75. Làm màu
Tôi về chung cư, thay đồ chải chuốt cho lịch sự một chút rồi mới đến công ti. Anh Khánh cũng biết chút chuyện của gia đình cậu ấy nên cũng không có ý trách tôi, còn tôi thấy hơi có lỗi nhưng biết sao được bây giờ, nếu tôi không ở bên cậu ấy lúc này thì sẽ không có ai chăm sóc, an ủi cậu ấy cả.
Nói thế nào thì nói, mặc dù có chú, Hiệu và Tuyết nhưng từ trước đến nay họ cũng không phải qua thân thiết nên lúc nào cậu ấy cũng lủi thủi một mình đến tội.
Trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế, lúc nào cậu ấy cũng như thế, rất ít khi chủ động làm quen với người khác, luôn trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, còn chỉ khi ở cạnh tôi mới nhõng nhẽo như một đứa trẻ, người ngoài còn tưởng đấy là hai người khác nhau nữa ấy chứ.
Tôi cởi áo khoác ngoài treo lên móc, ngồi xuống bàn bắt đầu công việc. Được cái tính tôi từ trước đến nay rất có tổ chức nên mọi việc dù có đang hỗn loạn, chất chồng lên nhau tôi cũng có thể sắp xếp cho nó bình thường trở lại và hoàn thành trong thời hạn quy định.
Buổi trưa hôm ấy, tôi và Dương ăn cơm cùng anh Khánh ở dưới căng tin, tôi lại kể lại chuyện ngày hôm qua cho hai người nghe một lần nữa, anh Khánh cũng nhờ tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cô, còn cho phép tôi mỗi ngày nghỉ sớm một chút để qua bệnh viện nữa.
Tôi cảm ơn anh, lúc nào anh ấy cũng tâm lí như vậy cả.
Nhớ đợt chị Ngân bị tai nạn xe phải nằm viện cả tháng trời, mỗi tuần anh ấy đều vào thăm, còn mang nhiều đồ tẩm bổ cho nữa. Một người dịu dàng, ôn nhu như thế, Dương mà bê về được thì đúng là tôi không còn gì để lo lắng cho nó nữa, quá tuyệt vời luôn.
Tự dưng đang ăn thì tôi lại nhắc đến chuyện tình yêu, mới buột miệng hỏi.
"Anh Khánh này, anh thấy Dương nhà em thế nào vậy ạ?"
Chưa làm gì mà nhỏ bạn tôi nó đã họ khù khụ vì sặc cơm, còn quay sang lườm tôi nữa chứ. Tôi chỉ hỏi thăm vậy thôi mà, chứ có làm cái gì đâu?
Anh Khánh bật cười, gật gật đầu trả lời lại.
"Em ấy rất đặc biệt!"
Tôi nghe còn thấy trụy hết cả tim gan phèo phổi nữa là con bạn tôi, trong lòng nó chắc đang nở ngàn đóa hoa luôn rồi! Đã thế thì tôi lại hỏi tiếp.
"Thế anh Khánh có thích không thì húp hộ em với, chứ để nó nhìn em có tình yêu mà nó thì ế lòi họng ra em cũng thương anh ạ, ăn cơm chó hoài cũng khổ lắm! Anh xem thế nào nhé!"
Tôi nói rồi bụm miệng cười hại con bé đỏ hết mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, tôi cũng thấy mặt anh Khánh hơi đỏ nữa, còn khẽ cười mỉm một cái, ánh mắt nhìn Dương lúc ấy cực kì ngọt ngào luôn.
"Ừ, anh sẽ xem xét em ạ!"
Dương cáo cớ đau bụng chuồn vào nhà vệ sinh, còn tôi thì nhìn cái tướng nó chạy mà cười muốn xỉu, thường ngày ở chung cư thì một tiếng anh Khánh, hai tiếng anh Khánh, bữa nọ còn nhờ tôi xem tình hình thế nào nữa, thế mà hôm nay lại ngượng ngùng như gái mới về nhà chồng ấy, chẳng giống bạn tôi tí nào cả.
Tôi vẫn muốn đùa thêm lần nữa xem biểu hiện anh Khánh thế nào, tiếp tục lên tiếng,
"Có ý định tỏ tình thì sớm nhé anh, bạn em tuy ế nhưng mà nhiều anh theo phết đấy anh ạ, tin nhắn ở facebook mỗi tối cứ tinh tinh liên hồi thôi, rep mỏi tay không hết. Chưa kể qua nó mới kể em có một anh bạn cũ của nó mới tỏ tình nó hôm qua, mà nó đang lưỡng lự mãi, Em xem ảnh thì thấy anh này cũng cao ráo đẹp trai, nhìn sáng lạn lắm, nó bảo anh này cũng tốt nữa!"
Tôi chủ nói qua ra thế thôi, thế nào mà ánh mắt của anh Khánh có chuyển biến thật, anh cười một cái rồi tiếp tục ngồi ăn.
Chiều hôm ấy, tôi làm xong việc rồi nghỉ sớm vào viện thăm cô, cô vẫn chưa tỉnh , tôi chủ động đem khăn tay lau mặt mũi, lau tay cho cô rồi ngồi trò chuyện với cô một lát.
Tôi tâm sự với cô nhiều thứ, còn nói với cô ngay từ khi còn học cấp ba tôi đã thực sự muốn làm con dâu của cô rồi, vậy nên cô phải sớm tỉnh lại và khỏe mạnh để chứng kiến ngày tôi bước vào lễ đường cùng cậu ấy nhé!
Bảy giờ tối.
Dương vẫn đang chạy nốt đống tài liệu trên mặt bàn, ngày nào cô cũng đều nỗ lực làm việc để có thể sớm được thăng tiến, cũng để khiến bản thân trở nên tốt hơn.
Đôi tay liên tục di chuyển trên bàn phím còn ánh mắt dán chặt vào màn hình thì bỗng một bàn tay chạm vào vai cô.
"Nghỉ đi em, hết giờ rồi!"
Dương quay sang nhìn, là Khánh, trái tim cô khẽ đập loạn một chút.
"Em còn chút thôi, làm nốt cho xong anh ạ!"
"Tự dưng nay anh thấy mệt quá em ạ, đầu còn hơi nong nóng nữa, hình như ốm rồi ấy!"
Nghe thấy người thương bị bệnh là Dương rối hết cả lên, vội dừng việc lại, đứng dậy chạm tay lên trán anh, rồi sờ lên trán mình. Đúng là hơi nóng hơi của cô thật, Dương lên tiếng.
"Anh về nghỉ ngơi trước nha, dạo này có nhiều việc thế này ốm là đúng rồi, anh chú ý giữ gìn sức khỏe! Em gọi xe cho anh nhé!"
Khánh lắc đầu, cái người này chẳng hiểu ý anh gì cả, ghét ghê!
Giọng Khánh thay đổi, nũng nĩu hơn mọi khi.
"Xe anh để đấy làm sao được, nhỡ ai lấy trộm mất thì sao? Hay em lái xe chở anh về được không?"
Lí sự cùn khiến Dương bật cười, có ai mà không biết khoản bảo vệ của công ti này chặt chẽ thế nào đâu cơ chứ?
"Em không biết lái!"
"Anh chỉ em!"
"Nhỡ em học không được đâm linh ta linh tinh thì sao hả anh?"
"Anh chịu trách nhiệm!"
Dương không cãi nổi nữa, đành thu dọn đồ đạc, tắt máy tính rồi theo anh ra ngoài.
Nãy nói là thế nhưng lên xe thì anh lại tranh chỗ lái, một mạch thẳng về nhà mình luôn. Sếp lớn mà nên anh mua hẳn một căn hộ to gấp mấy lần chung cư của cô và Bối Anh đang ở, đây cũng là lần đầu tiên cô được đến nhà anh, lòng có hơi tưng bừng rộn ràng một chút xíu.
Anh phi xe vào gara, xuống trước mở cửa cho cô. Dương choáng ngợp trước sự rộng rãi và đẹp của nơi đây, xung quanh trồng rất nhiều hoa, còn có một bể bơi nhỏ nữa, vào trong nhà còn ngợp hơn rất nhiều, đồ đạc toàn đồ đắt tiền cả thôi, phòng khách to đùng, có khá nhiều giúp việc được thuê nữa.
Thấy anh vào thì mọi người đều cung kính cúi chào.
"Cậu chủ về rồi ạ!"
"Ừ!"
Mọi người đều nhìn Dương với ánh mắt rất kì quặc như một người ngoài hành tinh vậy ý khiến Dương chột dạ, bây giờ cô mới để ý nãy giờ anh nắm tay cô, cứ thế kéo cô một mạch vào phòng mình.
"Anh về rồi thì em xin phép về nha, muộn rồi! Bối Anh lại ngóng em!"
Thấy cô nói thế thì Khánh lại ôm đầu, cau mày đau đớn.
"Chết mất, đầu anh lại đau quá, chắc lại phải phiền em ở lại chăm sóc rồi ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip