Chương 1

Hôm nay đã tròn một tháng kể từ ngày khai trương cơ sở đầu tiên tại Quảng Ninh của chuỗi nhà hàng Jeunétte. Cả tháng qua, khách cứ ùn ùn kéo đến, thậm chí có vài hôm, bác quản lý còn phải bảo nhân viên đóng cửa nhà hàng sớm vì nguyên liệu đã không còn.

Người ta thường tìm đến Jeunétte để thưởng thức đồ Âu và trải nghiệm dịch vụ sang trọng, nhưng riêng cơ sở này lại bán các món thuần Việt. Còn cái tên, nghe cũng dân dã hơn hẳn, đó là "Xuân Thì".

Có cơn bão đầu mùa hạ sắp về đến tỉnh thành vùng Đông Bắc này của Tổ quốc. Trời cứ mưa rồi lại ngừng, gió vùng thượng tầng vẫn vần vũ như nốt cao trong bản hoà tấu của thiên nhiên. Thế mà, ở phía trong bức tường đó, đối lập với mưa sa bên ngoài là nhà hàng hiếm khi yên tĩnh. Người ta chủ yếu đến đây để ăn lẩu, hơi nước bốc lên như phủ kín khoảng không, làm nhoè cả ánh đèn.

Có một cặp đôi nọ vốn đang cười cười nói nói thì cô gái đột nhiên im bặt. Cô nhíu mày, thoăn thoắt đôi tay bấm điện thoại rồi trợn mắt vỗ vai người yêu, rồi lại chỉ chỉ vào góc sâu nhất của nhà hàng. Chẳng rõ cô gái nói gì với chàng trai nhưng xem chừng gấp lắm. Giống như kiểu: này này, anh có thấy ông anh ngồi đằng kia không? Hình như cái người đang ngồi trước màn hình máy tính mà hồn lại thả ngoài mưa kia là tấm gương người trẻ khởi nghiệp thành công, được vinh danh trên truyền hình đấy.

Bàn tán còn chưa hết chuyện, bỗng từ đâu, một nàng thơ mang theo sắc nước hương trời bước tới bàn ăn của cặp đôi nọ, ngón trỏ hạ trên bờ môi đang nhoẻn cười.

- Người ta đang nói về anh kìa.
Cô gái bước tới trước mặt chàng trai, nhẹ nhàng đặt đĩa hoa quả lên mặt bàn. Chẳng hay lòng dạ anh chàng còn vướng bận gì ngoài kia mà chăm chú vậy, cô hỏi cũng không đáp. Người đẹp bị cho ăn bơ, bặm môi, gọi:
- Phạm. Nhật. Đăng. Anh!

Lúc này anh mới giật mình một cái, giống như vừa thoát khỏi dòng miên man vô định. Cô ngắt một trái nho bỏ vào miệng, vừa chóp chép nhai vừa bảo:
- Sao, lại nhìn cảnh nhớ tình hả anh doanh nhân?

Anh cười đáp:
- Không. Anh của cô thì làm gì có tình?

Cô gái trợn mắt lừ anh ta:
- Còn giấu. Bác vừa kể với em xong, hồi cấp ba anh có bạn gái hẳn hoi. Mấy lần về nhà bác đều thấy anh mang kẹp tóc với dây buộc tóc của con gái, vở còn có hình dán. Lúc ấy bác tưởng anh gay cơ. Ba vẫn bảo với em rằng xây nhà hàng gần trường là khó khăn lắm, xung quanh toàn học sinh thì phải vừa ngon vừa rẻ mới bán được. Hoá ra anh dựng để tiện trông ngóng người yêu.

Anh chàng im lặng một lúc. Con bé nói sai rồi, làm gì còn đôi chữ người yêu cho nhau nữa?
Rồi anh lại nhìn ra ngoài kia. Ngày hôm ấy, mưa không gắt giống bây giờ, chỉ là cơn mưa bụi cuối xuân, ẩm mà mát. Sương đọng thành giọt trên những phiến lá, còn mây là chiếc khăn lụa khoác lên sườn núi bạc. Tiếc là ngày ấy, máy điện thoại không phân giải nổi nên màu núi tưởng như trắng toát. Anh nhớ có người đã nói:
- Nếu không chụp được ảnh, thì cố gắng ghi nhớ khoảnh khắc này đi.

Lúc đó, hình như sương trên cây, mây trên núi, tất cả đều ngưng tụ trong đôi mắt biết cười của người kia.

Lúc anh quay đầu nhìn lại, nhóc em mình đã tỉa gần hết bát chè khúc bạch trên bàn, mắt vẫn mở to mà hóng chuyện:
- Sao nữa sao nữa?
- Hết chuyện rồi.

Mặt nàng chảy ra, nhìn rõ chán. Nhưng con bé chỉ chán được năm giây thôi đã hào hứng đầy mình, bật dậy hỏi anh:
- Anh còn luỵ như này, mà em dám cá anh không đối xử tệ với chị dâu, sao hai người lại chia tay?

Gọi chị dâu cũng thật là mượt mà, khổ nỗi bản thân anh không đủ can đảm để chìm vào vùng hồi ức với cả trời màu xanh trên mái tóc đó nữa. Anh doạ:
- Hỏi nữa tôi gọi cô chú xách cô về Hà Nội.

Con bé sợ rồi, thoáng chốc lại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, miệng còn cứng hơn đá:
- E... em lớn rồi, cũng chẳng phạm pháp. Anh cứ, sao phải gọi bố mẹ em, chẳng để làm gì.
- Không phạm pháp, nhưng phạm gia quy. Chắc cái cô dẫn người yêu đi quẩy Valley Beach xong bị tiktoker chụp ảnh đăng lên là cô con gái khác của ba Thông mẹ Yên rồi.

Mặt cô tái mét như tàu lá chuối. Hai chân khép chặt không dám cựa quậy. Cũng đến lạ cái đứa này, hai mấy tuổi đầu mà cứ nhắc đến ba mẹ mới chịu ngoan. Anh bảo:
- Chán thì ra khu lễ tân nói chuyện với bác đi, anh làm việc.

Cô ả vẫn không nhúc nhích. Anh đưa bé nó đọc tin nhắn của anh với một người. Nội dung cũng chỉ vỏn vẹn đôi câu:
"Cô ơi, con mới mở nhà hàng ở Quảng Ninh nên em ở chỗ con làm kế toán giúp, vài hôm nữa con đưa em về ạ."

Lúc này, nhóc con mới nhảy cẫng lên, lắc lư rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip