Quyển III.4: Liệt Dương Vô Kiếp

🌸 Chương 37: Ma Đạo Khởi Vọng

Biển tro nơi Huyền Viêm Cốc vừa lắng xuống, vẫn còn vương ánh sáng đỏ tím từ song tu Liệt Dương.
Dương Liệt và Liên Nguyệt đứng giữa biển tro, tay nắm tay, hít thở sâu để ổn định linh lực.

Nhưng từ phương Bắc, gió lạnh bất ngờ cuốn đến, mang theo mùi khét của than và mùi máu thối rữa.
Một bóng đen chập chờn giữa mây, khiến ánh sáng đỏ tím phải nháy lên nhiều lần.

> "Nguyệt nhi... cảnh giác." - Dương Liệt nhíu mày, linh lực đỏ bừng lên quanh cơ thể.

Từ bóng đen, một nhóm người xuất hiện - y phục rách nát, ánh mắt hung tợn, da bọc xương mỏng như sương.
Trong đó, một người đứng đầu, áo đen phủ linh khí thâm quang, giọng vang vọng:

> "Đây là Huyền Viêm Cốc... nơi song tu Liệt Dương mới khai mở? Thật không thể tin được..."

> "Chúng ta phải lấy được sức mạnh ấy!" - hắn rống lên.

Đó chính là Đạo Ma Tôn, kẻ đã chôn vùi một phần hồn ma trong Dương Liệt trước đây.
Nay hắn trở lại, mang theo đại đội ma đạo, sẵn sàng thu phục linh lực song tu.

Dương Liệt bước lên trước, hỏa lực đỏ bùng lên:

> "Ngươi đừng hòng!"

Liên Nguyệt đứng cạnh, cánh tay phát sáng tím nhạt, tịnh lực lan ra khắp không gian.
Hai luồng lực hợp thành Song Tu Liệt Dương, chặn đứng các đạo sĩ ma đạo tiến tới.

Ma đạo tấn công bằng khí u tối, nhưng mỗi chiêu đều bị ánh sáng đỏ tím cản lại.
Dương Liệt xoay người, tay kết ấn, khí hỏa bùng lên, hất lùi kẻ địch.
Liên Nguyệt dùng Liên Hoa Tịnh Tâm Quyết, tạo ra trận pháp bảo vệ, khiến địch không thể tiếp cận.

> "Sư tôn, số lượng quá đông!" - nàng hốt hoảng.

> "Đừng sợ... song tu Liệt Dương, lần đầu cũng đủ!" - Dương Liệt cười khẽ, ánh mắt rực sáng.

Họ hít sâu, linh lực đỏ và tím hòa vào nhau, tạo thành một vầng sáng khổng lồ.
Cả biển tro chấn động, từng hạt bụi xoay tròn theo nhịp hô hấp của hai người.
Ma đạo bị áp đảo, thân thể run rẩy, linh khí bị hút vào trung tâm sáng.

Một kẻ trong đội ma đạo hét lên:

> "Đây... là sức mạnh gì? Song lực... không thể nào cản!"

Dương Liệt và Liên Nguyệt nhìn nhau, nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa kiên định.

> "Nguyệt nhi... nếu có kiếp này, chúng ta sẽ đi cùng nhau, không còn sợ hãi."

Nàng gật đầu, ánh mắt sáng rực như trăng trên biển lửa.

Ma đạo bị đẩy lui, biến mất vào hư không.
Dương Liệt và Liên Nguyệt đứng giữa tro tàn, tay vẫn nắm chặt nhau.

> "Họ sẽ còn quay lại..." - Dương Liệt thở dài, ánh hỏa lực đỏ tím vẫn chập chờn quanh hai người.

> "Con biết..." - Liên Nguyệt đáp, lòng đầy quyết tâm.

Biển tro yên lặng trở lại, nhưng trên bầu trời, những đám mây đen báo hiệu ma đạo chưa chịu buông tha, đồng thời song tu Liệt Dương đã chính thức trở thành mối đe dọa của cả thiên đạo và ma đạo.


🌸 Chương 38: Liệt Dương Phản Kiếp

Sau trận chạm trán với ma đạo, biển tro ở Huyền Viêm Cốc trở nên tĩnh lặng, nhưng bầu trời đột ngột u ám.
Từ phương Đông, một ánh sáng trắng kim loại lóe lên, rực rỡ đến mức xé tan mây đen - Thiên Đạo giáng trừng.

Một luồng khí khổng lồ tràn xuống, tạo ra cột sáng thần thánh, xung quanh là tiếng gió rít như nghìn kiếm chém vào lòng đất.
Dương Liệt đứng trước Liên Nguyệt, ánh mắt trầm tĩnh nhưng linh lực đỏ tím bừng sáng.

> "Nguyệt nhi, chuẩn bị đi... Kiếp này, đạo trời sẽ thử chúng ta một lần nữa."

Liên Nguyệt nắm chặt tay hắn, ánh mắt kiên định:

> "Con sẵn sàng. Chỉ cần có sư tôn bên cạnh, con không sợ."

Cột sáng kim sắc tỏa ra luồng áp lực kinh khủng, khiến cả biển tro rung chuyển.
Một tiếng vang khắp chín tầng trời:

> "Hà Thành Dương... nay là Dương Liệt, ngươi phản đạo, nghịch thiên, nay ta ra tay lập lại thiên luật!"

Hàng vạn sợi ánh sáng từ cột sáng chiếu xuống, như hàng nghìn mũi kiếm thần, vạch thẳng vào trung tâm của song tu Liệt Dương.

> "Nguyệt nhi, giữ chặt tay ta!" - Dương Liệt hét lên.

Cả hai đồng thời kết ấn, linh lực đỏ và tím bùng nổ mạnh mẽ, tạo ra Liệt Dương Hỏa Tịnh Trận - một vòng xoáy năng lượng khổng lồ xung quanh họ.
Thiên Đạo chiếu xuống, nhưng khi chạm vào trận pháp, những mũi kiếm kim sắc bị hút lại, phản chiếu thành ánh sáng đỏ tím rực rỡ.

Dương Liệt nắm tay Liên Nguyệt, giọng trầm:

> "Nguyệt nhi, đây là lúc ta dùng Liệt Dương Phản Kiếp! Không còn đường lùi, chỉ còn tiến lên."

Cả hai thở ra cùng nhịp, linh lực đỏ và tím hòa vào nhau cực đại.
Một luồng sáng khổng lồ bùng lên, hóa thành cánh hoa rực lửa xoay quanh họ.
Ánh sáng phản chiếu ngược lên trời, làm cột sáng thiên đạo chấn động, rung rinh.

Thiên Sứ Giám Kiếp xuất hiện, mắt tròn xoe:

> "Không thể... song lực này... Liệt Dương Phản Kiếp... sao có thể?"

Nhưng quá muộn, cánh hoa rực sáng nổ tung, lan rộng khắp cõi tro.
Hồn lực và tinh thần của hai người vượt khỏi mọi giới hạn, Thiên Đạo bị phản kích dữ dội.

Khi ánh sáng dịu lại, biển tro trở về yên lặng.
Dương Liệt và Liên Nguyệt đứng giữa trung tâm, cơ thể mệt lả nhưng ánh mắt sáng rực.
Thiên Đạo rút lui, nhưng để lại một lời nhắc nhở âm vang khắp trời:

> "Ngươi đã phá kiếp... nhưng nghịch thiên chưa kết thúc. Kiếp này, Liệt Dương sẽ còn gặp nhiều thử thách hơn nữa."

Liên Nguyệt thở dài, nhìn Dương Liệt:

> "Sư tôn, con cảm nhận... sức mạnh này... không phải của riêng chúng ta nữa."

Hắn gật đầu, bàn tay vẫn nắm chặt tay nàng:

> "Đúng, Nguyệt nhi. Song tu Liệt Dương đã khởi sinh... và kiếp này, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip