Chương 11: Thì Thôi Vậy
"Mình lặng lẽ như hai vệt nắng cuối chiều — tuy gần, mà chẳng bao giờ chạm."
Cô bị điểm kém môn chuyên ngành lần đầu sau nhiều năm.
Lưu Ngọc Diệp không nói gì, cũng không khóc, chỉ lặng lẽ đi về phía gốc cây sau thư viện. Cô ngồi xuống, ngước nhìn lên bầu trời xám đục. Gió thổi nhẹ, nhưng mắt cay xè.
Phía xa, Trường An đi ngang. Cậu thấy cô, dừng lại một giây... rồi lại rẽ hướng khác. Không nói một lời.
Chiều hôm đó, sau khi trở lại bàn học, cô thấy một tập tài liệu được photo, kẹp gọn vào bìa nhựa. Trang đầu có một mảnh giấy với dòng chữ được viết nắn nót:
"Lần sau mình cùng ôn nhé?"
Không ký tên. Nhưng là nét chữ quen thuộc ngày trước.
Cô và cậu ôn ở phòng thư viện lúc 10 giờ sáng. Họ ngồi cách nhau một ghế. Cậu mở máy, thu lại những đoạn kiến thức khó bằng một giọng vừa đủ nghe, đều đều như ngày còn học hè năm lớp 11.
Cô nhìn cậu trong im lặng. Đôi lúc cô rất muốn nói rằng: "Mình vẫn giữ podcast cũ." Nhưng lời nói lại không thể thốt ra, môi cô chỉ khẽ mím lại.
Khi về lớp, trong thư mục chung, xuất hiện một file mới:
Tên file: Lý thuyết cảm xúc – cho Diệp.wav
Cô mở file.
Giọng cậu vang lên, đều đều như mọi lần, có phần chậm hơn, như thể từng từ được lựa chọn kỹ càng:
“Lý thuyết cảm xúc… là cách con người gán nghĩa cho trạng thái sinh lý. Tim đập nhanh có thể là sợ, có thể là vui. Tùy vào người ở cạnh lúc đó.”
Cô ngồi bất động. Ngoài hành lang, tiếng bước chân sinh viên vang lên đều đặn. Trong tai nghe, là giọng cậu – trầm, cẩn trọng, thỉnh thoảng ngắt nhịp như đang tìm một từ chính xác hơn.
“Trong thí nghiệm của Schachter – Singer, người ta tiêm adrenaline cho đối tượng, rồi thay đổi hoàn cảnh để người đó tự suy ra cảm xúc của mình.
Cùng một phản ứng – mà nếu cạnh người tức giận, họ cũng cảm thấy tức giận.
Cạnh người vui, họ tưởng là vui.”
Một khoảng lặng. Không phải lỗi file. Là cậu dừng lại.
Rồi một tiếng thở. Nhẹ như thể cậu không định để nó lọt vào bản ghi.
“...Nên đôi khi mình cũng tự hỏi: nếu ngày đó Diệp không ở thư viện, mình còn nghĩ đó là... thích không?”
Cô tháo tai nghe. Để máy hờ hững trên bàn.
Ngoài cửa sổ, nắng đã bớt gắt. Trong tim, có gì đó nhói lên – không rõ là adrenaline, hay điều gì khác.
Buổi thể thao bắt buộc.
Một quả bóng rổ chệch hướng bay về phía cô. Trước khi cô kịp định thần né đi, thì Mạc Trường An đã lao tới, chắn trước mặt cô.
Cú va chạm không lớn, nhưng cũng đủ khiến cậu ngã. Lưu Ngọc Diệp đỡ lấy Mạc Trường An, lo lắng hỏi:
– Cậu... sao rồi?
Cậu cười nhẹ, phẩy tay:
– Không sao... chắc tại đứng gần quá thôi.
Nhưng rõ ràng là... cậu đã thấy trước, và chọn không tránh.
Một ngày cô bị ốm, nghỉ học.
Hồ An Linh mang hộp cơm đến cho cô, bảo:
– Có người gửi. Không nói tên.
Bên trong là phần cơm nóng, đơn giản. Ở nắp hộp có dán một miếng sticker nhỏ.
"Cố lên"
Nét chữ hơi nghiêng, đều đặn — là kiểu chữ cô từng tập cho Mạc Trường An viết năm lớp 11.
Ngoài cô và cậu, không ai viết như thế.
Một lần, lớp tổ chức sinh hoạt ngoại khóa cuối tuần. Họ chơi trò "Truth or Dare", mọi người cười nói.
Đến lượt Lưu Ngọc Diệp, chiếc chai xoay, rồi dừng trước Mạc Trường An. Bầu không khí khựng lại. Cô nhìn cậu, hỏi không chớp mắt:
– Nếu cậu thích một người nhưng người đó không biết... thì sao?
Mạc Trường An lặng đi một lúc. Mọi người cũng im lặng.
Rồi cậu trả lời, không nhìn cô:
– Thì thôi vậy. Để người ta không biết.
Sau buổi hôm đó, không ai nhắc gì. Cô bỏ quên áo khoác ở lớp, người trả lại là Hồ An Linh:
– Trường An đưa mình, nhờ mang giùm.
Cô gật đầu, không hỏi thêm.
Có lần họ lướt qua nhau ở hành lang, gió lùa qua tóc. Khoảng cách đủ để nghe tiếng thở người kia.
Cô dừng lại một nhịp. Cậu cũng khựng lại nửa bước. Nhưng chẳng ai ngoảnh lại.
Một lần khác, trong buổi karaoke sau bài thi cuối kỳ.
Ai đó chọn bài hát cũ — bài hát mà cô và Mạc Trường An từng nghe mùa hè lớp 11.
Câu đầu vang lên, rất khẽ. Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt quen thuộc. Hai người nhìn nhau chỉ trong một giây, rồi lại quay đi như chưa từng nhìn nhau.
Tất cả những điều đó... đã từng.
Từng là quen thuộc, từng là tự nhiên.
Giờ chỉ còn là lặng lẽ.
Không đủ gần để chạm.
Nhưng cũng chẳng đủ xa để quên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip