Chap 10: Mẹ kế

"Bọn bây hái có bốn quả cam mà làm gì lâu vậy hả?" Ông Chột dắt mấy con chó tiến lại gần quát lớn. Nhìn mặt ông ấy đã đáng sợ rồi, mấy con chó to bên cạnh đang nhe nanh rớt dãi còn ghê hơn. Tôi siết chặt vạt áo anh Tí, núp sau lưng anh ấy không dám ló đầu ra.

"Tại cam chín nhà ông toàn nằm trên cao." Anh Tí nói xong, thuận tay hái luôn quả cam chín gần đó bỏ vào túi cho đủ bốn quả.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi." Anh Tí đưa tay ra sau nắm tay tôi kéo đi. Chẳng biết do trời nắng nóng hay do tôi quá sợ hãi, cảm giác hai bên má nóng bừng, tim gan cũng theo đó đập loạn xạ liên hồi.

Ra tới cửa, bọn tôi dừng lại ngó ra hướng cái gốc cây to phía bên bờ rào vườn cam cách đó một đoạn. Bọn thằng Sún không còn ở đó, chắc chắn là đã chạy thoát rồi.

"Bọn nó thoát rồi. Đi, tới chỗ bọn nó thôi." Anh Tí kéo tay tôi đi, thằng Khánh cũng nhanh chóng đi theo bọn tôi qua chỗ mấy đứa kia đang chờ.

Tới chỗ cái giếng làng, tôi nhìn thấy bóng dáng bọn thằng Thọt đang lấp la lấp ló ở đó. Lại gần, cả đám liền nhìn nhau cười toe toét. Trên tay bọn nó cầm một túi cam to tổ chảng thế kia chả vui.

Anh Tí đưa túi cam cho thằng Khánh mới quay sang nhìn tôi, nhíu mày hỏi: "Lùn mày sao thế? Mặt sao đỏ thế kia? Bị ốm rồi à? Hay nãy sợ quá hóa bệnh luôn rồi?"

Tôi vội rụt lại bàn tay đang bị anh Tí nắm chặt, lúng túng quay mặt đi chỗ khác lí nhí: "Em...chạy nhanh quá nên mệt".

"À...ờ..."

Anh Tí có chút bối rối quay đi chỗ khác. Hình như tôi vừa nhìn thấy mặt anh ấy cũng phiếm hồng. Có lẽ do chạy dưới trời nắng nên mệt giống tôi.

Tôi nhìn đám lố nhố trước mặt, phát hiện không thấy bóng dáng thằng Sún, liền nghi hoặc hỏi:"Thằng Sún đâu?"

"Nó bên kia!" Thằng Mập trả lời, chỉ tay về phía sau cách đó một đoạn. Thằng Sún đang ngồi xổm dưới đất quay lưng về phía bọn tôi.

"Nó làm sao thế?" Tôi hỏi.

Bốn đứa kia nhìn tôi im lặng, tôi nhìn bọn nó hoài nghi, không lẽ thằng Sún có chuyện gì rồi?

"Mày sao vậy Sún?"

Tôi tiến tới gần nắm lấy bả vai thằng Sún xoay người nó lại. Mặt thằng Sún mếu máo,nước mắt nước mũi giàn dụa nhìn tôi khổ sở, chìa bàn tay đang nắm chặt ra trước mặt tôi từ từ mở ra.

Tôi bỗng choáng váng đầu óc, há hốc mặt nhìn chằm chằm cái thứ đang nằm giữa lòng bàn tay thằng Sún.
Trên tay thằng Sún có...có hai cái răng.

"Lúc nãy chạy nhanh quá nó bị ngã, gãy mất hai cái răng cửa rồi" Thằng Hô ái ngại nhìn tôi nói.

Tôi đờ cả người ra nhìn thằng Sún đang mếu máo nhìn bọn tôi. Mới lúc sáng tôi còn nghĩ nó có khi nào mất thêm mấy cái răng không, ai ngờ bây giờ lại mất hai cái răng thật. Cái miệng tôi sao lại xui xẻo đến vậy cơ chứ? Tôi nhìn thằng Sún bằng ánh mắt đầy tội lỗi.

"Thôi, lát nữa chia cho thằng Sún nhiều cam nhất, coi như đền bù tổn thất nó đã hi sinh hai cái răng vì đại sự" Anh Tí chợt lên tiếng.

Tôi chỉ biết cười khổ. Thời khắc này, bạn Sún chính là anh hùng.

Sau đó, cả bọn kéo nhau ngồi xuống bóc cam ăn.

"Tí đại ca lợi hại thật đấy." Thằng Mập vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

"Đại ca là số một, Ộp pa~~ ài nớp diu..." Thằng Bống nhìn anh Tí đầy ngưỡng mộ, giọng điệu nhũn nhão khen lấy khen để.

"Chuyện, không lợi hại thì phí" Anh Tí vênh bộ mặt chảnh choẹ lên trả lời. Có lẽ nhìn mãi thành quen nên tôi chỉ ngán ngẩm lắc đầu rồi chuyên tâm ăn cam.

Đám bọn tôi vừa ăn cam vừa tíu tít nói chuyện chí chóe tới hơn năm giờ chiều thì kéo nhau về.

Chia tay nhau ở trước cổng nhà anh Tí, nhìn đám bạn đứa nào cũng vui vẻ rời đi lòng tôi bỗng trùng xuống. Bước qua cánh cổng sắt cũ kĩ kia, chào đón tôi sẽ là sự ảm đạm u buồn của căn nhà lạnh lẽo thiếu vắng bóng mẹ.

Ngước nhìn bầu trời lúc chiều tà, ánh hoàng hôn sắc vàng sắc đỏ trải dài loang lổ trên những tầng mây đang dần chuyển xám. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mở cổng bước vào trong.

Mặc dù trời chưa tối hẳn nhưng trong nhà đã bật đèn. Bước chân vừa qua ngưỡng cửa phòng khách tôi liền nhìn thấy bố đang ngồi ở băng ghế gỗ dài đặt sát góc tường nơi cửa sổ hướng ra sân, bên cạnh là một người phụ nữ lạ mặt. Người phụ nữ này có lẽ trẻ hơn mẹ tôi một chút, mặc chiếc áo sơ mi vàng được là phẳng phiu, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Có lẽ bình thường rất chăm chút cho bản thân. Trên gương mặt sắc xảo thoáng chút ngại ngùng.

"Huyền, lại đây ngồi đi. Bố có chuyện muốn nói".

Tôi nhìn người phụ nữ cạnh bố, cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra, trong lòng thoáng chút bất an chậm rãi bước tới ngồi đối diện với bố tôi và người phụ nữ kia.

"Đây là dì Hồng".

Người phụ nữ kia khẽ cười gật đầu với tôi. Giữ nguyên gương mặt không mấy vui vẻ cùng ánh mắt dò xét, tôi mở miệng cộc lốc đáp lại cái gật đầu xã giao kia: "Chào!"

Bố tôi hình như rất không vui trước thái độ kém lịch sự của tôi,  cơ mặt ông khẽ co lại một chút, hắng giọng: "Từ nay dì ấy sẽ ở lại đây chăm sóc cho con thay mẹ".

Tôi im lặng, hai bàn tay đặt dưới đùi vô thức siết chặt. Dù mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, tự biết mình có chút ngu dốt nhưng tôi vẫn hiểu ra ý tứ trong lời nói của bố. Từ lúc nhìn thấy người phụ nữ kia tôi đã mơ hồ đoán ra được rồi.

Muốn thay thế mẹ tôi sao?

Tôi hừ một tiếng, cũng chẳng để ý tới sắc mặt của bố mà đanh giọng: "Con không cần ai chăm sóc. Bố muốn rước bà ấy về thì cứ việc ạ. Nhưng nói muốn thay thế mẹ con thì không bao giờ. Cả đời này con chỉ có một người mẹ duy nhất thôi".

Vì rất không muốn nghe những lời tiếp theo sau đó, tôi liền đứng dậy bỏ về phòng.

"Quay lại đây!"

Bố tôi quát, trong giọng nói chứa đầy tức giận, nhưng tôi coi như không nghe thấy gì, cứ vậy đi thẳng vào phòng.

Tôi ngồi cạnh cửa sổ lơ đãng nhìn ra ngoài cả buổi tối, cơm cũng không buồn ăn. Tôi không muốn ra ngoài đó, nhìn thấy những con người tôi không thích. Mẹ tôi mới bỏ đi còn chưa đầy một tháng bố đã đưa người phụ nữ khác về nhà. Tôi nghĩ, phải quen biết đủ lâu rồi bố tôi mới dắt họ về nhà như thế. Nếu vậy, chẳng phải bố tôi đã qua lại với người phụ nữ kia từ trước khi mẹ tôi bỏ nhà đi rồi sao?

Tôi không biết suy nghĩ của mình là sai hay đúng, nhưng mọi thứ diễn ra nhanh như thế khiến tôi không thể nghi ngờ.

Vì lẽ đó, cảm giác căm ghét bắt đầu xuất hiện và xâm chiếm dần suy nghĩ của tôi về bố. Từ hôm đó, tôi với bố tôi vốn đã xa cách nay lại càng xa cách hơn. Buổi sáng bố tôi đi làm từ sớm, lúc tôi ngủ dậy thì ông đã không còn ở nhà. Buổi tối, hôm thì cơm nước xong tôi liền ôm sách vở sang nhà hàng xóm, hôm thì đi chơi với cả nhóm quậy phá, hôm nào không ra ngoài thì trốn trong phòng.

Về người phụ nữ mới của bố, ngay từ đầu tôi đã không có thiện cảm, thậm chí rất ghét vì nghĩ chính bà ấy là người đã khiến mẹ tôi bị bố đuổi đi. Bà ấy không đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà cơm nước dọn dẹp. Vì không muốn dây dưa với người mình không thích nên từ hồi bà ấy về ở chung, thời gian tôi ở nhà gần như rất hiếm. Hơn nữa, trước mặt bố tôi thì bà ấy rất niềm nở, sau lưng lại một mặt chán ghét tôi. Dẫu không phải kiểu dì ghẻ ác độc nhưng cũng chẳng hiền lành gì cho cam. Nói chung dì ghẻ thì vẫn mãi là dì ghẻ, nói yêu thương con riêng của chồng thì làm gì có chuyện đó.

Thời gian thấm thoát trôi đi, cuộc sống của tôi trong căn nhà ấy cứ như thế nhạt nhoà trôi qua. Tôi thường xuyên nhung nhớ về mẹ, đến nỗi nửa đêm khóc trong vô thức, giật mình tỉnh dậy giữa đêm tối, gương mặt nhoè nhoẹt nước mắt. Đã rất lâu kể từ ngày mẹ tôi bỏ đi, một chút tin tức về bà cũng không có.

Chẳng lẽ mẹ đã thực sự bỏ rơi tôi rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip