Chương 95 - Có lẽ sẽ mất đi nhiều hơn.

Edit: Thảo My

"Cô nương, ngươi tới tìm nãi nãi ta sao?"

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng chợt xoay người, vui mừng nhìn nữ tử xuất hiện tại nơi với thông cửa hậu viện, vui vẻ gật đầu một cái.

Thủy Lạc nhìn về phía Tô Nhược Mộng khẽ mỉm cười, đưa tay làm một thế mời, nói: "Nãi nãi ta đợi ngươi đã lâu rồi, cô nương, xin mời đi theo ta." Nãi nãi đã sớm nói tối nay sẽ có người tới tìm nàng, không ngờ thật sự đúng là như vậy.

Vị này cô nương trước mắt từ lần đầu tiên nàng xuất hiện, thái độ của nãi nãi ̣ đối với nàng cũng rất đặc biệt, nhưng mà, mình dùng mọi cách dây dưa hỏi, nãi nãi cũng không muốn mở miệng giải thích nguyên nhân. Chỉ nói là, về sau ngươi sẽ rõ.

Thất Hộ Pháp theo sát phía sau Tô Nhược Mộng, đi theo nàng cùng đến gian phòng vị cô nương kia dẫn bọn họ. Nhìn một lão phu nhân đầu tóc bạc phơ trong phòng, hắn không khỏi suy đoán hai người trước mắt chẳng lẽ chính là người Phượng tộc theo lời phu nhân.

Thủy Noãn nghiêng đầu nhìn hai người từ ngoài cửa phòng đi vào, con mắt chăm chú khóa trên người Tô Nhược Mộng mặc trang phục nữ, trong mắt bắn ra hai đạo ánh sáng rực rỡ, liền vội vàng tiến lên phía trước nàng quỳ xuống, cung kính nói: "Tham kiến Phượng chủ."

Thủy Lạc và Thất Hộ Pháp sững sờ nhìn nhìn họ, Thủy Lạc không nghĩ Phượng chủ họ muốn tìm lại là một cô nương, mặc dù Thất Hộ Pháp đã nghe Tô Nhược Mộng nói thân phận của mình, nhưng bây giờ mình tận mắt thấy, cảm giác vẫn tương đối chấn động.

"Thủy Noãn trưởng lão, xin đứng lên!" Tô Nhược Mộng tiến lên một bước, đưa tay đỡ Thủy Noãn dậy, nhìn nàng, mỉm cười nói: "Trưởng lão là trưởng bối của Nhược Mộng, sau này vẫn là không cần hành đại lễ này."

Thủy Noãn vẫn cười mặc cho nàng đỡ mình đứng lên, nàng có chút bất ngờ Tô Nhược Mộng biết thân phận nàng, nàng nhếch môi cười cười, quay về phía Thủy Lạc bên cạnh, phân phó nói: "Lạc Nhi, ngươi còn không mau tham kiến Phượng chủ?"

"Hả?" Mày khẽ cau, Thủy Lạc nửa tin nửa ngờ quỳ gối trước mặt Tô Nhược Mộng, cung kính hành lễ: "Thủy Lạc, tham kiến Phượng chủ!"

Nàng cho là Phượng chủ sẽ là một người mọc đầy tóc bạc giống nãi nãi vậy, không nghĩ tới bọn họ hơn ba trăm năm mới xuất hiện Phượng chủ, lại là vị cô nương xấp xỉ tuổi mình. Cái này thật đúng là quá ngoài dự đoán của nàng.

"Thủy Lạc cô nương xin đứng lên đi."

Thủy Noãn cười hướng Tô Nhược Mộng làm một thế mời: "Phượng chủ mời." Nói qua nhìn về phía Thất Hộ Pháp bên cạnh, nói: "Vị công tử này, mời ngồi xuống uống ly nước trà đi."

"Đa tạ tiền bối." Thất Hộ Pháp mỉm cười nói cảm tạ, cũng không từ chối theo họ đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Hắn thật tò mò, về toàn bộ Phượng tộc, không nghĩ tới trên đời này cư nhiên thật sự có Phượng tộc, mà hắn còn có may mắn nhìn thấy người Phượng tộc, càng làm cho nghĩ cũng không dám nghĩ, phu nhân Ma Giáo bọn họ lại là Phượng chủ Phượng tộc.

Chuyện trên đời này, thật sự đúng là tất cả đều có khả năng.

Thủy Lạc đi tới đứng bên người Thủy Noãn, ánh mắt lặng lẽ lẽ đánh giá Tô Nhược Mộng, nàng vẫn không quá tin tưởng, Phượng chủ các nàng cư nhiên còn trẻ như vậy.

"Thủy Noãn trưởng lão, lần này Nhược Mộng xuống núi này tới tìm ngươi là muốn hỏi, có biện pháp gì có thể để cho Nhược Mộng trở lại Phượng tộc trước? Cộng thêm Phượng cầm khống chế thế nào? Hiện tại ta gấp rút cần hoàn sinh thảo." Tô Nhược Mộng ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

Nếu Thủy Noãn có thể đoán trước được mình sẽ đến tìm nàng, vậy mục đích mình tìm đến nàng, nàng cũng có thể đoán được mấy phần chứ?

Tô Nhược Mộng không dám lãng phí thời gian, nàng vội vàng muốn biết đáp án, mặc dù Tô thị nói không có khả năng trước thời hạn, nhưng mà, nàng không tin, bởi vì trước khi Tô thị nói chuyện, có trầm tư, có tránh ánh mắt của nàng.

Nghe vậy, Thủy Noãn tuyệt không bất ngờ nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Phượng chủ, lần này ta và Thủy Lạc từ Phượng tộc ra ngoài, chủ yếu cũng bởi vì, bốn lão gia hỏa chúng ta biết tân Phượng chủ xuất hiện. Phượng chủ không lớn lên ở Phượng tộc, lẽ ra nhất định phải hội tụ tân tứ đại trưởng lão và tuổi tròn 18 mới có thể vào Phượng tộc."

Nói xong, nàng xem nhìn vẻ mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, rồi nói tiếp: "Những thứ này ta tin tưởng công chúa đã nói cho ngươi biết chứ?"

Tô Nhược Mộng khẽ gật đầu với nàng.

Trong lòng chảy qua một cỗ mất mác, chẳng lẽ thật sự không có cách nào có thể vào Phượng tộc trước? Nàng không thật sự muốn trơ mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên khổ sở, trơ mắt nhìn hắn quên mình.

"Phượng chủ, bất cứ chuyện gì đều có nhiều mặt, có lẽ ngươi cho rằng là mất đi, nhưng nói không chừng chính là một khởi đầu mới. Quên cùng không quên, tự ở trong lòng. Phượng chủ là người đứng đầu Phượng tộc, nếu như Phượng thật sự trở về Phượng tộc trước cũng không phải là không thể, nhưng mà, Phượng chủ lấy được đồng thời, có lẽ sẽ mất đi nhiều hơn."

"Phượng chủ là hi vọng của Phượng tộc, mặc kệ là công chúa, hay là Thủy Noãn, đều không hy vọng Phượng chủ làm quyết định mạo hiểm như vậy. Dù sao không có ai biết hậu quả này sẽ là cái gì? Cho nên, Phượng chủ xin nghĩ lại, ta tin tưởng Lôi Đại Giáo Chủ cũng sẽ không đồng ý Phượng chủ làm như vậy."

"Duc tốc đạt mà không đạt, chuyện trên đời đều muốn theo, nếu như nghịch đạo mà trì, hậu quả không phải những người chúng ta có thể đoán được. Đối với hoàn sinh thảo, chúng ta cũng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói nó sinh trưởng ở Bách Điểu Lâm, có phải thật sự có hay không? Chúng ta cũng không dám khẳng định."

Thủy Noãn vừa nói, vừa quan sát Tô Nhược Mộng, không có bỏ sót do dự cùng đấu tranh trong mắt nàng.

Chuyện này nàng cũng chỉ có thể khuyên, nàng cũng chỉ có thể thật lòng nói, người chân chính có thể ra quyết định là Phượng chủ.

Chỉ là, về công về tư nàng đều không hy vọng Phượng chủ trở về Phượng tộc trước, mặc dù Phượng tộc rất cần Phượng chủ, nhưng mà, an toàn của Phượng chủ quan trọng hơn, họ cũng biết đạo ở Phượng tộc nghịch đạo mà trì hậu quả sẽ không đơn giản.

"Về phần Phượng cầm, nó cùng Phượng chủ cùng một nhịp thở, ý niệm Phượng chủ có thể trực tiếp biến thành ý niệm của nó. Phượng chủ chỉ cần tập trung tinh lực, ở trong đầu ngươi nhớ suy nghĩ cục diện nhìn thấy, vậy nó sẽ theo suy nghĩ Phượng chủ mà động. Không ai biết rõ làm sao khống chế nó, chỉ có bản thân Phượng chủ mới có thể biết."

Lông mày nhíu chặt, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Thủy Noãn, từ từ tiêu hóa thông tin mình mới vừa nghe được.

Nàng nói có thể trở về Phượng tộc trước, nhưng mà, lại không biết sẽ có loại hậu quả gì đang chờ nàng nghịch đạo mà trì.

Quên cùng không quên, tự ở trong lòng? Trong đầu của nàng không ngừng quanh quẩn những lời này, nàng có chút mê mang, không biết nên làm thế nào cho phải? Là trở về, hay là không trở về? Trong lúc này có quá nhiều chưa biết, thì ra là hoàn sinh thảo cũng chỉ là một truyền thuyết, không nhất định sẽ có.

Nghĩ tới, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thất Hộ Pháp ngồi ở một bên, vẻ mặt đồng dạng mê mang, hỏi: "Thất Hộ Pháp, cái hoàn sinh thảo đó có phải có thật hay không?"

"Ta cũng chỉ thấy qua ở trong một quyển sách cổ sư phụ ta lưu lại, chỉ là một đoạn văn ngắn ngủn, cũng không có hình vẽ hoàn sinh thảo." Thất Hộ Pháp cũng một dạng nghi ngờ, không có hình, chỉ có chữ viết miêu tả, có phải thật sự chính là một loại cỏ còn chưa biết hay không? Tựa như giống Phượng Minh Kiếm, nói là kiếm, nhưng nó cũng không phải là một thanh kiếm.

Trong vòng một ngày hắn đã gặp quá nhiều bất ngờ, hiện tại chính hắn cũng hoài nghi mình là ở trong mộng.

Thất Hộ Pháp cũng đại khái nghe hiểu ý tứ trong lời nói Thủy Noãn tiền bối, cho nên, hắn cũng không hi vọng nàng đi bất chấp cái loại nguy hiểm không biết. Chuyện này coi như để Giáo chủ tới chọn, hắn nhất định cũng sẽ không để cho nàng đi mạo hiểm.

"Phu nhân, tiền bối nói không sai, cái nguy hiểm này chúng ta vẫn không thể bất chấp. Chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp đi, phu nhân muốn tin chắc, nếu như Giáo chủ có một ngày sẽ quên phu nhân, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng nhất định còn có ký ức liên quan đến phu nhân. Chỉ cần phu nhân không buông tay, Giáo chủ vẫn có thể lại một lần nữa, lại một lần nữa, lại lại một lần nữa yêu phu nhân."

Ngày mai bọn họ sẽ thành thân, hai người mặc kệ là trên danh nghĩa, hay trên thực tế đều đã là phu thê rồi.

Giáo chủ chính là quên, phu nhân cũng có thể lại tạo nên ký ức.

Dù sao ký ức rất quan trọng, nhưng tương lai quan trọng hơn.

Tô Nhược Mộng trầm mặc ngồi, không nói tiếng nào, trầm tư hồi lâu, nàng đột nhiên đứng lên, nhìn Thất Hộ Pháp, nói: "Thất Hộ Pháp, chúng ta trở về đi." Nói xong, nàng xem nhìn Thủy Noãn và Thủy Lạc: "Thủy Noãn trưởng lão, ngươi có phải chờ ta cùng trở về Phượng tộc hay không?"

"Vâng! Trong thời gian này ta phải bảo vệ Phượng chủ, cũng muốn chờ tụ họp tân tứ đại trưởng lão." Thủy Noãn gật đầu một cái.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi và Thủy Lạc cô nương ở nơi này đi, đợi ta giao phó với chưởng quỹ một tiếng, trước hết ta trở về Tử Long Lĩnh."

"Vâng, cung tiễn Phượng chủ. Xin Phượng chủ thay Thủy Noãn vấn an công chúa."

"Được!"

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nghiêng đầu khẽ liếc mắt Thất Hộ Pháp một cái, hai người liếc nhau, ăn ý cùng nhau rời đi.

Hai người mới vừa đi ra đại môn khách sạn, phía sau truyền đến một đạo âm thanh vui sướn: "Cô nương, ngươi rốt cuộc bình an trở về?"

Tô Nhược Mộng dừng bước, xoay người quay đầu lại nhìn thiếu niên quần áo vải thô ngày đó ở trong đại đường nói ấn đường của nàng biến thành màu đen, thân thiết cười nói: "Công tử còn không có rời đi?"

Hắn là chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể ở chỗ này lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng là người ôm lấy những ý nghĩ khác với Tử Long Lĩnh? Nghĩ tới, Tô Nhược Mộng âm thầm bắt đầu đề phòng hắn, nhắc nhở mình không muốn không cẩn thận lộ dấu vết gì.

Thất Hộ Pháp vẻ mặt đề phòng đánh giá thiếu niên trước mắt, đối với người nửa đêm cố ý bắt chuyện, hắn không thể không phòng.

Phó Linh Tử nhìn bọ dáng phòng bị của hai người bọn họ, không nhịn được khẽ nở nụ cười: "Ha ha, hai vị không cần khẩn trương, ta cũng không có ác ý gì." Nói xong, hắn nhìn trên mặt Tô Nhược Mộng cùng Thất Hộ Pháp phòng bị một điểm cũng không giảm bớt, không khỏi thở dài một cái.

Nhân phẩm của mình quá kém? Hay là dáng dấp không đủ quen mặt? Bọn họ dường như đối với lời nói của mình một điểm cũng không tin tưởng.

Hắn nở nụ cười tự giễu, nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Cô nương, mặt ngươi đỏ ửng, chắc là gần đây có chuyện tốt? Nhưng ấn đường ngươi lại như trước mơ hồ biến thành màu đen, nhưng mà lúc này cũng không phòng ngự, hỉ khí trên người ngươi có thể áp nó xuống."

Hắn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tô Nhược Mộng, cười cười, rồi nói tiếp: "Đây là mệnh định lương duyên, cô nương từ nơi xa như vậy đến, chẳng lẽ còn nhìn không thấu đây toàn bộ đều là duyên phận? Tại hạ, tặng cô nương một câu, tâm bất động, vạn vật đều bất động, tâm bất biến, vạn vật đều bất biến."

"Ngươi. . ." Tô Nhược Mộng nghe lời nói của hắn, nhất thời trong lòng liền lật ra đám đám bọt sóng, làm sao hắn biết? Rốt cuộc hắn là ai?

Người này quá kinh khủng, hắn thậm chí cũng đã nhìn ra nàng không phải người thời đại này.

Hắn giống như người quyết định tương lai, cũng có thể biết người đi qua. Hắn vẫn đợi ở chỗ này mục đích là gì? Dạng người tài ba giống hắn chỗ nào không thể tha hồ phát huy tài năng một phen?

"Tại hạ chính là thuận theo thiên mệnh ở chỗ này chờ người hữu duyên của mình, cô nương không cần khắp nơi đề phòng, tại hạ có thể bảo đảm, chúng ta vĩnh viễn không thể là kẻ địch. Cô nương về sau sẽ rõ, chỉ là, hiện tại tại hạ có chuyện có thể phải phiền toái cô nương một phen."

Phó Linh Tử nói xong, trên mặt lộ ra một chút lúng túng.

"Công tử mời nói." Chẳng biết tại sao, nhìn đáy mắt hắn một mảnh thanh minh (trong sạch), nàng tin lời hắn nói. Một người mắt tinh thuần như thế, tuyệt đối không phải là người đang có suy nghĩ tà niệm không đứng đắn.

Phó Linh Tử đưa tay gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn nàng, nói: "Ta cũng không biết bên ngoài ăn cơm và ở trọ đều cần ngân lượng, ta mang ngọc bội trên người cũng cầm cố trong khách sạn của ngươi rồi. Nhưng mà, ta tạm thời vẫn không thể rời đi, cho nên, ngươi có thể hay không. . . ?"

Tô Nhược Mộng cười cười sáng tỏ, hướng về Thất Hộ Pháp bên cạnh, nói: "Thất Hộ Pháp, ngươi đi nói chưởng quỹ một chút, công tử này muốn ở bao lâu cũng được, tất cả phí dụng của hắn toàn bộ miễn, để cho hắn hảo sinh chiêu đãi khách."

"Dạ, phu nhân." Thất Hộ Pháp lên tiếng, cất bước đi tới trong khách sạn, đứng ở trước quầy dặn dò chưởng quỹ mập một phen. Trở về đứng bên người Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Phu nhân, đã an bài xong xuôi rồi."

Phó Linh Tử chắp tay nói cám ơn Tô Nhược Mộng: "Tạ ơn cô nương."

"Không cần cám ơn, sau này còn gặp lại." Tô Nhược Mộng khoát khoát tay, xoay người rời đi.

Phó Linh Tử nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng và Thất Hộ Pháp, lầm bầm lầu bầu: "Sau này còn gặp lại! Nhất định sau này sẽ còn gặp lại ."

. . . . . .

Cả đêm không ngủ, mở to mắt ngẩn người đến trời sáng, Tô Nhược Mộng cuộn hai chân lại, đầu gối ở trên đầu gối. Sau khi từ khách sạn dưới chân núi trở về, nàng vẫn duy trì động tác này, nàng đang suy nghĩ lời Thủy Noãn nói, nàng đang suy nghĩ lời thiếu niên quần áo vải thô nói.

Quên cùng không quên, tự ở trong lòng.

Tâm bất động, vạn vật đều bất động, tâm bất biến, vạn vật đều bất biến.

Hai câu này ý cảnh làm sao có thể tương tự như vậy? Hình như bọn họ đều không tán thành nàng đi mạo hiểm, hình như bọn họ đều đi một cái phương hướng khuyên nàng.

Tuy chỉ có năm mươi phần trăm hi vọng, nhưng mà, nếu như mình không làm, ngay cả một chút xíu hi vọng cũng không có?

Nhưng mà, mạnh mẽ đi làm hậu quả sẽ là cái gì chứ? Nếu như kết quả là tiến vào mà không ra được, vậy nàng cho dù thật sự có thể lấy được hoàn sinh thảo thì có ích lợi gì?

Chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, Tô Nhược Mộng xuống giường nhắc bình trà cũng không quản có phải trà qua đêm hay không, thì cho tự mình rót một ly ừng ực uống cạn, lại cấp mình tiếp một ly, uống liên tiếp vài ly mới ngừng lại.

Nàng bưng liếc nhìn ly trà không, nâng bình trà tiếp tục làm cho đầy, có vẻ đăm chiêu nhìn ly trà đầy, nàng đột nhiên nở nụ cười.

Tô Nhược Mộng cười, đó là một loại cười thư thái, đó là một nụ cười phát ra từ nội tâm.

Ha ha! Nàng hiểu, nàng rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi.

Đợi đến lúc Lôi Ngạo Thiên quên nàng, đầu óc của hắn sẽ giống như ly trà không này, chỉ cần nàng rót nước vào trong, sẽ rất nhanh chứa đầy nước . Chỉ cần nàng không buông tay, kiên trì cấp giữ lại trí nhớ mới, vậy hắn cũng sẽ không thật sự quên nàng.

Coi như hắn quên nàng cũng không đáng sợ, chỉ cần nàng nhớ kỹ là được rồi, nàng có thể tạm thời thay hắn cất giữ phần ký ức tốt đẹp thuộc về bọn họ.

Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, ký ức không có, có thể lại có.

Bọn họ nên nắm chắc chính là tương lai, mà không phải ký ức đã qua .

Nàng rốt cuộc hiểu rõ ý của Thủy Noãn trưởng lão, đây là mất đi, cũng là một bắt đầu mới.

Nghĩ tới, Tô Nhược mộng đi tới trước bàn đọc sách, mài mực, cầm bút lên, lấy từng ly từng tý nàng và Lôi Ngạo Thiên trải qua đều vẽ xuống, cũng hạ xuống bức tranh một ít lời. Nàng phải giúp hắn nhớ kỹ tất cả ký ức, đóng thành một quyển tập, như vậy cho dù về sau hắn thật sự quên, hắn còn có thể thông qua phương thức này, ghi tạc trong đầu một lần nữa.

Tô Nhược Mộng muốn ngừng vẽ mà không được, trên bàn bày tranh càng ngày càng nhiều, mà nàng một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Cốc cốc cốc. . . . . .

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Nhược Mộng để bút xuống, vươn vươn lưng mỏi, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, chậm rãi bước đi mở cửa phòng.

"Mộng nhi, hôm nay là ngày ngươi thành thân, chờ một chút sẽ có hỉ bà tới đây giúp ngươi chải tóc. Ngươi rửa mặt trước, lại thay hỉ phục. Hôm nay thời gian rất gấp, cũng không thể lỡ giờ lành."

Tô thị ôm váy hỉ đỏ thẫm cùng một đôi giày hỉ thêu uyên ương tơ vàng cùng màu, đứng ở trước cửa nhìn nàng, mỉm cười nói.

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, tránh người ra, để cho nàng vào phòng.

Tô thị đặt váy hỉ và giày hỉ lên giường, nhíu mày nhìn bày đầy cả bàn đọc sách, còn có giấy trên cái bàn tròn, nghiêng đầu nhìn vành mắt đen nhàn nhạt của Tô Nhược Mộng, chợt bước qua muốn thay nàng thu dọn một chút.

"Mộng nhi, ngươi một đêm không ngủ? Ngươi vẽ những thứ này chuẩn bị làm cái gì?"

Đứa nhỏ này thật sự không biết yêu quý thân thể của mình, rõ ràng đã biết muốn thành thân, nàng lại suốt đêm không ngủ.

Tô Nhược Mộng bỏ khăn lông trong tay xuống, sốt ruột kêu lên: "nương, ngươi đừng động, để ta tới." Nói xong, nàng đi nhanh tới, cầm lên bức tranh còn chưa khô, chu miệng lên thổi gió trên giấy.

Những thứ này đều là bảo bối của nàng, nàng thật sự sợ Tô thị không cẩn thận đặt tranh nét mực chưa khô chồng ở một chỗ.

Tô thị ghé đầu nhìn tiểu nhân nhi trong bức tranh và chăm chú nhìn lời văn thô sơ giản lược trong tranh, trong lòng không khỏi căng thẳng, cực kỳ đau lòng nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, người đây là? Ngươi đừng cho mình áp lực lớn như vậy, có lẽ, không quá mấy ngày Thất Hộ Pháp có thể điều chế ra thuốc giải ."

Tô Nhược Mộng đặt tranh đã khô trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Tô thị, nói: "nương, ta không sao. Ta thu những thứ này trước, đợi có người tới, nhìn không tốt lắm."

Đây là ký ức thuộc về nàng và Lôi Ngạo Thiên, nàng không muốn chia sẻ cùng người khác.

Tô thị hiểu rõ khẽ gật đầu, xoay người đi tới trên giường nàng ngồi xuống, không lại xem những tranh của nàng.

Cất tranh xong, thay váy hỉ, Đoan Mộc Lệ liền dẫn một lão bà bà tóc trắng phơ đi vào. Tô Nhược Mộng biết vị lão bà bà này, nàng là Thẩm bà dưới chân núi, nghe nói nàng đã 96 tuổi rồi, nhưng nhìn lại như dáng vẻ chỉ có sáu bảy chục tuổi. Mắt không hoa, răng không rụng, tay chân vẫn còn rất lưu loát, căn bản cũng không giống như một người cao tuổi.

Nghe nói, nàng và Thẩm a công là tấm gương vợ chồng hạnh phúc nổi danh nhất trên Tử Long Lĩnh này, họ thành thân 80 năm, chưa bao giờ hồng qua mặt (không tức giận), cũng không động tới thô (kiểu không bao giờ đánh nhau). Tám mươi năm như một, hai bên tương thân tương ái, vinh nhục cùng chung.

Cho nên, trên Tử Long Lĩnh mặc kệ là cô nương gia muốn thành thân, cũng đều xin Thẩm bà tới giúp chải đầu cho tân nương đợi gả, nghe nói là để tân nương dính phúc khí của Thẩm bà, từ đó có thể cùng tướng công mình ân ái cả đời.

"Thẩm bà, tốt! Sáng sớm này, vất vả người rồi." Tô Nhược Mộng nhu thuận chào Thẩm bà một cái, khách khí nói.

Thẩm bà cười ha ha, nhìn Tô Nhược Mộng một thân đỏ thẫm sắc mặt vui mừng, cười không khép miệng: "Ha ha! Phu nhân sao có thể hướng lão thân hành lễ, Giáo chủ là ta nhìn lớn lên, hôm nay may mắn có thể nhìn thấy hắn thành thân, cũng là phúc phận của lão thân."

"Bà nói nghiêm trọng, Nhược Mộng thành thân có thể có bà giúp ta chải đầu, mới đúng là đại đại phúc phận." Cười nhạt, Tô Nhược Mộng từ trong thâm tâm nói.

Tất cả người lớn tuổi trên Tử Long Lĩnh đều nhìn Lôi Ngạo Thiên lớn lên, tình cảm bọn họ đối với Lôi Ngạo Thiên nhất định là đặc biệt. Từ khi nàng biết thân phận chân thật của Lôi Ngạo Thiên về sau, nàng liền hiểu, vì sao những người dưới chân núi đó nhìn hắn với ánh mắt cung kính như thế, tha thiết như thế.

Ở trong lòng bọn họ, có lẽ, từ đầu đến cuối đều xem Lôi Ngạo Thiên là chủ tử của mình, hi vọng của Hách Liên.

Nghe lời nói này của Thẩm bà, trực giác Tô Nhược Mộng Thẩm bà này nhất định xuất thân bất phàm, khí thế này, giọng điệu này cũng không phải là một loại nông phụ có thể có.

Tô thị tiến lên, nhìn Thẩm bà cung kính cười nói: "Thẩm đại nương, ngươi là người có phúc, hôm nay có thể được ngươi giúp tiểu nữ chải đầu, thật sự là tiểu nữ có phúc. Thời gian không nhiều lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."

"Lão phu nhân không cần phải khách khí. Đến bắt đầu thôi, chúng ta cũng không thể lỡ giờ lành của Giáo chủ và phu nhân."

Tô Nhược Mộng đi đến trước bàn trang điểm, ngay ngắn ngồi xuống, tùy ý Thẩm bà giúp nàng tản ra một đầu tóc đen.

Thẩm bà lấy ra một cái lược ngọc mùi hương cổ xưa, chậm rãi chải từ chân tóc đến ngọc tóc của nàng, vừa chải vừa cao giọng hô: "Một chải, chải tới cuối; hai chải cô nương tóc bạc tề mi; ba chải con cháu đầy đàn; bốn chải được lão gia giúp đỡ vận mệnh ( ý là may mắn), đường ra gặp gỡ quý nhân; năm chải ngũ tử đăng khoa đến tiếp khế ( chỉ thi đỗ công danh), năm thỏi bạc trắng nằm ngay ngắn ( tiền đồ sáng lạn); sáu chải thân bằng (họ hàng) giúp đỡ chúc mừng, hương khuê nhìn gương nhiễm phấn hồng; bảy chải Thất Tỷ hạ phàm kết duyên Đổng Vĩnh, cầu hỉ thước* cao bằng phẳng bắc qua lẫn nhau; tám chải bát tiên tới chúc thọ, bảo áp (vịt quý) bơi xuyên bên ngoài lá sen; chín chải cửu tử liên hoàn mọi thứ đều có; mười chải phu thê sống đến đầu bạc răng long."

* Cầu hỉ thước: chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách.

Tô Nhược Mộng nghe lời này cảm thấy rất có ý tứ, bình thường thấy ở trong TV không phải chỉ đọc đến một chải, hai chải, ba chải sao? Bọn họ nơi này thế nào đọc đến mười, chẳng lẽ đây là ý thập toàn thập mỹ? Chỉ là, để cho nàng bất ngờ là cư nhiên còn có Thất Tiên Nữ cùng Đổng Vĩnh, còn có bát tiên.

Đây là một triều đại không tưởng (không có trong lịch sử Trung Quốc), làm sao cũng có Thất Tiên Nữ cùng Đổng Vĩnh, còn có bát tiên đây?

Chẳng lẽ cái triều đại này là một cái tiểu phân nhánh trong dòng thác lịch sử đã qua?

Ánh mắt từ trong gương phản liếc đến Tô thị đang phía sau liên tiếp lau lệ, trên mặt lại nở rộ nụ cười rực rỡ, trong lòng Tô Nhược Mộng rất kỳ diệu đột nhiên phát sinh một loại tình cảm không muốn* của nữ nhi trước khi gả đối với nương, hốc mắt nóng lên, bình tĩnh nhìn Tô thị trong gương, khuyên nhủ: "nương, ngươi chớ khóc. Mặc dù nữ nhi phải xuất giá rồi, nhưng mà về sau chúng ta còn có thể sống cùng nhau."

* Không muốn ở đây là không muốn lấy chồng xa nương.

"Ừ, ừ, ừ. nương biết, nương chỉ là vui mừng, vui mừng." Tô thị lau đi lệ khóe mắt, vui mừng nhìn Tô Nhược Mộng.

Nhìn nàng trong gương, nhìn nàng một thân hỉ phục, tâm Tô thị vui sướng ở trong bí mật mang theo chua sót, nữ nhi thành thân, nhưng lại không có cha ruột có thể bái biệt.

Nàng cảm giác như vậy đối với nữ nhi là một loại thua thiệt.

Thẩm bà thuần thục giúp Tô Nhược Mộng vãn một cái vân kế (một kiểu tóc thời xưa) thật cao, Đoan Mộc Lệ đưa rương gỗ nhỏ tinh xảo vẫn đang bưng trong tay bỏ vào trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng mở ra, bên trong lẳng lặng đặt một mũ phượng, còn có khắc một đóa hoa mẫu đơn tơ vàng, còn có một trâm ngọc bích hình điệp.

Đoan Mộc Lệ nhẹ nhàng kéo tầng thứ nhất của tráp, bên trong dưới tầng tráp lại bày ra trước mặt Tô Nhược Mộng, đó là một khối ngọc hình Phượng phối, một đôi khuyên tai độc đáo, một chiếc nhẫn bảo thạch màu tím.

Những thứ đồ này nhìn không cũng biết không phải là phàm vật (vật bình thường), Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn Đoan Mộc Lệ, nhẹ giọng hỏi: "Lệ di, những vật này là?"

"Đây là tỷ tỷ của ta để lại cho nhi tức phụ (con dâu), Mộng nhi, đây là nàng chúc phúc các ngươi, nhận lấy đi, mang chúng nó bái đường, nàng nhìn thấy sẽ rất vui vẻ." Đoan Mộc Lệ mỉm cười nói xong, nhưng khóe mắt cũng ẩm ướt.

Trong lòng yên lặng thì thầm: Tỷ tỷ, ngươi thấy được không? Hôm nay Ngạo Thiên sắp thành thân rồi. Ngươi vui vẻ không?

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nói: "Được, tất cả ta đều đeo, bà bà nhất định có thể thấy."

"Ừ." Đoan Mộc Lệ nghe được Tô Nhược Mộng kêu bà bà, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, vui vẻ vừa cười, vừa lau nước mắt.

Thẩm bà mang nữ trang bên trong rương gỗ, từng món từng món phối đeo trên người của nàng, trên tóc, sau khi tất cả đâu vào đó, nàng nhìn Đoan Mộc Lệ, nói: "Trang dung ( trang điểm) khuôn mặt phu nhân, ngươi tới hóa trang đi."

Đoan Mộc Lệ gật đầu một cái, tiến lên đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, một tay nâng cằm của nàng, động tác thuần thục bắt đầu đông quét tây họa.

Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại, mặc cho nàng ở trên mặt nàng làm văn chương, qua thật lâu, Đoan Mộc Lệ rốt cục cũng ngừng lại.

"Tốt, Mộng nhi, ngươi mở mắt ra xem một chút, có thích hay không?"

Nghe vậy, tim Tô Nhược Mộng đập bịch bịch, tâm vẫn thật bình tĩnh, giờ khắc này bắt đầu không đứng yên. Hôm nay là ngày nàng kết hôn, bắt đầu từ hôm nay vận mệnh của nàng và Lôi Ngạo Thiên liền danh chính ngôn thuận buộc chung một chỗ.

Nàng rất kích động, cũng cực kỳ hạnh phúc.

Chậm rãi mở hai mắt ra, Tô Nhược Mộng mở to hai mắt, không thể tin nhìn mình trong gương. Người ở bên trong là mình sao?

Con mắt chứa nước mùa xuân trong veo chảy, vân kê trên đầu nghiêng xuyên vào mũ phượng, mắt ngọc trắng nõn má lúm đồng tiền xinh đẹp so với hoa kiều, lông mày như liễu, mắt như hạnh, môi như hoa, để cho nơi giữa mi tâm yêu thích của nàng đóa hoa hồng nhạt.

Chính Tô Nhược Mộng cũng sắp không nhận ra được mình rồi, chưa bao giờ nghĩ, hóa trang thế này một chút lại có thể làm cho người ta kinh diễm như vậy.

"Lệ di, tay ngươi thật khéo, ta đều sắp không nhận ra được chính mình rồi."

"Phốc. . ." Đoan Mộc Lệ bật cười hì hì một tiếng, hài lòng nhìn nàng, nói: "Này không phải là kỹ thuật của ta tốt, rõ ràng chính là bộ dạng của Mộng nhi xinh xắn. Thật sự rất đẹp mắt, rất đẹp, đợi Ngạo Thiên nhìn nhất định phải trợn tròn mắt. Ha ha."

Tô Nhược Mộng nghe, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

Lúc này Tô thị nhìn khuê nữ xinh đẹp như hoa, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối chưa bao giờ rút đi, một mực yên lặng mỉm cười không lên tiếng nhìn Tô Nhược Mộng.

Đột nhiên, bên ngoài bắt đầu có tiếng người huyên náo, Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, tim không khỏi có chút phần bất an, thình thịch thình thịch nhảy lên, như là muốn nhảy ra từ cổ họng.

"Tới —— Giáo chủ đến đón tân nương tử rồi." Lạc Băng Vũ từ bên ngoài đi vào, khi nàng nhìn thấy Tô Nhược Mộng thịnh trang ( trang điểm long trọng), ánh mắt cũng không nhịn được nhìn thẳng, thật lâu không cách nào hoàn hồn.

Đoan Mộc Lệ buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Lạc Băng Vũ, không nhịn được tâm tình tốt chế nhạo: "Nha đầu Băng Vũ, ngươi chảy nước miếng. Ngươi yên tâm, chờ khi ngươi thành thân, Lệ di cũng giúp ngươi hóa một trang dung đẹp mắt như vậy, bảo đảm để cho lang quân tương lai của ngươi thấy đến chảy nước miếng, ha ha."

Nói xong, nàng nhìn Tô Nhược Mộng đặt những ngón tay đang gắt gao vặn vẹo ở trên đầu gối.

Giờ phút này, Mộng nhi hẳn là rất khẩn trương đi? Vào lúc này cũng là hạnh phúc nhất đi.

Tô thị đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, trên mặt mang theo tươi cười nồng đậm, vui vẻ nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, đến, để nương tiễn ngươi xuất giá."

Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị tươi cười đầy mặt, nhìn vui sướng trong mắt, sự cô đơn nơi đáy mắt của nàng ấy, lòng của nàng sít chặt, hơi nước đột nhiên khép lại, nước mắt không hề báo động trước  rơi xuống.

Tô thị sửng sốt, lệ giữ lại khẩn trương nói: "Mộng nhi, ngươi mau đừng khóc, trang dung xinh đẹp này, nếu khóc lem hết có thể khó coi." Nói xong vội vàng lấy khăn tay ra dịu dàng giúp nàng lau nước mắt.

"Mộng nhi, bây giờ nương dắt ngươi ra ngoài, tự tay giao ngươi cho Ngạo Thiên. nương chúc các ngươi đầu bạc răng long, con cháu cả sảnh đường." Dứt lời liền cùng Đoan Mộc Lệ mỗi người một bên, đỡ Tô Nhược Mộng ra khỏi phòng.

"Tân lang vào cửa...!" Theo một tiếng thét to, bên ngoài viện vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, âm thanh kèn xô-na vang lên vui mừng, hoan hỷ. . .

Các nàng cũng không chen khăn voan đỏ, cho nên Tô Nhược Mộng từ khi ra cửa phòng vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cặp giày hỉ thêu uyên ương tơ vàng dưới chân mình. Dùng cái này phân tán tâm tình khẩn trương của mình.

Lôi Ngạo Thiên do chúng hộ pháp bồi đi sau đi vào viện, trước mắt đều là vui sướng.

Ngày này, hắn đã trông mong rất lâu rồi.

Hắn có chút khẩn trương nhìn về hướng cửa phòng Tô Nhược Mộng, chỉ thấy y nhân một màu hỏa hồng vui mừng, màu đỏ chúc mừng kia chợt tiến trong mắt hắn, nhất thời, phổi đều được lấp đầy từng tầng một, kéo ra tình cảm ấm áp bao vây lấy.

"Oa. . ." Chúng hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng, đều là không khỏi "Oa" một tiếng.

Đáy mắt Lôi Ngạo Thiên hiện lên tia sáng, nhìn Tô thị và Đoan Mộc Lệ dẫn xuống, uyển chuyển hàm xúc đến Tô Nhược Mộng, khóe miệng không khỏi nhếch lên thật cao, nhìn nàng mang bộ dáng yêu kiều, nhìn dung mạo nàng tựa như thiên tiên, hắn cảm thấy tim mình cũng nhanh muốn nhảy ra ngoài.

Lòng vui sướng vô hạn, tim giống như vạn mũi tên xuyên qua, nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng, không cho nụ cười khóe miệng biến mất một giây.

Trên trán đã bắt đầu tràn ra lớp mồ hôi mỏng, Lôi Ngạo Thiên gắt gao nắm chặt tay, gian nan nhịn đau, hưởng thụ vui sướng. Hắn nghiêng đầu khẽ liếc mắt Thất Hộ Pháp một cái, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho hắn.

"Ngạo Thiên, hôm nay nương giao tay Mộng nhi cho tay ngươi. Từ nay về sau, ngươi nhất định phải nắm tay này thật chặt, bất kể là trời trong hay là mùa mưa, ngươi đều không được buông tay nàng ra. nương đối với ngươi không cầu gì khác, chỉ cần cầu ngươi không bao giờ buông tay Mộng nhi ra, vĩnh viễn bồi ở bên cạnh nàng."

Tô thị có thâm ý riêng, nhìn Lôi Ngạo Thiên đầy ý vị thâm trường, vừa đưa tay Tô Nhược Mộng tới trước mặt hắn, vừa nhẹ giọng dặn dò.

Sống hơn nửa đời người, nàng rốt cuộc hiểu được, địa vị cao tới đâu, vật chất cho dù tốt, cũng không sánh bằng hai người nắm tay, dọc đường thưởng thức phong cảnh trên đường đời.

Lôi Ngạo Thiên mắt tràn đầy kiên định nhìn Tô thị, gật đầu thật mạnh, chậm rãi đưa tay mà tiếp nhận hai tay nhỏ bé mềm mại không xương kia.

Ý tứ Tô thị, hắn hiểu. Hắn nhất định sẽ nắm chặt đôi tay này, nếu hắn buông ra, hắn cũng tin tưởng Mộng nhi nhất định sẽ nắm lên lần nữa, sẽ không buông tay.

Bởi vì đây là ước định của bọn họ.

Lôi Ngạo Thiên nghiêng quay đầu buông mắt xuống nhìn Tô Nhược Mộng một cái, lại hướng nhìn Tô thị, tựa như bảo đảm nói: "nương, ngươi yên tâm! Ngạo Thiên và Mộng nhi nhất định sẽ nắm thật chặt tay nhau."

Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng trao tay mình đến trong bàn tay dày rộng ấm áp kia, trong lòng cảm thấy kiên định, cực kỳ ấm áp, cảm giác căng thẳng mới vừa, nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khóe miệng không nhịn được thoáng hiện tươi cười đẹp nhất.

Đoàn người theo đội ngũ rước dâu, vô cùng náo nhiệt đi tới đại sảnh tổng đàn.

Tô thị và Đoan Mộc Lệ mới vừa dắt Tô Nhược Mộng ra khỏi khuê phòng, vào lúc này đã ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở đại sảnh, chủ vị còn có Hàn Nhứ cùng Lôi Cận, trên tường phía sau chỗ ngồi bọn họ còn treo một bức tranh lớn, bên trong vẽ đôi nam nữ cũng giống như bọn họ, đang cười tủm tỉm chờ tân nhân (tân lang, tân nương) bái lễ.

"Giờ lành đến!" Theo một tiếng hô, bên ngoài viện lại vang lên tiếng pháo đùng đùng, thanh âm kèn xô-na vang lên vui mừng, hoan hỷ. . .

Lôi Ngạo Thiên dắt Tô Nhược Mộng đi đến, khóe miệng hai người hơi vểnh nhìn trưởng bối trên chủ vị, tầm mắt ăn ý liếc mắt nhìn bức tranh lớn trên tường.

"Hành —— lễ!"

"Nhất bái thiên địa! —— Nhị bái cao đường! —— Phu thê giao bái! —— Đưa vào động phòng! ——"

Tiệc mừng đi qua, Lôi Ngạo Thiên trở lại hỉ phòng nhìn Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn trên mép giường, giật mình như mộng, ký ức như nước suối tuôn ra. Hắn nhịn đau, cất bước đi tới phía nàng, mê mang hỏi: "Mộng nhi, thật là nàng sao? Đây là ta đang nằm mơ sao?"

Tô Nhược Mộng đứng lên, liền bước về phía hắn, hai người mặt đối mặt đứng giữa tân phòng, nàng nhìn ta, ta xem nàng, ai cũng không nguyện dời ánh mắt đi trước.

"Chàng không phải đang nằm mơ, đây tất cả đều là thật."

"Mộng nhi, Mộng nhi, Mộng nhi. . ." Lôi Ngạo Thiên nâng mặt của nàng, giống tiểu hài tử tựa như gọi tên nàng, giống như chỉ có gọi như vậy, hắn mới có thể tìm được cảm giác chân thật.

"Ta ở đây, ta ở đây, ta ở ngay chỗ này. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ luôn luôn bên cạnh chàng." Tô Nhược Mộng kéo tay hắn xuống, để tay hắn trước ngực mình, để cho hắn cảm thụ chân thật sự tồn tại của nàng, tim nàng đập.

Tình độc trên người hắn lại phát tác sao? Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn trên trán hắn không có mồ hôi, tâm thoáng ổn định xuống.

Bốn mắt chạm nhau, thời gian dừng lại.

Nếu như có thể, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên đồng thời hi vọng, thời gian sẽ lưu lại một khắc này.

"Khụ khụ. . ." Bên ngoài viện vang lên mấy câu tiếng ho khan, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên nhớ tới, hắn đây là trở về phòng mang Tô Nhược Mộng đi Trung Nghĩa Đường dâng hương.

Lôi Ngạo Thiên với tay Tô Nhược Mộng, buông mắt xuống nhìn nàng, ôn nhu nói: "Nương tử, chúng ta đi Trung Nghĩa Đường dâng hương trước, hôm nay chúng ta thành thân, ta muốn nói tin tức tốt này cho bọn họ biết."

"Ừ." Khẽ vuốt cằm, Tô Nhược Mộng mỉm cười nhẹ 'ừ' một tiếng, hai người tay nắm tay sóng vai đi ra ngoài.

Trong viện các hộ pháp nhìn bọn họ nắm tay nhau thật chặt, đáy mắt hiện lên ánh mắt phức tạp, hai bên liếc nhau một cái, đồng thời một chân quỳ xuống hướng về phía bọn họ, đồng thanh nói: "Chúc mừng Giáo chủ, chúc mừng phu nhân, chúc Giáo chủ, phu nhân, vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc đến già."

Bọn họ tự động bỏ bớt đi sớm sinh quý tử, bởi vì sợ lại gợi lên chuyện  thương tâm của bọn họ.

Thật ra thì, bọn hắn nhìn hai người nắm tay nhau thật chặt, vừa vui vẻ, vừa lo lắng. Nhất là Thất Hộ Pháp, vẻ mặt nặng nề, trên mặt kia cưỡng ép dương lên tươi cười nhưng có vẻ cực kỳ chua sót. Bọn họ ai cũng không biết, thời điểm Giáo chủ đang cười, tâm sẽ đau đớn thế nào?

Chỉ có hắn hiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra? Cho nên, hắn càng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lôi Ngạo Thiên, tim của hắn lại càng ghim đau.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, những ngày tiếp theo, hắn toàn bộ dùng để điều chế thuốc giải tình độc.

"Cám ơn các ngươi!"

"Đi thôi." Lôi Cận đột nhiên ra tiếng, xoay người dẫn đầu đi ra ngoài.

Đoàn người đều có tâm tư của mình đi tới Trung Nghĩa Đường, Lôi Cận điểm hương, vẻ mặt ngưng trọng đưa tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nói: "Dâng hương." Đợi khi bọn họ nhận lấy hương, hắn đi tới trước bài vị đứng lại, nhìn bọn họ, trung khí mười phần hô: "Dâng hương, hai dâng hương, ba dâng hương! Dập đầu, hai dập đầu, ba dập đầu!"

Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng ấn theo khẩu lệnh của hắn, dâng hương, dập đầu.

Cuối cùng, Lôi Cận đứng phía trước dẫn đầu, dẫn các hộ pháp phía sau, vẻ mặt nặng nề cùng nhau nhìn một dải lớn bài vị, yên tĩnh, mặc niệm, miến hoài (nghĩ trong lòng).

. . . . . .

Lúc trở lại tân phòng đã qua nửa đêm, các hộ pháp bình thường yêu thích ồn ào cũng không có người nào muốn náo động phòng, bọn họ hộ tống hai người đến cửa viện thì cũng rất tự giác rời đi.

Tô Nhược Mộng tẩy trang, tháo đồ trang sức trên đầu và trên người xuống, xõa tóc, vừa định muốn chải đầu. Lôi Ngạo Thiên cũng đã cầm lấy cây lược gỗ, dịu dàng thay nàng chải một đầu tóc đen, động tác của hắn rất nhẹ, cực kỳ nhu hòa, rất tự nhiên, giống như chuyện như vậy hắn đã không biết làm bao nhiêu lần.

"Ba ngàn sợi tóc, vì quân điểm mực thành si. Hôm nay kết tóc, tình này vĩnh viễn không quên."

Tô Nhược Mộng nhu tình chân thành nhìn Lôi Ngạo Thiên trong gương, khẽ mở môi đỏ mọng, thì thào mà nói.

Hai người nhìn nhau ở trong gương cười một tiếng, tất cả thâm tình đều ở bên trong không cần nói gì.

Một lát sau, Tô Nhược Mộng dời tầm mắt, đứng lên xoay người nhón chân lên đưa tay giúp Lôi Ngạo Thiên cởi áo: "Đêm đã khuya, chàng lên giường tĩnh tọa nghỉ ngơi đi."

"Tĩnh tọa? Đêm tân hôn?" Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng.

Trên đời này có ai lại tĩnh tọa trong đêm tân hôn?

Tô Nhược Mộng cởi trường bào trên người hắn ra giắt trên bình phong, vừa cởi hỉ phục của mình đồ, vừa nói: "Là tĩnh tọa, chàng không có nghe lầm. Chẳng lẽ chàng không nhớ rõ lời nói của Thất Hộ Pháp. Nếu như chàng không tĩnh tọa, ta trở về trong phòng ta ngủ."

Nàng đúng là luôn luôn ghi nhớ câu nói kia của Thất Hộ Pháp: "Thanh tâm quả dục."

Tô Nhược Mộng vừa nói, vừa đổi lại mặc một bộ y phục bình thường, bọc kín chính mình lại.

Lôi Ngạo Thiên đau khổ ha ha nhìn nàng, nhíu mày nói: "Nương tử, như vậy có thể quá cô phụ đêm động phòng hoa chúc này rồi hay không?" Hắn tình nguyện đau, cũng không nguyện qua đêm động phòng hoa chúc một người không có.

Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ thời gian cùng nàng, hắn muốn những hình ảnh này đều khắc vào trong lòng, khắc sâu đến nỗi khiến cho tình độc cũng không có cách nào xóa đi ký ức của hắn.

"Còn nhiều thời gian, thân thể của chàng quan trọng hơn." Tô Nhược Mộng đưa lưng về phía hắn, đứng ở trước bàn trang điểm dọn dẹp đồ trên mặt bàn.

"Không cần. . ."

"A. . ."

"Làm sao rồi?" Lôi Ngạo Thiên nghe được tiếng kêu của Tô Nhược Mộng, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy đến trước mặt nàng, nhìn ngón tay nàng ứa máu, đột nhiên dùng miệng ngậm chặt mút. Ánh mắt nhìn nàng, tràn đầy giận dữ trách móc.

Cảm thấy ngón tay của nàng đã không còn chảy máu, Lôi Ngạo Thiên mới buông ngón tay nàng ra, nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay nàng, nói: "Làm sao nàng không cẩn thận một chút?"

"Hắc hắc, ta chỉ là không cẩn thận bị trâm nhọn đâm một cái, không có chuyện gì. Chàng cứ lên giường tĩnh tọa đi."

"Không cần." Lôi Ngạo Thiên trẻ con lắc đầu, bĩu môi.

"Phốc." Tô Nhược Mộng nhìn cái bộ dạng cố ý làm nũng kia, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, hắn hờn dỗi liếc một cái, nói: "Muốn."

"A. . . Chàng làm gì thế?"

"Nàng không phải muốn không?"

"Là chàng muốn."

"Được rồi, là ta muốn."

"Chàng làm gì cởi quần áo của ta? Là chàng muốn đánh. . ."

"Ừ. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip