Chương 12: Mẹ của Thẩm Tư Phàm

Ba nam ba nữ. Vừa đủ. Thẩm Khải chiều cao khiêm tốn, bất đắc dĩ phải tham gia. Ấy vậy mà những cô gái kia vô cùng thích thú, liên tục cưng nựng nó. Trịnh Khiêm phát ghen. Thẩm Khải lại còn giả bộ đáng yêu, vâng lời, làm những cô gái kia cứ xoắn quýt cả lên. Thẩm Tư Phàm ngồi một bên nhìn họ, chỉ có Trịnh Tề là vẫn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng. Anh cầm bóng sẵn trên tay, đứng ở vị trí tiền vệ.

Gương mặt góc cạnh nghiêng bảy mươi lăm độ, lực tay vừa đủ, tung trái bóng lên không trung. Anh hầu như chẳng cần dùng lực, chiều cao đó đủ để khiến trái bóng bay xa. Ánh nắng phủ lên cả cơ thể hồng hào của anh, bóng đen trải dài trên bãi cát, đẹp như một bức tượng. Thẩm Tư Phàm bỗng nhiên nhớ đến David. Nhưng David là tượng khỏa thân mà...

...

Cô bất giác đỏ mặt.

Thật không ngờ cả Trịnh Khiêm và Trịnh Tề đều biết chơi bóng. Thẩm Khải đương nhiên không biết chơi, nhìn vào tuổi đời của nó là hiểu.

Thẩm Khải hầu như chỉ đứng yên một chỗ, không chạy tới chạy lui, cũng không gây cản trở. Nhưng chỉ cần đến thời điểm quan trọng, giả vờ ngã xuống thì bên kia sẽ lập tức mềm lòng, lúc đó Trịnh Khiêm hiểu ý lập tức chuyền bóng cho Trịnh Tề để làm cú dứt điểm. Cũng không biết ba người này tập từ lúc nào lại ăn ý như vậy.

Lúc về xe, cả ba vẫn còn thích thú nói rất cao hứng, mặc dù ngay cả một giọt nước biển cũng chẳng chạm vào.

Hôm sau, Thẩm Khải đang xem chương trình động vật trên ti vi thì thấy điện thoại của Thẩm Tư Phàm cứ reo liên tục. Thẩm Khải lau tay vừa bóc trái cây ăn, cầm điện thoại tới đưa trước mặt cô. Thẩm Tư Phàm đang bận nấu món súp bắp, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô mới ngạc nhiên, lau khô tay rồi bắt máy:

- Tiểu Phàm đó hả? Dạo này không thấy con về nhà thăm ba nhỉ?

- À... tại con hơi bận.

- Bận? Bây giờ mẹ đang ở trước nhà con đây, nhưng sao nhìn nó giống như bị phá bỏ? Con đang ở đâu thế?

- Sao ạ? Mẹ... mẹ ở đó? - Tại vì chuyện xảy ra cũng không có gì đáng nói nên cô chưa kịp thông báo với gia đình. Ai biết được bà thật sự đến - Con bây giờ đang ở nhờ nhà bạn, mẹ chờ chút để con đến.

- Mau lên. - Mẹ cô tỏ vẻ nóng nảy, cúp máy thật nhanh.

Thẩm Tư Phàm vặn nhỏ lửa, về phòng thay quần áo, vội vội vàng vàng. Trước khi đi còn không quên dặn dò Thẩm Khải ở nhà một mình nhớ khóa cửa, trông giúp cô nồi súp. Thẩm Khải lim dim nằm trên ghế xem ti vi. Lúc cửa đóng rồi, nó mới mở mắt tỉnh táo.

Đúng thật là mẹ cô đã thật sự đứng trước nhà. Mà căn nhà đang tu sửa bởi tiền của chiếc xe của Trịnh Khiêm tiếc nức nở bán đi, mới hoàn thành một nửa. Hai người hẹn nhau ở một quán cafe gần đó. Mẹ Thẩm Tư Phàm ngồi trong điều hòa mát mẻ, vẻ mặt mới dịu đi phần nào.

- Dạo này làm ăn khấm khá nhỉ? Nhìn mặt con hồng hào cả lên.

- Chắc là do trời nóng thôi. - Thẩm Tư Phàm gượng cười, uống miếng nước đá.

- Con ở nhà người ta có thấy quen không? - Mẹ cô lấy gương trong túi xách soi lại mặt, thấy son có chút nhạt thì lấy ra thoa lại.

- Cũng được ạ.

- Cũng đúng thôi, bạn con thì có đứa nào khá giả hơn đâu.

- Thế mẹ tìm con có chuyện gì? - Cô đoán chắc là cũng vì những chuyện không đâu thôi.

- Muốn hỏi mượn con chút tiền thôi. Mẹ biết con có tiền mà, đưa một ít cho mẹ đi. Trưa rồi, còn về nấu cơm cho ba con.

- Lại tiền à? - Thẩm Tư Phàm hết nói nổi - Lần trước con mới đưa...

- Giá cả dạo này tăng nhanh lắm. - Mẹ cô soi gương một chút rồi cất vào trong túi, nở nụ cười tươi rói - Con cũng không muốn chúng ta chết đói có phải không?

- Nhưng mà con thật sự không có. Hơn nữa tiền học của Thẩm Khải...

- Thẩm Khải? - Bà nghiêm mặt - Nó là con cháu nhà chúng ta sao? Nó chỉ là thằng nào đó con nhặt được ngoài đường thôi.

- Nhưng con đã nuôi nó ăn học mấy năm nay rồi. - Mỗi lần nhắc đến Thẩm Khải hai mẹ con đều phải cãi nhau.

- Nếu ai cũng từ bi như mày thì nhà mình trở thành ăn xin hết rồi. Bản thân còn nuôi chưa được mà còn đi nuôi người khác. - Bà quạt quạt tay - Trước khi mẹ mày mất còn để lại số tiền mà, lại còn tiền để dành của mày nữa, khá nhiều đấy. Mày đừng nói là mang đi mua cái căn nhà đang sửa đó nhé.

- Đó là tiền của con. - Thật sự là không có liên quan gì đến bà ta - Thẩm Khải cũng là con của con, con nhất định sẽ nuôi nó ăn học đàng hoàng. - Thẩm Tư Phàm bày tỏ rõ quan điểm của mình.

- Thế mày định mặc cho hai ông bà già ở nhà chết đói hay sao? - Mẹ cô đập bàn đứng dậy, quát lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người.

- Nếu không phải tại bà tiêu sài hoang phí thì ba tôi đâu có như bây giờ, bà Kim. - Thẩm Tư Phàm nghĩ mình lịch sự cũng quá đủ rồi. Nếu không làm nghiêm túc với bà ta thì Thẩm Khải thật sự không có tiền ăn học.

Bà Kim tức giận vì bị gọi đích danh, tay huơ bừa ly nước vừa uống trên bàn, toang hất vào người cô. Trịnh Khiêm nhảy cẫng lên, chạy tới giữ tay bà ta lại.

- Oa... oa... bà thím à, ở nơi công cộng mà làm trò gì thế này?

Trịnh Tề đi tới giật ly nước trên tay bà ta rồi đặt xuống bàn, nhìn Thẩm Tư Phàm vẫn còn như gà mái xù lông, rồi lại nhìn sang người đàn bà đáng sợ này. Có nét nào giống hai mẹ con sao?

- Thẩm Tư Phàm, bây giờ mày có giấu tao đi bao nuôi đàn ông nữa à? - Bà Kim tức đến mức đỏ cả mặt, run run chỉ vào Trịnh Tề và Trịnh Khiêm.

- Này nhé, chúng tôi... không cần ai bao nuôi đâu. - Trịnh Khiêm vênh mặt, vẫn cái kiểu không có tiền mà vẫn kênh kiệu ấy - Bà cần tiền à? Mẹ Thẩm Tư Phàm? - Thấy bà ta chỉ trừng mắt mà không nói gì, Trịnh Khiêm mới "À" lên một tiếng - Thì ra vì thiếu tiền mà có thể tìm con trấn lột. Được thôi, chúng tôi có thể giải quyết cho bà.

Nghe thế, cả Thẩm Tư Phàm và bà Kim đều tròn mắt. Trịnh Khiêm tỏ vẻ là một đại gia nhiều tiền, huých tay Trịnh Tề một cái. Trịnh Tề liếc đầy khinh thường "Không có tiền thì đừng múa mỏ". Anh bước lên một bước, cả người bốc toàn mùi tiền. Bà Kim thấy thế cũng nhịn xuống một nước.

- Tiền thì tôi có nhiều lắm, nhưng tôi sẽ không đưa cho bà.

- Tại sao chứ? - Bà Kim vừa buột miệng đã lập tức che lại, đủ để nói lên dục vọng đối với tiền của bà ta. Trịnh Tề cười mỉa mai.

- Tại sao à? Tại vì tôi thích. - Anh nhìn xuống bộ quần áo màu mè mà bà ta mặc trên người, cho dù là hàng chợ thì cũng không rẻ - Tôi có thể cho cô gái này mượn tiền nhưng tôi sẽ không cho bà.

- Thế... - Bị hai anh em họ Trịnh quay vòng, rốt cuộc bà Kim cũng không biết nên nói gì.

- Thứ nhất, người đồng ý cho bà mượn là tên này. - Anh chỉ vào Trịnh Khiêm - Thứ hai, người này còn phải về nấu ăn cho tôi, không ở với bà lâu được đâu.

Nói rồi, anh xách cổ áo Thẩm Tư Phàm lên, đi thẳng ra xe. Trịnh Khiêm cười cười rồi cũng chạy theo. Bà Kim một mình ú ớ, vậy rốt cuộc là ai đưa tiền? Bà ta tức giận vì bị chơi xỏ, xách túi hùng hằng ra về thì bị nhân viên ở đó giữ lại.

- Xin lỗi bà, bà chưa thanh toán.

Bà Kim nhìn chiếc xe sang trọng rời đi, lại nhìn hóa đơn trước mặt, tức đến muốn thét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip