Chap 6: Khát máu

Hôm nay, cũng như mọi ngày. Sáng sớm cậu đã phải chuẩn bị đi học. Khẽ liếc nhìn anh một cái rồi vô tư mỉm cười dường như đã trở thành thói quen của cậu.

"Tôi đi học đây!"

"..."

Không một tiếng động, anh ngồi im lìm trên sofa. Cảm thấy có gì đó khác thường, mặc dù hàng ngày cũng vậy. Nhưng hôm nay là sự im - lặng - khác - thường.

"Khải... anh sao vậy?"

"..."

Anh không trả lời, thậm chí không biết là có người hỏi. Anh cũng chẳng thèm ngẩng mặt lên, cậu bạo dạn bước ra trước mặt anh nói:

"Vương Tuấn Khải! Tôi đang hỏi anh đấy?"

"..."

"Rốt cuộc anh bị làm sao?"

"..."

"Sao anh không trả lời?"

Anh chợt ngước mặt lên, đôi mắt đó giờ có chút gì đó khang khác, nhưng không biết là khác như thế nào. Chỉ biết anh bây giờ trông thật u tối và lạnh lẽo.

"Biến đi!"

Hai từ anh thốt ra sao mà phũ phàng đến thế. Cậu biết anh hiện tại đang hoàn toàn nghiêm túc và đáng sợ nhưng lời anh nói ra, cậu nghe không lọt tai.

"Sao tôi phải biến?"

"Mau biến ngay! Biến khỏi mắt tôi!" - Anh gắt gỏng.

Cậu đã làm gì sai? Sao anh lại thay đổi nhanh vậy? Cứ mỗi từ "biến" anh thốt ra như thứ kim loại độc đang cứa tim cậu. Cớ sao cậu lại có cảm giác đó? Cậu muốn khóc quá.

"Được, tôi biến!" - Cậu chạy vụt ra ngoài.

Chuyện gì vậy? Sao cậu lại... lại... cảm thấy đôi mắt mình hơi ướt thế này, cậu đưa tay lên lau khô đi, chân vẫn đang chạy. Cậu không được phép khóc vì... anh ta... không là gì của cậu cả. Phải, không là gì cả...

Suốt buổi học, đầu óc cậu như ở trên mây. Cậu miên man suy nghĩ chỉ với một câu hỏi duy nhất: "Tại sao Khải lại hành động như vậy?"

Chẳng mấy chốc tan học,đôi chân cậu lê bước về nhà, những dòng suy nghĩ trong cậu vẫn cứ tiếp diễn. Có thể nào anh giận cậu không? Nhưng cậu làm gì đâu chứ. Không hiểu sao... cậu lại sợ anh giận như thế. Cứ nghĩ anh giận sẽ giết cậu, nhưng dường như suy nghĩ đó... không đúng.

Kitttttttss...!!!

Tiếng thắng xe vang lên ngay sau lưng cậu rồi tông thẳng vào cậu từ phía sau.

Cậu mất đà ngã xuống đường, cũng may xe đã thắng lại trước khi tông nên cũng không nặng lắm. Do chống bằng tay nên tay cậu bị xước một đường dài, máu từ đó mà chảy ra.

"Không sao chứ?"

Một chàng trai bước ra khỏi chiếc BMW. Hắn khá đẹp, nếu đem so với Khải thì chắc cỡ năm, sáu phần. Da trắng này, môi đỏ này, mặc vest đen trông thật lịch lãm.

Cậu cũng hơi cáu tiết nên không phân biệt ai đúng ai sai mà quát vào mặt hắn ta.

"Chạy xe mắt dán đi đâu vậy hả?"

"Còn la hét được chắc là không sao rồi"

Hắn nở một nụ cười mê hoặc rồi đưa tay tỏ ý muốn đỡ cậu dậy, nhưng cậu từ chối. Cậu tự đứng dậy bằng sức của mình, phủi lớp bụi vương trên quần áo rồi tiếp tục mắng.

"Sao trăng gì, tay tôi bị xước là tại anh đấy! Lần sau lái xe ẩu thì đừng có ra đường!"

"Xin em xem lại một chút, là em đi bộ lấn tuyến đấy?" - Hắn ta lịch sự nói.

Ngẫm lại thì... hình như là cậu sai, nhưng ít nhất cũng phải bóp còi vài tiếng cho người ta biết mà tránh chứ, tên này chắc là cố ý đây.

"Hừ, cứ coi như tôi xui xẻo đi!"

Cậu định bỏ đi thì tên đó túm tay cậu lại, trúng chỗ bị xước nên cậu rên một tiếng:

"A! Đau!"

"Em bị thương rồi?" - Hắn nhìn vết thương dài đang rỉ máu trên tay cậu - "Đi theo tôi".

Không đợi cậu phản ứng, hắn lôi cậu vào xe chở thẳng tới bệnh viện.

~~~~~~~~~~

Tại bệnh viện...

Hình ảnh một chàng trai tuấn tú kéo tay một nam nhân bước vào bệnh viện lại còn lớn tiếng cãi nhau không tránh khỏi sự chú ý của mọi người.

"Bỏ ra! Anh bị biến thái hả? Đồ đê tiện, bỏ tay tôi ra!" - Cậu ra sức vùng vẫy.

"Em bị thương rồi, phải băng bó lại?" - hắn càng siết chặt tay cậu hơn

"Bộ anh bị điên hả? Chỉ bị xây xát như vậy mà dắt tôi vào đây,dư tiền lắm hả?"

"Im nào!" - Hắn lôi cậu vào phòng khám.

Sau khi băng bó xong, bác sĩ nói:

"Không sao, chỉ là vết thương bình thường, không để lại sẹo đâu".

"Đấy, đồ điên, anh thấy chưa?" - Cậu đứng lên nhìn anh, gắt gỏng nói rồi bỏ ra ngoài.

Vừa mới bước chân ra khỏi cổng bệnh viện, một chiếc BMW từ phía sau tới, một người bước xuống xe, lại là hắn ta.

"Tránh đường!" - Cậu gằn giọng.

"Em định đi bộ về à?"

"Mặc kệ tôi"

"Đường xa lắm đấy?"

"Đã nói là kệ tôi rồi mà!" - Cậu bỏ đi.

Hắn lẳng lặng nhìn theo bóng dáng nam nhân nhỏ bước đi, trên môi thoáng nở nụ cười ẩn ý.

"Em thú vị hơn tôi tưởng đấy, Thiên Tỉ"

________

Về tới nhà, vừa mở cửa ra, đập vào mắt cậu là Vương Tuấn Khải đang đứng giữa nhà với khuôn mặt sắc lạnh, nhìn anh có chút quỷ dị. Trên gương mặt thanh tú của anh lấm tấm những giọt mồ hôi trông rất mệt mỏi. Cậu đứng trơ ra, đây là Vương Tuấn Khải mà cậu quen biết sao?

"A... Anh... sao... vậy?" - Cậu hỏi, giọng run run, cậu đang lo sợ điều gì phải hay không?

Anh ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt đỏ ngầu, miệng thốt lên từng chữ nặng nhọc:

"Mau... cút... đi..."

Đôi mắt anh trừng lên trông thật đáng sợ, trông anh bây giờ là một con ác quỷ mang bộ mặt thiên thần. Cậu run rẩy. Tại sao? Tại sao anh lại đáng sợ như vậy? Chiếc răng nanh dường như dài hơn bình thường, ánh mắt thống khổ và đen tối ấy... sao mà xa lạ quá...

"K... Khải..., anh... bình tĩnh..." - Cậu bắt đầu thở dốc khi anh bước một bước về phía cậu.

"Tôi đã nói gì, nghe rõ không, mau cút đi!"-Anh gằn lên một cách mệt nhọc. Đôi mắt hiện lên rõ sự thống khổ.

"Mau đi đi! Nếu không tôi sẽ giết em mất!"

Khoảng cách giữa anh và cậu ngày càng gần. Chân cậu run rẩy, tự động té phịch xuống, đôi mắt mở to nhìn anh như không tin đó là anh. Anh từ từ ngồi xuống, từng hơi thở nặng nhọc phả vào người cậu. Tim cậu đập liên hồi, cậu sợ lắm, sợ anh bây giờ lắm. Những giọt mồ hôi trên trán lăn xuống, cậu nuốt nước bọt khô khan, anh càng kê mặt lại gần cậu hơn, lượn lờ đôi môi quanh cổ cậu và chiếc răng nanh dài từ từ lộ ra...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip