Ngoại truyện: Gặp lại bạn thời thơ ấu
Kris rửa tay xong, thấy trong bar có một chiếc đàn piano, khăn che dường như muốn đóng bụi, bỗng nổi hứng lên, muốn đàn thử một bài. Dù sao cũng đã lâu rồi không động đến. Cô xin phép chủ ban nhạc, đương nhiên rất được hoan nghênh.
- Cô gái, cô còn trẻ như vậy đã biết đàn. Thật là ngưỡng mộ.
- Thời buổi bây giờ có con gái nào biết một chút yểu điệu sao?
Kris chỉ nở nụ cười. Xếp váy lại, ngồi ngay ngắn trước đàn piano, quay lưng về phía sân khấu, lộ ra tấm lưng thẳng tắp của cô. Những ngón tay bắt đầu ấn đều đặn trên phím đàn. Ban đầu thì nhịp nhàng, lúc sau lại lúc nhanh lúc chậm. Nhịp điệu lưu luyến.
- Chẳng phải Kris hay sao? Bạn cô đàn hay thật đấy. - Nghe có người nói, y tá trưởng với mọi người mới ngẩng đầu lên sân khấu. Người đàn đúng là Kris. Y tá trưởng vỗ tay rầm rầm.
- Hay, hay lắm. Quen biết lâu như vậy cũng là lần đầu nghe tiếng đàn của Kris.
Tiếng đàn vừa dứt, ở dưới đã ào lên tiếng vỗ tay, lốp bốp như bắp rang. Cô cúi đầu một cái rồi đi về hướng bạn của mình. Kris nhận ra có thêm vài người nữa vừa tới, chưa kịp chào hỏi đã bị bắt xuống uống thêm vài ly, trò chuyện thêm vài câu.
Thẩm Khải uống thêm một ngụm nữa, ánh mắt sâu không thấy đáy, chưa từng rời khỏi cô, từ lúc xuống sân khấu đến giờ. Kris thấy có người nhìn mình chằm chằm thì lúng túng. Được một lúc, rốt cuộc anh cũng dời tầm mắt, coi như thế giới ngoài kia không tồn tại.
Cô thở phào một hơi, lại tiếp tục cười đùa. Thẩm Khải vốn đã im lặng hơn, càng về sau cuộc chơi lại càng lãnh đạm, giống như bị cho vào một góc, không ai quan tâm.
Hơn mười giờ tối, ai cũng đã ngà ngà say. Thẩm Khải định lên tiếng, ra về trước, thấy ai cũng hỏi lại anh một câu "Anh là ai?" rồi cười ngây ngất. Anh xám mặt, đứng dậy một hơi. Bỗng thấy hình như còn thiếu ai đó. À, là cô bạn của y tá trưởng. Y tá trưởng ở đây, vậy cô ta đi đâu rồi?
Trong khi còn đang đinh ninh cô bạn kia đã về trước thì ở góc kia, Thẩm Khải lại thấy cô mò mẫm lên cầu thang.
- Thời tiết... thật lạnh... - Kris ngồi độc một mình trên sân thượng, ôm áo khoác, gần như là to bằng cái chăn lên người, nhìn xuống thành phố hoa lệ. Nốc một miệng bia, hai má hồng hồng nóng ran.
- Đêm khuya khoắt, cậu lên đây làm cái gì?
Kris chật vật quay ra đằng sau, nhìn thấy Thẩm Khải đi tới, bất giác cười ngu ngơ. Sau đó lại tiếp tục ngắm cảnh vật. Ở trong kia hơi bí bức, nên lên đây uống bia. Cũng không hỏi làm sao anh tìm được cô. Đây là tầng trên cùng, nếu không lên sân thượng chẳng lẽ lên nóc nhà ngồi?
Thẩm Khải ngồi bên cạnh cô, chẳng hề nói thêm điều gì. Giống như lúc nãy, ngồi ở dưới kia, anh cũng không cần nói. Nhưng như vậy không có nghĩa là không có chuyện để nói, anh chỉ lười mở miệng mà thôi.
Anh không nói, cô cũng không. Nhìn xuống những ánh đèn nhấp nháy di chuyển kia, tiếng thành phố kêu gào, tiếng xe cộ tấp nập, tiếng còi cảnh sát hú vang. Chưa một ai muốn ngủ cả. Chai bia trong tay cô đã hết lạnh, nhưng lòng bàn tay lại lạnh ướt đẫm, tê cứng. Vẫn chưa chịu buông chai bia xuống để xoa đi cái lạnh.
Vốn tưởng anh ngồi lâu một hồi sẽ thấy chán ngay, muốn đi về. Nhưng Thẩm Khải lại hỏi:
- Tại sao trở về?
Cô không nhìn anh. Thì ra đã biết từ lâu rồi.
- Cậu biết từ khi nào? - Thẩm Khải khinh thường nhìn cô, hỏi ngược lại.
- Cậu hỏi làm sao tôi nhận ra cậu sao, Ninh Cảnh Cảnh? - Ninh Cảnh Cảnh cười cười, tay siết chặt gấu áo để giữ ấm.
- Đừng tức giận, muốn về chơi thôi. - Cô biết, Thẩm Khải vẫn còn tức giận mình. Suốt 20 năm trời không liên lạc còn gì. Vậy mà liếc mắt một cái, đã có thể nhận ra bạn thời thơ ấu. Thật đáng khâm phục trí nhớ của anh.
- Tôi còn nhớ đã nói rõ với cậu. Đừng bao giờ trở về, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi kia mà.
Thẩm Khải càng nói giọng càng âm u. Anh nhíu mày, ở nước ngoài sống sung sướng lắm mà, sao lại ốm thế này? Ninh Cảnh Cảnh có lẽ cũng không còn tỉnh táo, chỉ biết cười trừ, lờ mờ đứng dậy.
- Được, vậy tớ sẽ lập tức biến khỏi mắt cậu.
Cô giơ tay, chào anh một cái rồi quay lưng đi. Giống như người bạn lâu ngày gặp nhau, chào hỏi một câu rồi thôi. Cô cũng không mong gì hơn. Từng ấy năm là quá đủ, chỉ muốn biết người bạn khi ấy của mình sống có tốt không, lớn lên có đẹp trai không hay thôi.
Thì ra, vẫn giống như tưởng tượng của cô. Nhưng người ta đã có cuộc sống mới, cũng không cần thêm một người nào khác. Còn cô chỉ là phù du. Thỉnh thoảng gặp cũng được, không gặp thì thôi.
Cổ tay bị nắm tay, trời đất đảo một góc lớn. Cả người Ninh Cảnh Cảnh nhích sát người anh. Thẩm Khải nghiến răng, nắm chặt cằm cô, gầm nhẹ một tiếng:
- Đừng có cười nữa. Cậu cười thật khó coi. - Ninh Cảnh Cảnh vẫn tiếp tục cười. Cho rằng hành động này không quá đáng cho lắm. Bạn bè với nhau mà, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút cũng được.
- Sau bao nhiêu năm gặp lại, cậu lại chê điệu cười của tớ à? Nó trước giờ vẫn rất khó coi. - Hai mắt lim dim, nhưng Ninh Cảnh Cảnh vẫn rất tỉnh táo. Chỉ là cô muốn để cồn khống chế lí trí của mình.
- Tôi có rất nhiều chuyện muốn kể với cậu. Vậy mà cậu bỏ đi, bây giờ lại quay về, lại bỏ đi? - Rốt cuộc giọng anh cũng mềm đi đôi chút, mang chút gì đó chua chát.
- Bây giờ nghe cũng không muộn mà.
- Trí nhớ tôi rất tốt. Những chuyện hai mươi mấy năm trước cũng còn nhớ rất rõ. Có lẽ cậu phải dành 20 năm tiếp theo để nghe cho hết đấy. - Ninh Cảnh Cảnh phụt cười. Đúng thật là rất buồn cười.
- Đương nhiên, tớ sẽ nghe hết. Nào, bắt đầu kể đi. Cho dù phải thức thâu đêm suốt sáng cũng phải nghe hết không sót cái gì. À, còn nữa... nên nhớ, tớ lớn hơn cậu hai tuổi đấy. Lúc trước thì không sao, bây giờ ra trường rồi thì phải ăn nói cho tử tế. - Lại trở về với Ninh nhiều chuyện trước kia, lải nhải không ngừng.
- Cậu có nhớ tôi không? - Có từng nhớ... chút nào không?
Bây giờ, Ninh Cảnh Cảnh rốt cuộc đã lấy lại tỉnh táo, hai mắt mở to nhìn anh. Thẩm Khải thật cao, so với dáng người thấp thấp lúc nhỏ, quả thật rất cao. Hoặc có thể do chiều cao khiêm tốn của cô. Câu hỏi này, có lẽ không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Nhưng đối mặt với câu trả lời, cô vẫn còn hơi do dự.
- Có. - Thoáng nhíu mày, cô cằn nhằn - Không phải nói muốn kể chuyện sao? Đứng đây nắm tay nắm chân cái gì...
Thẩm Khải thoáng mỉm cười, rồi cúi xuống đặt lên môi cô. Ninh Cảnh Cảnh cũng có lúc ngậm miệng không thể nói được. Đúng là không thể nói được. Thẩm Khải hôn rất sâu, rất lâu, xua đi cái lạnh trên người Ninh Cảnh Cảnh. Anh rất dịu dàng, không hề nóng vội.
- Không cần nói gì nữa. - Thẩm Khải xoa xoa bàn tay lạnh của cô, nói rất tự nhiên như kể chuyện - Anh nhớ em. Chính là điều mà 20 năm nay muốn nói.
Thật ra. Cũng rất nhớ anh. Vì anh mà cố gắng kết bạn với một người trong bệnh viện. Vì muốn nhìn thấy mà mới năn nỉ để được đi cùng hôm nay. Vì muốn trốn tránh mà mới lên sân thượng một mình. Vì muốn không bị lúng túng mà giả vờ không quen biết.
Rốt cuộc, anh biết hết. Rốt cuộc, vẫn không trốn được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip