CHƯƠNG 8 - TẠM BIỆT

Tôi cho phép mình được ích kỉ, tôi sẽ im lặng với mọi sự thật, dùng cách dối trá để bên cạnh cậu ta như tôi đã từng làm, vì tôi chỉ muốn nhìn nhận cậu ta như một Vương Tuấn Khải tôi từng quen biết, đôi môi căm lặng và cả ánh nhìn ấm áp. Tất cả mọi thứ tôi cho mình tư cách gìn giữ, Vương Tuấn Khải, cái tên do đích thân tôi đặt ra, và một điều nữa...chúng tôi sẽ có cùng họ...

*

Những vị cảnh sát lại tiếp tục được gọi đến khi bạn nữ trong nhóm chúng tôi được cho rằng quái vật đã cố tình tấn công. Bọn họ trang bị súng, gồm ba người cả luôn anh trai Thiên Tỉ chuẩn bị vào rừng tìm cho bằng được Vương Tuấn Khải để giết chết.

Tôi trở nên hoảng loạn, đã chủ động vào rừng trước những người tàn độc kia, không ngừng gọi to tên Vương Tuấn Khải.

Cuối cùng cậu ta cũng xuất hiện, vẫn gương mặt ngơ ngác đến đau lòng mãi nhìn tôi.

"Cậu mau trốn đi! Họ đang đến để tìm giết cậu!"

Tôi hét lớn, để chắc chắn rằng cậu ta có thể hiểu được mức độ quan trọng trong lời nói của tôi, nhưng không, Vương Tuấn Khải vẫn đứng lặng yên như thế.

"Trốn sâu vào rừng đi! Đừng bén mạng đến gần đây nữa! Rất nguy hiểm!"

Tôi không ngừng hét lớn. Phía đối diện, vẫn im lặng, không dịch chuyển.

"Cậu không nghe tôi nói sao! Mau trốn đi!"

"..."

"Họ sẽ đến đây nhanh thôi...cậu mau đi đi!"

Tông giọng lệch hẳn đi, tôi dần trở nên bất lực, quay người bỏ đi, Vương Tuấn Khải không thể thấu hiểu, hay chỉ đơn thuần không chịu thỏa hiệp nghe lời?

Cậu ta vẫn từng chút một bước theo tôi, không chịu rời đi, dù tôi có cố tỏ vẻ tức giận đi chăng nữa.

"Dừng lại! Đừng đi theo tôi nữa!"

Tôi không ngừng lên cơn như một kẻ điên, phía đối diện bình thản đến mức khiến tôi không đành lòng, ánh mắt ngây thơ ấy tưởng rằng tôi chỉ đang tức giận vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó, và cậu ta chỉ muốn xoa dịu nó, nhưng lại không ngờ đến việc này hệ lụy đến tính mạng của chính mình.

"Cái tên điên này! Đi!"

Tôi đẩy mạnh Vương Tuấn Khải, nhưng tuyệt nhiên không tác dụng, cậu ta vẫn ngoan cố không chịu dịch chuyển dù là nhỏ nhặt nhất.

CHÁT!

Tôi...điên mất rồi, bàn tay run rẩy tấy đỏ lên trước mặt, tôi vừa không kiểm soát được hành động của chính mình, đã tức giận ra tay với Vương Tuấn Khải. Phía đối diện, cậu ta cùng bầu má ửng đỏ hằn lên năm ngón tay rõ ràng, nhưng khuôn mặt vẫn bình tâm như thế, ánh mắt lộ rõ sự sợ sệt khi trông thấy tôi thật khác thường ngày.

"Tôi...tôi xin lỗi...điên mất rồi...đi đi...làm ơn hãy đi đi..."

Tôi bất lực, ngã quỵ xuống đất, ôm chặt đầu mà khóc lên tức tưởi. Sự hoảng loạn này liệu ai có thể thấu?

Kết thúc rồi, họ đã đến rồi, những khẩu súng lâm lâm trên tay đầy dọa đe, chúng đang đưa lên nhắm thẳng vào một mục tiêu duy nhất, không ai khác ngoài Vương Tuấn Khải vẫn đứng bất động tại đó, cậu ta lập tức giương ánh nhìn đề phòng.

"Đừng bắn!"

Tôi hét lớn, lấy lại chút bình tĩnh còn sót lại vào lúc này, để chắc rằng có thể ngăn chặn những viên đạn vô tình kia lao vào cậu ta một cách tàn nhẫn nhất.

ĐOÀNG!!

Tôi lầm rồi, họng súng không có mắt, cũng chẳng có tai để nghe, tên đã ra tay ấy không chút khoan nhượng, lạnh lùng và tàn ác.

Vương Tuấn Khải gầm rít lên một tiếng đau đớn, viên đạn ghim sâu vào bắp chân, máu tanh tưởi.

"Đồ ngu! Bắn vào đầu nó!"

Tên cảnh sát cầm đầu đánh mạnh vào đầu tên cấp dưới vừa nổ súng, tiếp tục ra lệnh.

Tôi không thể định hình nỗi sự việc đang xảy ra trước mắt nữa, tôi chỉ biết rằng, nếu mình mãi không hành động, chắc chắn chuyện không lành sẽ xảy ra với cậu ta. Tôi thuận theo phản xạ, đứng dậy nhanh chóng lao đến bên Vương Tuấn Khải, ôm chặt lấy cơ thể đáng thương ấy, cậu ta không có tội, rõ ràng là vô tội, tại sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao chứ?

"Đừng bắn! Trúng Vương Nguyên mất!"

Thiên Tỉ vừa vặn xuất hiện, tóm lấy khẩu súng của tên cảnh sát cấp dưới, họng súng đang nhắm vào tôi. Không khỏi lo lắng.

Tên cấp dưới rất tức giận, hậm hực đẩy mạnh Thiên Tỉ, cùng lúc từng bước tiến đến gần tôi, đưa tay tóm chặt cổ áo tôi kéo lên, toan tính tách tôi rời khỏi mục tiêu duy nhất. Tôi vẫn ngoan cố như thế, bằng tất cả sức lực có thể còn ngự lại, ôm chặt lấy cậu ta, tôi sợ rằng...khi không còn sự che chắn nào nữa, cậu ta sẽ đơn độc chống chọi và mất mạng trước những con người tàn độc kia mất.

"Mày đang chơi với mèo sao? Ném nó đi!"

Tên cảnh sát đầu đàn lại luôn tỏ ra như côn đồ, không ngừng tức giận với sự chùng chình phía trước.

Tên cấp dưới ngoan ngoãn tuân theo, không thể cự cãi thêm, mạnh tay tóm lấy tôi ném về một phía, cả cơ thể yếu ớt vô dụng của tôi ngã nhào xuống nền đất đau điếng, những viên đá bén ngót được dịp ghim chặt vào từng thớ thịt tóe máu. Tôi gắng gượng bỏ quên cả những nỗi đau thể xác đang tồn tại trên người mình, tiếp tục ngoan cố lao mình đến bên cậu ta, tên cấp dưới rất tức giận với sự cố chấp dai dẳng từ tên nhóc như tôi, ông ta đưa chân đạp mạnh lên cơ thể tôi liên tục, không chút khoan nhượng, không tình người, như muốn truốt hết những căm phận từ vị cấp trên kia.

Tôi nghe những tiếng thở nặng dần, rất gần, ở bên tai.

Vương Tuấn Khải, cậu ta ánh mắt trở nên đỏ ngầu, hơi thở bất chợt tỏa khói trắng, cơ thể run lên bần bật, cánh tay trắng gầy ấy từng chút một biến đổi, những sợi lông đen bắt đầu mọc dài ra chiếm toàn bộ thân thể, tóc cậu ta xù lên và dựng đứng kì hoặc, cả quần áo vì sự tăng trưởng bất thường mà rách nát.

Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy cậu ta từng chút một biến đổi như thế này, và cũng là lần thứ hai tôi thấy được hình thù của một dã thú dữ tợn.

Những ánh mắt xung quanh lộ rõ sự sợ hãi và kinh ngạc.

Vương Tuấn Khải ngước cổ tru lên một tiếng dài ghê rợn, lập tức lao vào tên cấp dưới vừa nhẫn tâm chà đạp tôi không thương tiếc, cậu ta cắn chặt vào cổ nạn nhân, ông ta nằm dưới đất không ngừng vùng vẫy trong tuyệt vọng, máu bắt đầu loang ra thấm ướt cả khoảng đất. Tên cảnh sát đầu đàn vững chãi đưa khẩu súng lên nhắm thẳng vào con quái vật trong mắt mọi người, vừa vặn Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành đồng lòng giật phăng khẩu súng ấy khỏi tầm ngắm nguy hiểm.

Tôi vẫn không thể hết bàng hoàng, khung cảnh trước mắt, đẫm máu.

"Dừng lại!"

Tôi vô thức hét lớn mệnh lệnh, nếu cứ tiếp tục như thế này, sẽ xảy ra án mạng mất. Tôi không muốn cậu ta biến thành kẻ giết người, nếu không những tin đồ bao quanh cậu ta sẽ càng trở nên thuyết phục về độ nguy hiểm hơn nữa.

Vương Tuấn Khải dừng lại hành động cáu xé con mồi đầy hoang dã vừa rồi, chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi phía sau lưng, ánh mắt đỏ ngầu dữ tợn ấy khiến tôi chợt run rẩy.

"Đi..."

Khóe môi tôi trở nên đờ đẫn, không thể thốt lên thành tiếng trọn vẹn.

"Đi đi!"

Tôi hét lớn, giọt nước trong suốt nào đấy chợt trượt khỏi khóe mắt đẫm ướt, một lần nữa, tôi phải dùng những lời lẽ xua đuổi tàn nhẫn này, lòng tôi đau như cắt.

Vương Tuấn Khải thoáng chốc trở lại hình dạng hiền lành ban đầu của một con người bình thường đúng nghĩa, ánh mắt trong veo ấy vẫn mãi nhìn lấy tôi không rời, nhường như vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Tôi bảo cậu đi đi!"

Chính tôi là người luôn xua đuổi cậu ta, vậy mà...tôi lại có tư cách bảo rằng cậu ta không phải quái vật hay sao?

Vương Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, từng bước rời đi, ánh mắt ấy tôi không thể nào quên được, vô hồn đến mức ngờ nghệch.

Tôi bật khóc, khung cảnh rối loạn.

*

Bọn cảnh sát đã không tìm được Vương Tuấn Khải, sau cuộc đối đầu trực tiếp đó, họ lại càng tin vào một con quái vật mang đầy nguy hiểm đến cho con người.

"Nếu con quái vật đó còn tiếp tục xuất hiện, hãy thông báo cho chúng tôi"

Cảnh sát đầu đàn thật mặt dày, chính tôi là người ngăn chặn ông ta giết cậu ta, vậy thì hà cớ gì lại căn dặn tôi ngớ ngẩn đến như thế chứ?

"Tôi không còn ở đây nữa, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng"

Tôi trả lời, chỉ như vậy. Rời khỏi cuộc trò chuyện điên rồ.

Ngày mai, chúng tôi sẽ trở về thành phố sau chuỗi ngày dài nghĩ ngơi ở vùng ngoại ô đầy kỉ niệm này. Và những chuyện xảy ra ở đây, mọi người sẽ phải đưa vào quên lãng.

*

Hôm nay chính là ngày chúng tôi phải trở lại thành phố, bài tập tất cả cũng đã hoàn tất. Ai nấy đều bận rộn dọn dẹp đồ đạc của mình di chuyển lên xe, tôi tranh thủ chút thời gian đến bên con suối thân thuộc, khóe mắt chợt cay cay khi nghĩ đến khoảng thời gian hiếm hoi tôi và Vương Tuấn Khải đã vui vẻ bên nhau.

Và đã đến lúc chúng tôi phải rời xa...

Tôi đặt một lá thư nhỏ lên tảng đá bên vệ suối, sau đó rời khỏi.

Vương Nguyên đã không biết rằng, Vương Tuấn Khải vẫn đứng đấy lặng yên dõi theo.

[Vương Tuấn Khải, hãy đợi tôi, tôi nhất định quay về bên cạnh cậu.]

Vương Nguyên đã mang lời hứa hẹn của năm ấy đến 20 năm sau mới thực hiện, thật khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Feedback, please!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip