Sóng Ngầm

🌊 

"Có những con sóng không thấy,
Nhưng cứ lặng lẽ xô bờ,
Và khi va chạm... người ta nhận ra, sóng ấy không hề hiền."

Chiều tối, gió biển thổi qua cầu thang gỗ cũ, xua vài cánh bướm trắng bay lượn trong ánh hoàng hôn còn sót lại.
Mộc Dao đang chỉnh lại máy quay, chuẩn bị tắt thiết bị sau một ngày dài.
Bất chợt, cánh cửa mở. Một bóng người đứng ngoài hành lang.

Anh bước vào.
Thân hình cao, dáng điềm tĩnh, nhưng mỗi bước đều như nặng trĩu.
Mộc Dao nhìn rõ khuôn mặt: trên nền ánh sáng nhạt, đôi mắt anh sâu, sắc, vừa như chứa bão tố vừa tĩnh lặng đến lạ thường.
Cô khẽ nín thở.

"Mình... có thể nói chuyện một chút không?" — giọng anh trầm, ngắn gọn, không thêm một nụ cười.

Cô gật đầu, mời anh ngồi.
Anh ngồi, không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hằn học.

"Clip... gỡ đi." — câu nói ngắn gọn, sắc như lưỡi dao.

Mộc Dao khẽ nhướn mày, cố giữ bình tĩnh.

"Anh nói thật chứ? Clip đã được mọi người xem, còn là kỷ niệm với biển nữa..."

Anh lặng im vài giây, đôi mắt không rời cô.

"Không phải chuyện kỷ niệm. Đây là... vấn đề cá nhân. Tôi không muốn bị phơi bày."

Mộc Dao cảm nhận được tầng ẩn ức phía sau từng lời anh nói.
Đôi mắt anh không chỉ lạnh lùng, mà còn chứa một thứ gì đó... sâu đến mức cô không dò nổi: vừa là bão tố bên trong, vừa là tĩnh lặng bề ngoài.
Cô hít một hơi, giọng cô điềm tĩnh nhưng đủ mạnh:

"Anh... khác với những gì tôi tưởng. Nhưng tôi cũng không thể xóa đi ký ức mà chính tôi vừa ghi lại. Nếu xóa clip, mọi thứ sẽ mất."

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng một giây băn khoăn, rồi lại trở về lạnh lùng:

"Hãy cân nhắc. Sóng có thể giữ người thương, nhưng cũng có thể cuốn đi những gì không muốn thấy."

Mộc Dao im lặng, cảm giác nặng trĩu nhưng lạ lùng.
Cô nhận ra, anh không đến để giận dữ hay trách móc.
Anh đến như một cơn sóng ngầm, vừa uy lực vừa lặng lẽ, để lại cảm giác khó tả: vừa muốn chạm, vừa phải dè chừng.

Sóng ngầm ấy... đã chạm vào cô.

Anh đứng dậy, quay lưng, bước ra khỏi căn phòng.
Mộc Dao nhìn theo, tim đập nhanh.
Cô biết: lần gặp này, họ chưa hiểu nhau.
Nhưng thứ gì đó đã bắt đầu — một kết nối vừa mong manh, vừa nguy hiểm, như sóng biển về đêm: không ai thấy hết, nhưng đủ sức làm đảo lộn mọi thứ.

"Sóng không chỉ vỗ bờ,
Mà còn cuốn đi những gì người ta tưởng là chắc chắn..."

Buổi chiều, bầu trời bắt đầu tối lại, nhưng vẫn còn ánh nắng len lỏi qua lớp mây dày.
Mộc Dao đang quay tập vlog tiếp theo, máy quay đặt trên tripod, hướng ra biển.
Cô vừa quay cảnh sóng vỗ vào bờ, vừa thầm nhủ: "Có những khoảnh khắc bình yên, nhưng biển luôn thay đổi..."

Chẳng kịp báo trước, một cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm bãi cát nơi cô đứng.
Mộc Dao hét lên, chân trượt trên cát ướt. Vạt váy trắng bị sóng cuốn, tay cô vẫn bám máy quay.
Cú ngã khiến cô bị cuốn ra xa bờ, lăn trong xoáy nước, tim đập dồn dập, không gian chỉ còn tiếng gió và sóng dữ.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, một bàn tay vững chắc nắm lấy cô.
Viễn An lao ra từ bãi, cơ thể rắn rỏi hòa cùng sóng, kéo cô ra khỏi vòng xoáy.
Cả hai đều ướt sũng, sóng phủ lên vai, tóc dính vào mặt.
Chỉ còn tiếng thở gấp gáp, tim đập dồn, và ánh mắt trùng nhau giữa cơn xoáy biển dữ.

Mộc Dao cảm nhận rõ: đây không chỉ là sự cứu nguy bình thường.
Trong đôi mắt anh — vừa lạnh lùng, vừa có một hơi ấm hiếm hoi — cô nhìn thấy sự quan tâm không lời, một kết nối vừa mong manh, vừa mạnh mẽ như sóng dữ đang vỗ quanh họ.

Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng thời gian như ngừng lại.

Khi cơn bão lắng xuống, Viễn An thả tay cô, lặng lẽ đứng dậy.
Mộc Dao vẫn còn run rẩy, nhìn anh — nhưng anh không nói gì, không chờ đợi lời cảm ơn.
Chỉ một cái gật đầu nhẹ, rồi anh bước đi, để lại sau lưng mùi muối, hơi nước và cảm giác trống vắng.

Cô đứng đó, sóng vỗ vào chân, nhìn theo bóng lưng anh dần mất trong ánh hoàng hôn.
Trong lòng cô, vừa có sợ hãi vừa có khao khát, vừa quý mến vừa bối rối.
Cô biết một điều: khoảnh khắc này sẽ in sâu trong trái tim, và sẽ không dễ gì quên.

Máy quay vẫn chạy, ghi lại mọi thứ — từng giọt nước trên tóc, từng ánh mắt thoáng qua, từng nhịp thở gấp gáp.
Mộc Dao cúi xuống, nhấn dừng, thầm thì:

"Cảm ơn... nhưng anh đã đi mất rồi."

Biển vẫn vỗ bờ, và sóng thì luôn kể những câu chuyện riêng...

"Trời Hà Nội mưa...
Nhưng có những cơn mưa chỉ rơi trong lòng người, không thấm vào áo, không dập tắt bước chân."

Máy bay hạ cánh, Hà Nội đang chìm trong mưa phùn.
Hạ Mộc Dao bước ra sảnh sân bay, ô che tay, mắt nhìn dòng người hối hả.
Thành phố vốn quen thuộc, giờ đây dường như khác lạ: tiếng xe rít, mùi đất ẩm, và cảm giác... ai cũng biết đến cô.

Clip "Người lạ giữa biển chiều" đã lan truyền rộng khắp.
Người quen, đồng nghiệp, fans hâm mộ liên tục nhắn tin chúc mừng.
Cô vừa vui, vừa thấy lạ lùng, vì bỗng dưng nổi tiếng mà vẫn cảm giác trống vắng nơi biển Cù Lao Chàm.

Sáng hôm sau, Mộc Dao nhận được email từ một tập đoàn lớn: lời mời làm đại sứ cho dự án "Hồn Biển Việt Nam".
Dự án kêu gọi bảo tồn văn hóa, du lịch biển và hải sản truyền thống.
Cô không giấu được sự ngạc nhiên: đây là cơ hội lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có liên quan đến Trần Group — một trong những tập đoàn quyền lực nhất cả nước.

Hôm phỏng vấn đầu tiên tại văn phòng trụ sở, Mộc Dao bước vào phòng họp sang trọng, ánh sáng mờ ảo qua cửa kính cao.
Ngồi đối diện cô, người đàn ông đứng đầu dự án chậm rãi nhìn cô bằng ánh mắt quen thuộc.

"Chào cô Hạ Mộc Dao. Tôi là Viễn An."

Cô khựng lại, tim đập nhanh.
Vũ — người đàn ông đã cứu cô giữa cơn bão, người đàn ông u uẩn giữa hoàng hôn biển Cù Lao Chàm — bây giờ là CEO của Trần Group, ngồi ngay trước mặt cô, trong phòng họp giữa Hà Nội mưa phùn.

Không ngờ... định mệnh lại đưa anh đến đây.

Mộc Dao khẽ cười, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Rất vui được gặp lại anh... trong hoàn cảnh khác."

Anh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng trầm lặng, vẫn giữ vẻ cô độc và sâu sắc như ngày ở biển.

"Chúng tôi rất mong cô sẽ đồng hành cùng dự án. Chắc chắn, sẽ là trải nghiệm đáng nhớ."

Cô nhận ra một điều: giữa Hà Nội ồn ào và mưa phùn, khoảnh khắc này lại mang cảm giác yên lặng lạ kỳ, giống như khi đứng giữa biển Cù Lao Chàm, chỉ còn hai người và sóng.

Mưa ngoài cửa vẫn rơi nhè nhẹ, nhưng trong lòng Mộc Dao, một luồng cảm xúc vừa hồi hộp vừa lạ lùng bắt đầu len lỏi.
Cô biết, từ giờ trở đi, hành trình của họ sẽ không chỉ là sóng biển, mà còn là những "cơn mưa" giữa hai thủ đô — giữa lòng Hà Nội ồn ào và trái tim rối rắm của chính họ.

Ngày trở về không chỉ là về nhà.
Mà là bước vào một thế giới mới, nơi mọi khoảnh khắc đều có thể thay đổi cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip