Chương 10: Nghi ngờ thầy Snape
Sáng sớm ngày hôm sau, khi đi qua sảnh tính điểm, không ít học sinh Gryffindor đã trật khớp hàm và ngã dập mặt xuống đất. 200 điểm nhà không cánh mà bay!
Sau đó, bọn chúng đã tìm được nguyên nhân của việc này: Jonhanson- truyền nhân tương lai của chúa tể Lucifer tối qua không biết đã dùng thứ gì uy hiếp, dụ dỗ hoặc cũng có thể là ếm bùa Evans, ép cậu ta đi hẹn hò với mình trong đêm tối để rồi bị các giáo sư bắt gặp, trừ gần hết số điểm mà đội quidditch khó khăn lắm mới kiếm được.
Cứ theo cái đà ngày nào học sinh nhà Gryffindor cũng bị thầy Snape trừ điểm vô lí thì chẳng mấy chốc, cột điểm đỏ vàng này cũng sẽ mau chóng tụt hạng xuống cuối.
Bởi vậy không khí trong trường hôm nay âm u đến cực điểm. Phần nhỏ vì toàn thành viên Gryffindor tiếc nuối cup nhà đã gần kề, phần lớn còn lại là vì nữ sinh trong trường thương cảm cho nam thần của mình bị một đứa con lai hắc ám cuốn lấy.
-------
- Xin lỗi, tụi này không biết sao tự nhiên thầy Snape quay lại, không kịp báo cho mấy cậu.
- Hay là chúng ta đi nói rõ chuyện Norbert cho giáo sư Mcgonagall đi.... trong rừng Cấm rất nguy hiểm, bà tớ bảo trong đó có rất nhiều sinh vật huyền bí hung dữ, các cậu có thể bị chúng....
- Đúng vậy, cô sẽ hiểu mà.
- Các cậu nghĩ là thầy cô sẽ tin chúng ta sao? Huống gì Norbert và Charlie đã đi rồi, chúng ta không có bằng chứng- Trái ngược với hai người bạn áy náy và lo lắng từ sáng đến giờ, Nim và Ren trông chẳng có vẻ sốt sắng gì cả. Ren thì không biết nhưng Nim là vì cô tin Hogwarts sẽ không để học sinh phải gặp nguy hiểm đâu, với lại... ai mà chẳng phải chết. Điều mà cô lo lắng nhất hện giờ chính là dư luận. Cái tin cô và Ren hẹn hò kia không biết sẽ đả kích mấy cô bạn trong trường ra sao nữa...
Đến cửa đại sảnh, khi vừa ra khỏi bóng lưng của 3 người bạn đi trước, Nim bỗng cảm thấy một nguồn áp lực nặng nề đè trên người mình, nữ sinh toàn trường tất cả đều đang nhìn cô. Chán ghét có, khinh bỉ có, thậm chí còn có đố kị. Nhưng ngạc nhiên là sự sợ hãi lại chẳng đáng kể là bao.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần, Nim vẫn thấy suy sụp lạ thường. Cô đi tới nơi 3 người bạn vừa ngồi xuống, nói nhỏ:
- Tớ chợt nhớ có chuyện phải nói cho bác Hagrid. Tớ đi trước nhé.
- Thế còn bữa sáng?- Neville, người hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường, lên tiếng.
- Tớ ăn ở đó luôn. Mấy cậu ăn vui vẻ , tớ đi nhé..
Nói rồi không đợi ai kịp lên tiếng, cô rảo bước ra khỏi lâu đài, thân ảnh gầy gò ngược sáng khiến người ta nhìn mà chợt thấy cô đơn lạc lõng, như 1 cánh hoa héo giữa biển hoa đồng nội mùa xuân bung nở.
Luna ngừng đũa nhìn quét đại sảnh, thở dài. Neville tiếp tục xé bánh mì. Còn Ren, trông cậu vẫn không tỏ bất kỳ thái độ gì nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đĩa mì sào trước mặt hơi híp lại...
-------
Cộc....cộc
- Nim, sao lại là cháu?
- Cháu xuống bếp ăn sáng, thấy Floopy và Hoedy nói bác cũng chưa ăn nên mang tới cho bác. Còn sớm mà, 1 tiếng nữa mới vào lớp.
- Ồ... vào nhà đi....
- Bác Hagrid, cháu hỏi chút.... rừng Cấm có nguy hiểm không? Cháu nghe Neville nói bà cậu ấy bảo trong đó có rất nhiều sinh vật nguy hiểm.- vừa đút thịt cho Fang, Nim vừa cúi đầu hỏi.
- À... ừ, còn tùy tính tình mỗi người. Như ta thì ta thấy chúng rất dễ thương, còn mấy đứa thì có lẽ.... mà sao tự nhiên cháu lại hỏi cái này?
- Hôm qua.... cháu đói quá, rủ Ren xuống bếp ăn khuya, nửa đường về bị thầy Snape bắt được, giáo sư Mcgonagall phạt tụi cháu tối nay đi tuần tra rừng Cấm với bác... Bác chưa biết sao?
- Cái gì? Chẳng lẽ... vì chuyện của Norbert sao?...Cháu và Ren chắc chắn không chỉ vì đói nên trốn ngủ được.
- Xin lỗi cháu... tất cả là tại ta.
- Thôi mà bác Hagrid, từ sáng đến giờ Luna và Neville nói câu này hơn trăm lần rồi... Nếu bác muốn xin lỗi cháu... vậy nói cho cháu biết làm sao Fang nó không cắn con mèo của Luna vậy? Mỗi lần con mèo đó đến nó đều lăn ra ngủ như chết? Lạ thật đó.
- Cái này hả, do lần đầu tiên Luna mang con mèo đó đến, Fang suýt nữa nuốt chửng nó nên con bé mới xin ta lọ nước hoa mùi cỏ mẹo. Con Fang chỉ cần ngửi mùi đó là lăn ra ngủ như chết, sức đâu ra mà đuổi bắt nữa chứ- lão Hagrid triệt để thua cuộc trước câu nói đánh trống lảng vào đúng chủ đề yêu thích của mình.
- Có chuyện này ạ? Cả giống chó Spireel đều như thế hả bác?
- Không, chỉ mình con Fang thôi. Mỗi con vật đều có sở thích và điểm yếu riêng. Như Fluffy ấy, nhìn thế thôi chứ nó rất thích tiếng đàn Lia, nghe thấy là ngủ.
- Bác vừa nói gì?
- Ta nói.... á á á. Cháu... cháu nhất định không được nói cho ai biết chuyện này, nếu không... nếu không ta...
- Bác Hagrid... lần trước con độc nhãn quỷ xổng chuồng... có phải là vì có người đột nhập vào hành lang thứ 2 lầu 3 bên trái không?- hình như cô vừa tìm được 1 manh mối rất quan trọng.
- ... Ừ... dù sao chuyện này cũng không có gì để giấu mấy đứa. Vẫn chưa tìm được tên đột nhập đó... chắc vậy nên mấy đứa mới bị phạt nặng.
- Vậy chuyện đàn Lia bác còn nói cho ai không?
- Hả... tất nhiên là không rồi, ngay cả tên lái buôn Ai Cập bán cho ta Norbert hỏi ta cũng không nói ấy.
- Tên đó biết bác nuôi 1 con Ceberus ?
- Ừ, hắn còn tặng ta 3 chai rượu quý để tỏ lòng khâm phục. Vẫn còn 1 chai trong kia ta định đem biếu cụ Dumbledore.
- Vậy còn 2 chai kia, bác uống cùng hắn hả?
- Ừ, hiếm khi tìm được tri kỷ mà... Ủa, cháu về à???
Chẳng kịp đáp lời lão, Nim đã chạy thẳng về phía đại sảnh đường. Băng qua dãy bàn nhà Hufflepuff, cô chạy thục mạng đến chỗ 3 người bạn đang ngồi, hoàn toàn không thấy áp lực khi cả trường đang nhìn mình với đủ loại ánh mắt và thái độ.
- Cậu gặp ma à? - Ren đưa mắt nhìn vật thể vừa phanh kịp trước khi đụng đổ bàn ăn của cậu.
- Chúng... chúng ta cần nói chuyện...
- Vậy... Hai cậu cứ tự nhiên- Neville bật thốt 1 câu rất đáng ăn đòn. Chả là cậu vừa nghe được tin đồn hẹn hò kia từ miệng Ginny rồi.
Bị nữ sinh cả trường ghét còn chưa đủ hay sao mà cô muốn tìm đường chết hả, đồ ngốc này.
- Không... là 4 chúng ta... chuyện về Fluffy.
Nghe đến cái tên này, cả 3 người kia nhìn nhau 1 cái rồi rất ăn ý mà cùng đứng dậy đi ra ngoài.
Đến 1 phòng học trống, Luna để mọi người vào hết rồi giơ đũa ếm phép, Nim cũng không có tâm trạng mà để ý cô bạn ếm gì.
Ngồi luôn lên 1 mặt bàn, cô nói:
- Các cậu có để ý hôm chúng ta vào căn phòng giam Fluffy còn có 1 cây đàn Lia không?
- Có, 1 cái màu đen, gần như y hệt màu lông con chó. Tớ cũng rất thắc mắc sao lại để nó ở đấy. Có chuyện gì với cây đàn à?
Nim ngồi kể hết với họ chuyện nghe được ở căn chòi nhà lão Hagrid. Cuối cùng cô còn nói thêm 1 câu:
- Ở trên tháp Đông, tớ và Ren đã nghe thấy thầy Snape nói sẽ cho giáo sư Quirrell thời gian đến tối thứ 3... các cậu nghĩ sao?
- Vậy theo như cậu nghĩ, mọi chuyện là thế này: tên lái buôn Ai Cập bán Norbert cho bác Hagrid thực ra chính là thầy Snape... ổng biết rõ về chuyện Fluffy canh hòn đá phù thủy mà lại không vượt qua được nó cho nên chuốc say bác ấy, tìm ra yếu điểm chỉ cần nghe đàn Lia thì lăn ra ngủ của con chó. Đêm Haloween, ổng định ra tay trộm viên đá nhưng không may bị giáo sư Quirrell phát hiện và ngăn cản. Vì 1 lí do nào đó mà chắc 8-90 % là bị ếm phép nên giáo sư không thể nói cho ai biết, chỉ có thể 1 mình chống lại thầy Snape. Lần thứ 2 định trộm đồ có lẽ là trong cái đêm mà hồi sáng tụi mình học tiết bay đầu tiên, lần này, Snape bị Fluffy cắn và kế hoạch của ổng vẫn bị phá. Sau đó ổng nghi ngờ tụi mình biết được bí mật nên ếm bùa cánh của cậu trong trận quidditch.... hả?
- Ừ mình đoán vậy... các cậu thấy sao?
- Nhưng thầy Snape không giống kiểu thích vàng bạc hay trường sinh, thay vì ăn cắp hòn đá tớ nghĩ thầy thà ở trần mà lặn xuống đáy hồ tìm cỏ rong làm thuốc còn hơn- Neville ngồi đối diện Nim phản bác, cậu vẫn còn lòng tin mù quáng với hình tượng tốt đẹp của tất cả giáo sư trong Hogwarts.
- Thật ra, tớ còn 1 ý tưởng điên rồ hơn... Luna, cậu có nhớ đã bảo hòn đá còn có thể cải tử hồi sinh không?.... tớ nghĩ, thầy Snape muốn hồi sinh ai đó.
- Thầy Snape từng là tử thần thực tử đó... với lại, tính cánh của thầy.... đâu thân thiết với người nào đâu...
- Ý cậu là, chúa tể hắc ám?- Ren nhìn thẳng vào mắt Nim mà hỏi, cũng phải công nhận đầu óc cô gái này phong phú lắm.
- Ừ, tớ nghĩ thầy ấy muốn hồi sinh hắn. Tên gì ấy nhỉ, từ trước giờ tớ chưa nghe ai gọi qua cả, mới nhìn thấy 1 lần trong sách, hình như là Vol....
Neville đột nhiên nhanh nhẹn lạ thường. Từ bàn đối diện, cậu đưa 2 tay bịt chặt miệng Nim, ngăn lại những gì cô định nói. Tuy nhiên, cậu ta dùng sức quá mạnh, Nim ngã ngửa ra đằng sau. May mà Ren nhanh chóng đỡ cô lại. Cánh tay cậu vòng qua cái eo mảnh khảnh của cô, giúp cô ngồi vững lại.
- Cậu nhớ lúc đe dọa giáo sư Quirrell thầy Snape luôn nói " không được động đến người đó" không?- Nim không để ý đến cánh tay trên eo mình, ngoái đầu hỏi Ren.
- Nếu đúng như cậu đoán... hôm nay là thứ 2 rồi. Thầy Snape sẽ sớm hành động thôi- Luna tái mặt.-Chúng ta phải báo chuyện này cho thầy Dumbledore.
Nói rồi, cô chạy nhanh ra cửa. Nhưng đi được một đoạn thì ngoái đầu lại, tiu nghỉu hỏi:
- Có ai biết văn phòng thầy Dumbledore ở đâu không?
Không 1 ai trả lời cô, bởi họ cũng không biết chuyện này.
Được một lúc, Nim đứng dậy, cô nói:
- Giáo sư Mcgonagall.
~~~~~~
Trong văn phòng giáo sư Mcgonagall, không khí đông lạnh đến cực điểm.
- Mấy đứa tìm thầy ấy làm gì? Thầy vừa đến Bộ pháp thuật giải quyết công chuyện rồi. Có chuyện gì thì nói với ta.
- Thưa cô...
- Hử?
- Tụi em cho là có người muốn ăn cắp hòn đá?
Cô Mcgonagall đờ người. Được một lúc cô run rẩy cất tiếng:
- Hòn... hòn đá nào cơ? Mấy đứa...
- Bọn em biết cả rồi ạ. Chuyện này rất quan trọng, cô mau nói cho thầy hiệu trưởng đi ạ.
- Các trò.... Ăn nói linh tinh. Thứ đó rất an toàn, mấy đứa không cần lo. Còn nữa, chuyện này không phải ai cũng biết được, mấy đứa nhớ cho ta, chớ nói lung tung. Về học đi, tiết 1 sắp bắt đầu rồi.
- Nhưng thưa...
- Không nhưng nhị gì hết. Nếu ta nghe được bất kì câu nào về chuyện này nữa thì ta sẽ trừ mỗi đứa 200 điểm. Phải, trừ chính cái nhà mà ta đang chủ nhiệm.
~~~~~~
- Sao bây giờ?
- Chúng ta sẽ tự canh chừng thầy ấy- Nim trịnh trọng nói- Chỉ còn tối nay và mai thôi. Nếu thầy Snape không có động tĩnh gì thì hòn đá vẫn còn an toàn.
- Tối nay tớ và Nim vào rừng Cấm, hai cậu dùng áo tàng hình trông trước cửa văn phòng thầy Snape.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip