Chap 13: Chiến tranh lạnh

Sau khi lôi được tôi về nhà, vứt tôi như vứt con nhái lên ghế, anh Tí hậm hực đi ra khỏi phòng khách nhà anh ấy.

Đang tức giận sao? Mới nãy còn vui vẻ ôm ấp cái con nhỏ bánh bèo kia cơ mà, ai làm gì tự nhiên nổi đóa lên với tôi. Với lại tôi cũng đâu có làm gì ảnh hưởng hay gián đoạn đến buổi hẹn hò của anh ấy đâu, tức giận cái gì cơ chứ?

Tôi trề môi, nguýt một cái rồi co chân nằm ườn người trên băng ghế dài ngước nhìn trần nhà. Một lúc lâu sau, vì nằm mãi như thế cũng chán, tôi bật người ngồi dậy toan trèo xuống khỏi ghế thì nghe tiếng quát vọng tới từ phía cửa.

"Mày ngồi im đấy!"

Tôi bất giác thu chân lên ghế cuộn tròn ở một góc. Gương mặt anh Tí u ám tới mức khiến thanh niên cứng như tôi đây lúc này có chút run sợ. Nhưng đó là sợ trong lòng mà thôi, ngoài mặt vẫn cứ vênh váo quay đi chỗ khác không thèm nhìn anh ấy.

"Mày cứ vênh mặt lên nhìn trời đi, có ngày chim ị đầy mặt".

Tôi quay ngoắt lại híp mắt lườm anh Tí, cổ họng bị nghẹn không nói nên lời.

"Trợn mắt lên làm gì? Đến lúc hai con ngươi lòi luôn ra ngoài lại kêu anh mày không nhắc".

Tôi nhìn anh Tí đầy căm phẫn, hận không thể đấm anh ấy mấy phát cho bõ ghét. Một ngày không móc xỉa tôi mấy lần thì chắc anh ấy đi ị không ra hay sao không biết . Tôi mặc kệ, chẳng thèm nói năng gì, cứ trưng cái bộ mặt chảnh chọe ấy ra.

"Nay cũng ngon nhỉ? Bày đặt đi hẹn hò xem phim với trai đồ. Được thằng đấy nó ôm ôm ấp ấp chắc thích phải biết".

Tôi định cãi lại nhưng nghĩ bụng đang tức, muốn chọc tức anh ấy nên lại vênh mặt, thản nhiên trả lời: "Dĩ nhiên, trai đẹp ôm phải thích chứ, người ta là hotboy cơ mà. Thích chết đi được ấy chứ".

Nhìn khuôn mặt xám xịt của người đối diện, tôi biết mình đã thành công chọc tức được anh ấy.

"Mày biến về nhà mày đi. Sau này cứ tìm cái thằng hotboy hót phân gì đấy mà chơi" Anh Tí trợn mắt quát tôi, sau lại phừng phừng quay đi chỗ khác.

"Vâng. Em về..ề..ề." Tôi nhếch môi, cố tình kéo dài câu nói sau đó đứng dậy đi thẳng một mạch ra cửa về nhà.

Kết quả sau đó thì có lẽ ai cũng có thể đoán được rồi đấy. Chúng tôi lại giận nhau. Lần này giận to, không nhìn mặt nhau, không nói chuyện, cũng không chờ nhau đi học nữa. Đến lớp anh Tí cũng chuyển lên ngồi với con Nhung. Vì anh ấy học giỏi, được lòng thầy cô nên chỉ cần kiếm đại một cái lí do nào đó rồi đổi chỗ này chỗ kia cũng chẳng ai nói gì. Cái đồ đáng ghét ấy, sơ hở là giận, mà giận là lại nhảy lên ngồi với con nhỏ Nhung.

Nhìn hai người phía trước cứ bám lấy nhau tôi lại ngứa hết cả mắt. Nhưng tôi cũng sĩ diện lắm, ôm cục tức trong lòng vậy thôi chứ chẳng thèm đả động gì.

Mấy thằng con trai trong lớp thấy tình hình giữa tôi với anh Tí khá căng thẳng bèn thay nhau giúp bọn tôi giải hòa. Lúc đầu tôi cũng chỉ định chọc tức anh ấy thôi, chờ bọn kia giúp đỡ cho anh Tí nguôi giận rồi tôi cũng giả vờ miễn cưỡng đồng ý là xong. Thế nào mà người tính không bằng trời tính, bọn kia chẳng giúp được cái gì, ngược lại còn bị anh Tí trút giận lên người.

Cả tuần đó tôi với anh ấy chiến tranh lạnh với nhau cho nên mỗi ngày đến trường là một ngày buồn chán, bởi vậy mấy thằng trong lớp chỉ biết ôm nhau mà khóc ròng. Đại ca của bọn nó giận nhau thì bọn nó bị coi là không khí.

"Lùn đại ca, mày lên đấy năn nỉ Tí đại ca làm hòa đi" Thằng Mập chán nản nhìn tôi.

"Đừng hòng, việc gì tao phải làm hòa. Tao có lỗi chắc!"

"Tại mày đi hẹn hò với cha Trọng Nhân kia nên người ta mới vậy".

"Thì sao? Anh ấy cũng đi với con Nhung đấy thôi, còn xà nẹo dính lấy nhau nữa cơ mà. Anh ấy đi được sao tao không đi được?"

Thằng Sún nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bi thương. Thằng Bống còn mếu máo như sắp khóc. Tôi đang bực mình, bọn nó còn ngồi gần léo nha léo nhéo điên hết cả đầu. Tôi gắt: "Khóc lóc cái gì? Có im hết đi không? Tao đấm cho mỗi đứa một phát vỡ mồm bây giờ".

Bọn nó thấy tôi nổi cáu thì im thin thít. Thằng Bống đang sùi sụt, nước mũi thò lò ra cũng phải ráng hít cho thụt lại vào trong.

Lần này anh Tí đúng là giận lâu thật, khiến cảm giác bực tức cứ đeo bám lấy tôi mãi không buông. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui thì tôi có làm gì quá đáng đâu chứ? Chỉ là đi xem phim với anh hotboy thần kinh kia thôi mà. Còn anh ấy thì sao? Đi với gái, xà nẹo dính lấy nhau. Lẽ ra tôi mới là người phải giận anh ấy mới đúng chứ.

Mà kể cũng lạ, tôi thích anh Tí nên tôi thấy anh ấy đi với đứa con gái khác tôi mới bực mình. Còn anh ấy mắc mớ gì giận tôi? Không lẽ thích tôi?

Không đời nào anh ấy lại đi thích cái đứa vừa xấu vừa dốt như tôi được. Nếu thích thì từ nhỏ tới giờ đã chẳng suốt ngày chê bai tôi thậm tệ như thế. Có lẽ nào anh ấy lại thích anh hotboy thần kinh kia, thấy tôi đi với anh ta rồi nổi cơn ghen?

Lí do ấy có vẻ khả quan hơn, chứ nói thích tôi thì không có khả năng. Mà tôi cũng thấy có chút nghi ngờ. Bây giờ trai đẹp người ta yêu nhau ầm ầm, có khi chuyện này là thật. Nếu vậy thì chẳng phải tôi không có hi vọng rồi sao? Chẳng lẽ anh Tí vậy mà lại là kiểu giới tính đó thật sao?

Tôi vò đầu bứt tai, đấu tranh tư tưởng với mấy cái suy nghĩ hỗn tạp ấy khiến bản thân mình biến thành một cuộn dây rối chằng chịt mãi không thể gỡ.

Vì trong người bứt rứt không yên, trước mặt ngày nào cũng lại xuất hiện bóng dáng cặp đôi khiến tôi vô cùng ngứa mắt nên thành ra tôi bỗng biến thành đứa khó ăn khó ở. Ngồi một mình mãi cũng buồn, tôi gọi thằng Bống chuyển qua ngồi chung với tôi.

Thằng Bống là đứa ngoan nhất trong đám con trai, kêu gì làm nấy chưa bao giờ bật lại. Ấy vậy mà hôm nay tôi gọi nó tận hai lần nhưng nó vẫn yên vị tại chỗ không nhúc nhích. Thấy vậy tôi hơi ngạc nhiên, sau lại chuyển sang khó chịu lớn giọng gọi lần nữa: "Tai mày có vấn đề rồi à thằng kia?"

Nó không nói gì, đứng dậy đi tới chỗ tôi ngồi xuống đối diện nói lí nhí: "Làm ơn đi, chỗ của Tí đại ca mày cho tiền tao cũng không dám ngồi".

Thì ra là nó sợ anh Tí. Sợ quái gì, anh ấy lên kia hú hí với con Nhung rồi, hơi đâu để tâm dưới này.

"Tao bảo kê, cứ xuống đây ngồi".

Thằng Bống ái ngại nhìn tôi lắc lắc đầu. Tôi thấy cái bộ mặt đáng thương ấy của nó cũng không muốn ép nữa. Thôi kệ, ngồi một mình cũng chẳng chết được. Tôi xua tay: "Về chỗ đi".

Tôi chán chường bò ra bàn nhắm mắt lại. Trong lòng cứ thấy bức bách không tài nào trút bỏ được cái cảm giác này.

Buổi trưa tan học, tôi lầm lũi đi bộ một mình về nhà.  Cánh cổng sắt cũ kĩ quen thuộc đã sờn tróc màu sơn nằm im lìm trơ trọi giữa trưa nắng. Tôi đứng lặng người nhìn cánh cổng hồi lâu mới mở ra bước vào trong.

Bà nội tôi đang loay làm gì đó trước sân, thấy tôi liền tỏ một mặt chán ghét. Dạo này bố tôi rất hiếm khi về nhà, có về cũng chỉ để lại tiền sinh hoạt cho bà Dì ghẻ của tôi, cho tôi thêm ít tiền tiêu vặt rồi lại vội vã rời đi. Bụng bà Dì ghẻ ngày một to hơn, tôi lại quá nhỏ để có thể chăm sóc cho phụ nữ mang thai nên bố nhờ bà nội qua nhà tôi ở, tiện chăm cho Dì ta.

Từ khi bà nội qua ở, cuộc sống của tôi càng trở nên mệt mỏi bởi vì bà nội rất ghét tôi. Nói đúng hơn thì bà nội ghét mẹ tôi nên tôi bị ghét lây. Tôi nghe cô út em gái bố kể lại, lúc trước bố mẹ tôi cưới nhau bị bà nội phản đối kịch kiệt, sau đó bố tôi làm căng quá, bà nội vì không muốn gia đình bất hoà nên cũng bất đắc dĩ gật đầu.

Bố tôi là con trai duy nhất trong nhà, nhưng mẹ tôi vì sinh tôi xong cơ thể suy nhược trầm trọng, bác sĩ khuyên không nên sinh con nữa nên không có con trai nối dõi tông đường, bởi vậy mẹ tôi đã bị ghét lại càng bị ghét hơn. Cô út bảo có lần bà nội còn bắt bố li dị nữa nhưng bố không chịu. Cũng chẳng biết vì cớ gì đã cùng vượt qua mọi rào cản để đến với nhau, cuối cùng lại đường ai nấy đi.

Về phần bà Dì ghẻ, ban đầu khi đến với bố tôi bà nội có vẻ cũng không ưng lắm, nhưng nay dì ta có bầu con trai, thái độ bà nội bỗng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hết sức cưng chiều yêu thương, còn tôi ở trong nhà như cái gai trong mắt họ, suốt ngày kiếm cớ mắng chửi. Chính vì vậy tôi mới phải cố gắng tránh mặt họ càng xa càng tốt.

Tôi chào bà nội một tiếng rồi đi vào nhà cất cặp sách, tắm rửa qua loa xong xuống bếp lục cơm ăn. Ngày nào hiếm hoi có bố ở nhà tôi mới được ăn cùng bữa với cả nhà, những ngày còn lại toàn là bà nội với Dì ghẻ ăn trước, tới phiên tôi chỉ còn lại chút cơm nguội cùng vài miếng đồ ăn thừa. Cũng may tôi vốn là đứa không mấy kén ăn, dẫu cơm canh không đàng hoàng tôi vẫn có thể ăn sạch, sau đó dọn dẹp rửa đống chén bát bẩn chất ở trong bồn.

Tôi biết hai người họ cố tình để lại đó cho tôi, nhưng tôi cũng chẳng thái độ gì, lặng lẽ dọn rửa sạch sẽ rồi trở về phòng. Trước đây khi còn mẹ ở nhà, tôi chưa từng phải đụng tay vào bất cứ việc gì, ấy vậy mà bây giờ trừ nấu cơm, gần như việc gì tôi cũng biết và phải làm.

Đang ngồi trong phòng suy nghĩ vẩn vơ, phía dưới bụng bỗng truyền đến một cảm giác đau nhói. Vặn vẹo cơ thể đi tới bên ngăn bàn lấy ra chai dầu gió, vừa xoa vào bụng chưa kịp đóng nắp chai đã nghe tiếng quát lớn vọng từ bên ngoài vào.

"Cái con Huyền đâu rồi, ra đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip