Chương 16: Vẫn Nhớ
Người phụ nữ nghe An nói xong sững người lại, bất ngờ không thôi. Sao một con nhóc mười bảy tuổi có thể thốt ra những lời lẽ như vậy?
Rất nhanh, cô ta quay lại vẻ tức tối khi nghĩ tới số tiền chưa lấy lại được rồi giơ tay định đánh cô thêm vài cái nữa. Cái đánh tiếp theo đang chuẩn bị giáng xuống khuôn mặt đanh lại của An thì có người chặn lại ở không trung, bóp cổ tay cô ta với một lực rất mạnh rồi hất mạnh ra ngoài. Cô ta giật mình nhìn người trước mặt đang đẩy con nhóc ra sau mà gào:
"Mày là thằng nào xía vào làm quái gì?"
Thế Phong nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt nhàn nhạt trả lời:
"Chả lẽ là bạn trai cô ấy không có quyền xen vào?"
Ngừng lại chốc lát xem vẻ mặt giận dữ của người trước mặt, cậu nói tiếp:
"Đừng để tôi thấy bà đánh An lần nào, lần này nể bà là phụ nữ tôi không muốn so đo. À, còn cái nhà hay tiền nong gì tìm ông ta mà giải quyết, cô ấy không liên quan lến việc này."
Nói xong, mặc kệ người đằng sau nói gì cậu cũng chỉ nắm tay Diệu An kéo thẳng một mạch không quay lại. Cô đi đằng sau nhìn cậu đầy ngỡ ngàng rồi lại cảm thấy mình mắc nợ cậu khi mỗi lần cô có chuyện cậu đều ở bên giúp đỡ và cố gắng kéo cô ra khỏi hố sâu tăm tối. Cô nhìn bóng lưng cậu thật lâu, cảm giác ấm áp xa lạ lại một lần nữa len lỏi từ đâu truyền đến làm cô vô thức nghĩ cậu là người tốt nhất trên đời này.
Cô chìm đắm mãi trong suy nghĩ đấy cho đến khi tay cô có cảm giác đau nhói lên. Cô giật mình nhìn xuống cổ tay Phong nắm, cậu nắm với một lực khá mạnh mà từ trước đến giờ chưa từng làm với cô. Nghĩ kỹ lại, cô mới thấy từ nãy đến giờ cả một đoạn đường cậu chưa nói câu nào, hình như cậu đang giận gì đó rồi.
Vừa đi cô vừa mải nghĩ, tới khi nhìn đã quay trở lại nhà cậu. Phong mở cửa đi vào sau đó thả tay cô ra nói như thể đang kìm nén nhưng chưa tìm được chỗ bộc phát:
"Cậu vào trong nghỉ đi, tạm thời ở lại nhà tôi."
Đây là một câu trần thuật, khẳng định chắc chắn điều cậu nói. Trời cũng đã tối, người phụ nữ kia đã nói vậy chắc chắn vẫn đang ở đó chờ bố cô để đòi tiền và nhà, mà thật ra căn nhà đó cô cũng không muốn về vì có quá nhiều sự mệt mỏi ở đó. Cô lại nhìn theo bóng lưng Phong đi vào nhà bếp, giờ đến cách xưng hô cũng trở nên thật xa cách làm cô bỗng có một cảm giác lo lắng, bất an. Cậu giận gì cô sao?
Sau một lát, cậu lên phòng khách với hai tô mì trên tay, không nói không rằng đặt tô mì xuống chỗ cô ngồi rồi ngồi xuống ăn. Không khí xung quanh cũng vì thái độ này của cậu mà trở nên căng thẳng. Thà là cậu tức giận hay nói ra có lẽ đã bình thường, đằng này cứ giữ im lặng, tỏ vẻ phớt lờ cô khiến cô dâng lên cảm giác khó chịu. Cô nhìn vào tô mì mới ăn vài miếng, cầm chặt đôi đũa nói với một giọng điệu rất bình tĩnh:
"Người vừa nãy là tình nhân bên ngoài của bố An, cô ta bảo bao nuôi bố An và An trong suốt thời gian qua nên đến đòi tiền và đòi căn nhà."
"Ừ."
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng. Cô gần như rất hiếm khi phải trải qua cảm giác bứt rứt khó tả này. Thái độ hờ hững, mặc kệ mọi thứ của cô thường ngày giờ thay bằng sự căng thẳng, bất an. Cô nhìn Thế Phong một lát, kịp thấy vẻ mặt không quan tâm mọi thứ của cậu rồi rời mắt đi.
"Phòng cậu là phòng tôi, sang đó đi tôi ngủ ở phòng khác. Cậu nghỉ ngơi đi, mai không phải đi học nên không cần lo."
Nói xong cậu đứng dậy đi vào trong, để cô ngồi đó với mớ cảm xúc lẫn lộn.
Cô ăn xong, thu dọn bát đũa rồi lấy sách vở ra học. Dù rất cố gắng để tập trung làm bài nhưng cô không làm nổi khi nghĩ đến biểu cảm vô tình kia của cậu. Cô nghĩ lại, hình như mình cũng hay dùng ánh mắt này cho cậu nhưng cậu vẫn luôn gạt nó đi mà quan tâm cô từng chút. Giờ cô nhìn lại, hình như cô chưa từng nghĩ cho cậu một chút nào, tất cả đều là sự tính toán. Nhận lời yêu của cậu cũng tính toán để bỏ đi, bị bạo lực cũng là tính toán để chừa đường lui. Nhưng dường như cái mà cô gọi là tính toán đó chẳng giải quyết được bao nhiêu chỉ làm mọi thứ thêm rối rắm hơn.
Cô thở dài, cất sách vở gọn vào một góc rồi vào phòng cậu chỉ ngủ tạm. Cô nghĩ mình sẽ phải ở đây một vài hôm chờ đến khi vụ kia êm xuôi đã rồi sẽ dùng tiền tiết kiệm trả cậu coi như cảm ơn vậy.
Bất chợt hình ảnh cậu phớt lờ vô tình kia lại hiện lên trong đầu cô. Không biết bây giờ cậu ấy sao rồi, đã ngủ chưa, có còn bực cô nữa không. Bao nhiêu suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại không thôi khiến cô không sao chợp mắt dù đã khuya. Cô ngồi lên định tìm lọ thuốc ngủ lại phát hiện mình không mang theo. Cô nghĩ tới lọ thuốc trên bàn, bấm chặt vào ngón tay đứng dậy đi qua phòng cậu, định xin cậu vài viên thuốc vì cả hai dùng cùng loại. Tần ngần ở cửa một hồi lâu, rút cuộc cô cũng gõ cửa.
"Vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào. Hình ảnh đầu tiên mắt cô thấy là cậu đang ngồi ở bàn học với bài tập toán. Cô nhìn cậu một lát, khó khăn lắm mới mở lời:
"Phong... cho An vài viên thuốc ngủ được không? An không ngủ được."
Phong quay lại nhìn An chằm chằm. Tại sao cô lại uống thuốc ngủ, bắt đầu từ lúc nào? Dù rất muốn hỏi nhưng cậu vẫn đang bực cô nên không mở lời, chỉ hất cằm vào chỗ thuốc trên bàn rồi lại chăm chú viết.
"Cậu khó chịu gì với tôi à?"
"Không."
"Sao cậu phải tỏ vẻ khó chịu như thế?" - Cô vẫn tiếp tục câu hỏi.
Cậu quay lại nhìn cô. Sự bực bội vừa mới bị ém xuống giờ lại bùng lên.
"Cậu chưa bao giờ nghe tôi nói."
An im lặng để cậu nói tiếp.
"Cậu còn nhớ tôi bảo gì chứ? Cậu không thể nào cứ mãi sống mà chịu đựng thế được. Tôi bảo nếu có thể phải phản kháng tự cứu lấy mình. Nếu hôm nay tôi không ở đó thì sao? Cậu vẫn chấp nhận đứng đó để cô ta đánh à? Đừng làm mình trở nên như thế."
Cậu lớn tiếng nói với cô và cũng là lần đầu tiên nói với giọng điệu đó. Cô biết, đây mới chỉ là một phần nhỏ trong con người cậu, một phần rất nhỏ giờ cô mới biết thêm một chút. Nhưng cậu nói không sai, cô cũng tự thấy mình hèn hạ. Cô chưa bao giờ cố gắng để chống trả điều gì, cứ im lặng chịu đựng rồi nghĩ đó là cách giải quyết tốt nhất. Từ lúc mẹ cô rời đi, gia đình cô tan vỡ cô không còn niềm tin vào điều gì nữa rồi.
"Tôi chỉ cảm thấy... mình vẫn có thể chịu đựng được."
Phong đăm chiêu nhìn cô, trong lòng cảm thấy khó chịu kinh khủng. Cậu đứng dậy, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm nén giận hỏi:
"Nếu thế này thì sao?"
Không đợi cô phản ứng, cậu đi tới ôm lấy An ép cô vào tường, dù vậy vẫn không quên để tay lên đầu An để cô tránh va chạm vào đằng sau. Cô giật mình theo phản xạ nhưng nó cũng chỉ đến trong giây lát, ánh mắt cô trở nên dần bình lặng và chưa từng rời khỏi cậu. Qua ánh đèn bàn học vàng nhạt, trông khuôn mặt Phong như trở nên tuấn tú hơn, đẹp hơn theo một cách huyền bí, cộng thêm sự bực bội đang bùng lên trong mắt cậu, ngực phập phồng thở phả hơi xuống cổ làm cô thấy vùng da quanh xương quai xanh râm ran khó chịu.
Đây có lẽ là lần cô cảm thấy cậu tiếp xúc thân mật nhất với mình. Cô cảm nhận tay cậu đặt ở sau lưng cô đang nóng lên, hình như cả người cậu cũng vậy. Cậu đứng im nhìn sâu vào mắt cô, lát sau cậu cúi đầu xuống.
Tưởng chừng trong cơn nóng giận sắp mất kiểm soát đấy sẽ là hình ảnh hai bờ môi chạm nhau nhưng tới khi chỉ còn cách vài cm ngắn ngủi, cậu dừng lại. Cậu nhìn vào bờ môi xinh đẹp nhưng có phần nhợt nhạt kia, lại nhìn vào ánh mắt ánh lên đôi chút hoảng hốt của cô thở nhẹ ra một hơi rồi buông tay, cười khẩy.
"Tới tận lúc cậu bị cưỡng hôn mà cũng chẳng có phản ứng gì nhỉ?"
Nói xong, Phong bước ra để lại cô đứng đó, ngập tràn suy tư.
Tới phút cuối cậu vẫn nhớ lời cô nói, nhớ rằng cô không muốn hôn cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip