chút khả năng thì xin cậu hãy nói với mình."
Vien Duyệt hình như có chút khó xử, lần này cậu ta cúi đầu sâu sắc với tôi, tỏ vẻ xin lỗi, nói: "Thực sự xin lỗi, thật sự là một chút khả năng cũng không có."
Tình cảnh lúc này khiến tôi nhớ đến cô nữ sinh khoa Toán đã từ chối Ngô Ngọc trong ngày đầu tiên khai giảng. Có điều, sau khi xác nhận lại một lần nữa thì ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, tôi quay người đi ra ngoài cửa. Ra khỏi phòng 306, vừa hay gặp được Ngô Ngọc đứng bên ngoài, thái độ của cậu ta vô cùng phức tạp, tôi nhìn không hiểu. Tôi cười khổ nói với cậu ta:
"Xem ra mình còn thê thảm hơn lần tỏ tình của cậu hôm đó rồi, có cảm nhận được một chút chút cảm giác của cậu hôm ấy nữa."
Nói xong, tôi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà khoa. Tôi vốn muốn khóc một chút nhưng cuối cùng nước mắt chỉ xoay trong hốc mắt chứ không chảy ra ngoài, không phải tôi không muốn khóc mà có lẽ người không yêu tôi không xứng đáng để tôi phải khóc chăng. Tôi thầm an ủi bản thân, cũng may Viên Duyệt chỉ là phát thanh viên của khoa, nếu cậu ta là phát thanh viên của trường thì bây giờ tôi đúng là tuyệt vọng rồi. Vậy nên bây giờ tình hình của tôi vẫn rất lạc quan. (Xem đi, người bình thường có đạt được cảnh giới này không?)
Không ngờ chỉ chưa đến một giờ đồng hồ, tất cả đều trở lại bình thường, đối với tôi mà nói thì đây giống như một giấc mơ kỳ lạ lúc ngủ trưa vậy. Buổi chiều, tôi lên lớp như bình thường, nhưng chuyện như thế này truyền đi còn nhanh hơn gió, dường như ai ai cũng biết. Hai tiết học bất giác trôi qua, vừa hết giờ Vũ Đạo đã cầm một tờ giấy đi vào.
"Các em, kết quả bài trắc nghiệm tâm lý mà các em mong ngóng đã lâu có rồi đây."
(Sinh viên: Bọn em chẳng mong ngóng gì ráo!)
"Khoa ta vẫn giống như mọi khi, tỉ lệ không đạt tiêu chuẩn cao hơn các khoa khác một chút. (Trường học liệu có từng xem xét đến nguyên nhân từ thầy giáo hướng dẫn không?) Những sinh viên tôi đọc tên ở lại, Lý Băng (Quả nhiên, ông thần này chạy sao được lưới trời), Vương Cát (Tên này nhìn qua rất bình thường, lại thông minh như vậy cơ mà, có lẽ cố tình vì cô giáo xinh đẹp gợi cảm rồi)..."
Nghe hết một lượt, vẫn chưa có tên tôi, lòng tôi vừa mừng vừa buồn, mừng là không phải mắt chọi mắt với thầy giáo tâm lý, buồn là vì tôi trả lời ngược, xem ra tâm lý của tôi hoàn toàn hoàn chỉnh! Đang đan xen vui buồn lẫn lộn, tôi lại thấy rất nhiều sinh viên trong khoa nhìn tôi vô cùng kinh ngạc, giống như đang rất ý kiến vì trong danh sách không có tôi. Mẹ nó chứ, ý kiến của mọi người đúng là hiếm khi đồng nhất, chẳng lẽ tôi đạt tiêu chuẩn là việc kỳ quái lớn lao lắm sao? Cuối cùng có một sinh viên không nhịn được lên tiếng, tôi nhìn qua thấy đó là Lý Tiêu, cậu ta vẫn luôn rất ghét tôi.
"Thầy Võ, bọn em nghi ngờ tính khoa học của bài thi, vì sao có vài người biểu hiện rất không bình thường mà lại vẫn đạt tiêu chuẩn chứ?"
Nói xong, cậu ta và mấy sinh viên xung quanh nhất tề nhìn về phía tôi, tôi thực sự thấy xấu hổ... nhưng người ta vẫn chưa được chỉ tên gọi họ, mặc dù tôi đang bừng lửa giận nhưng cũng không tiện phát tác. Chợt nghe thấy Vũ Đạo thản nhiên giải thích:
"Điểm cao nhất khoa chúng ta là... Vưu Dung."
Lời vừa dứt, những tiếng bàn tán xôn xao vang lên. Đứt... trả lời ngược thì được điểm cao nhất, thiên ơi, lý ơi, mày ở đâu. (Thiên lý: Tôi vẫn luôn ở đây.)
"Vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết, mọi người yên lặng."
Mọi người trật tự lại, Vũ Đạo tiếp tục nói: "Vì bạn thành tích của bạn Vưu Dung quá cao, vậy nên cũng là đối tượng được đề nghị tư vấn."
"Vì sao?" Tôi đứng dậy chất vấn.
"Nguyên nhân chỉ có một, mặc dù em không bình thường như bọn họ nhưng em lại tương đối thông minh, hơn nữa có thể hiểu biết khách quan bản thân mình, biết căn cứ vào tình hình của bản thân để trả lời ngược lại đáp án." Vũ Đạo bình thản đáp, nhưng tôi lại như đang bị anh ta bịt miệng không sao nói nổi nên lời.
Sau đó, mấy người chúng tôi bị ở lại, những sinh viên khác rời khỏi giảng đường. nam sinh vui mừng hớn hở vì được sắp xếp với mấy cô giáo tâm lý, nói là tối nay bắt đầu học thêm luôn. Nữ sinh chỉ có mình tôi, sau khi đợi nam sinh đi hết, giảng đường chỉ còn lại hai người Vũ Đạo và tôi, Vũ Đạo mới nói với tôi: "Tối nay bảy giờ em đến quán cà phê ngoài cửa nam đợi giáo viên."
"Giáo viên nào vậy, muốn phụ đạo tâm lý ở đó sao?"
"Em đến đó là biết." Vũ Đạo giấu kín như bưng, "Ngoài ra, chuyện tiết mục của em thương lượng như thế nào rồi?"
Tôi giới thiệu đơn giản với anh ta tiết mục mà mẹ chuẩn bị cho tôi, Vũ Đạo nhịn cười nghe xong mới cảm khái nói: "May mà mẹ chúng ta nghĩ ra được."
"Đừng gọi mẹ chúng ta, mẹ chúng ta nữa, bà ấy cho phép anh gọi như vậy nhưng tôi thì chưa đâu." Tôi khó chịu nói, "Đúng rồi, tiết mục này tôi cần có một trợ thủ. Trợ thủ ấy, anh cũng biết mà, cần có sức lực, tốt nhất mạnh mẽ giống thầy giáo thể dục ấy."
"À, vậy tìm Trương Văn đi, để tôi nói với cậu ta." Vũ Đạo lập tức đồng ý.
Trương Văn là con lừa ngu ngốc nhà anh à, anh kêu anh ta làm cái gì chứ, anh ta thì làm được cái gì, không hiểu thầy Trương Văn và Vũ Đạo quan hệ bạn bè tốt thế nào. Tôi thấy mọi việc đã nói xong nên định rời đi thì lại bị Vũ Đạo gọi lại, "Nghe nói buổi trưa em lại tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng và danh tiếng của mình hả, mới có mấy tiếng tôi không ở trường, em đã ầm ĩ đến mức có tiếng trong đám đàn anh đàn chị rồi đấy. Cuộc sống của em đúng là rất đặc sắc!"
"Đúng vậy, cuộc sống của tôi phong phú lắm, anh ghen tị à?"
"Ừm, nói thực, cũng có chút chút đấy." Thái độ của Vũ Đạo đột nhiên có vài phần nghiêm túc.
Tôi không phục, nói: "Chẳng lẽ con gái không thể chủ động tỏ tình sao? Chẳng qua là lúc tôi tỏ tình với Viên Duyệt, không cẩn thận đúng lúc bị đài phát thanh phát ra ngoài thôi mà."
"Sao người khác lại không có cái 'không cẩn thận' như thế nhỉ." Vũ Đạo buồn bã nói, "Nghe nói lần này em bị Viên Duyệt từ chối triệt để rồi hả."
"Xời, không ghê gớm vậy đâu!" Tôi giả vờ thoải mái.
"Ừm, đúng là không ghê gớm vậy!" Vũ Đạo nói ám chỉ rồi nhìn xuống ngực tôi.
Mẹ nó chứ, cái tên cầm thú nhà anh, anh nhìn đi đâu vậy? Đặt cho tôi cái biệt hiệu 'ngực to', tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu, bây giờ lại còn sỉ nhục tôi. Tôi tức đến mức co chân lên định đạp anh ta, vốn động tác nhanh đột ngột nhưng không ngờ Vũ Đạo lại đưa tay chụp chân tôi lại, thái độ lại vô cùng bất ngờ, giống như động tác chụp lấy đó hoàn toàn xuất phát từ phản ứng theo bản năng. Tôi kinh ngạc nhìn Vũ Đạo, Vũ Đạo lúc này mới bỏ chân tôi ra, cười hi hi nói: "Thất tình rồi trút giận là việc nên làm, nhưng đánh thầy giáo là không được."
Lúc bỏ chân tôi ra, có thể thôi thoáng mất cân bằng, anh ta lại vội vàng đỡ lấy eo của tôi, tôi cảm thấy bàn tay của Vũ Đạo trên eo mình rất chắc chắn rất ấm áp, vội vàng lùi lại đứng vững. Vũ Đạo mặt mày vui vẻ nói: "Tôi thấy em thất tình hình như không đau lòng lắm nhỉ."
Tôi không nói không rằng, cúi đầu đi thẳng, Vũ Đạo nhìn theo bóng lưng tôi khẩn khoản nói: "Em đang làm việc tốt đấy, tha cho Viên Duyệt một đường sống đi!"
Mẹ nhà nó, cái tên thầy giáo cầm thú nhà anh, đây là lời khuyên cho người thất tình sao! Hơn nữa vừa rồi tôi tung một cước không trúng, xem ra sau này phải chăm chỉ học Không thủ đạo rồi!
��|I��)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip