Chương 15:

"Không có gì. Em..."

Baam thả lỏng hai tay, lắc lắc đầu, chăm chú ngắm nhìn người trước mặt một lần nữa, ngón tay vuốt ve bên tai phải nơi chiếc khuyên tai cậu tặng không còn tồn tại.

Tầng ảo mộng, thật giả lẫn lộn.

Sự thật chỉ có một nửa, dù vô tình hay cố ý, vẫn không phải là sự thật.

Anh Koon...

Trái tim giống như bị thứ gì đó xoắn lấy, rất đau, nhưng cũng như có dòng nước ấm áp chảy qua, lời muốn nói nghẹn lại mãi mới thốt ra được.

"Anh muốn làm gì? Có muốn đi đâu không? Em cùng anh"

Koon thấy đôi mắt thông suốt mọi chuyện của thiếu niên, khẽ ngẩng đầu về phía xa, thẳng thắn đáp

"Vậy đưa anh ra khỏi mê cung này đi"

Ở một nơi khác, trong căn phòng lớn trưng bày vô số bảo vật quý hiếm, Vệ thần thông qua khối cầu thất sắc theo dõi mấy vị khách của mình, đặc biệt là vị phi chính quy có khả năng dùng gai của Vệ thần tầng Tử Vong giết ông, đưa thêm shinsoo vào mê cung để cản trở rồi mới di chuyển chuẩn bị chào đón kẻ được chọn.

Một phi chính quy có tiềm năng và sức mạnh cực lớn, một chính quy thông minh được lửa phục sinh chọn, một cư dân cổ đại trực hệ. Có lẽ những kẻ này sẽ thực hiện được mong muốn của ông. Thật phấn khích muốn chiêm ngưỡng thế hệ mới sẽ mang đến sự thay đổi cho tòa tháp như thế nào mà.

***

Đêm xuống, trong mê cung ngoằn nghèo không thấy một tia ánh sáng, bốn bề sương mù âm u dật dờ ẩn hiện, thi thoảng còn nghe thấy vài tiếng sột xoạt khô khốc như tiếng bước chân nặng nề của ai đó di chuyển trong đêm, khiến người ta vừa khó hiểu vừa sợ hãi.

Koon dùng hải đăng chiếu sáng con đường phía trước, Baam vẫn nắm chặt tay anh không buông, tuy nhiên lượng shinsoo bị ép sử dụng trong thời gian dài đã có dấu hiệu cạn kiệt khiến cậu lo lắng.

"Xem ra mê cung này chỉ có thể vượt vào buổi sáng. Ban đêm mấy bức tường này di chuyển", Koon dùng tay còn lại gõ vào một bức tường, không ngạc nhiên khi thấy nó hơi nhúc nhích.

"Nếu dùng dao đâm liệu nó có chảy máu không nhỉ?"

"Đừng. Nguy hiểm", Baam ngăn không cho anh chạm đến mấy vật không rõ ràng, tập trung cao độ để có thể phát giác và ứng phó với bất kỳ trường hợp xấu đến.

Cậu cứ nghĩ chỉ cần đi thẳng là có thể vượt qua được nhanh chóng, nhưng mê cung này thật sự là rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Đã mất cả nửa ngày vẫn chưa thấy lối ra, tựa như không có điểm cuối.

Xem ra cậu đã quá coi thường "lời mời" của Vệ thần rồi.

Khoan đã, những bức tường di động à?!

"Baam, nghỉ ngơi đi. Để anh thay cậu"

Baam đang chìm trong suy nghĩ mông lung nghe vậy bước chân khựng lại

"Em ổn. Đi lâu như vậy anh chắc mệt rồi? Anh nghỉ ngơi trước, em canh chừng cho anh"

Cậu xoay người, chọn một nơi dễ chịu kéo anh ngồi xuống, giang rộng hai tay ám chỉ anh nên ngủ trong lòng mình.

"Không" Koon đang định nhích ra xa đã bị thiếu niên cười hì hì ấn vào lòng, cả cơ thể nhanh chóng được bao bọc trong nhiệt độ ấm áp, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên.

"Từ từ,..."

***

Tờ mờ sáng, sương mù tản dần, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng. Baam cau mày cảm nhận dao động shinsoo trong không khí càng về cuối càng mãnh liệt, lại nhìn người con trai đang yên vị ngủ ngon trong lòng, an tâm thở nhẹ một tiếng.

Cả đêm hôm qua đợi anh ấy ngủ cậu mới dám tiếp tục đi tiếp. Hôm qua đột nhiên shinsoo trở nên đặc hơn, cậu không yên tâm.

Baam đã từng được Evankhell dạy dỗ, bà ấy từng nói trong tầng của Vệ thần, bất kỳ vật nào cũng luôn hướng tới nơi có mạch shinsoo dồi dào nhất, tức là nơi gần với Vệ thần nhất. Cho nên cậu đối với quy luật di chuyển của mấy bức tường cũng gọi là có hiểu biết.

Đối với người bình thường di chuyển cùng tốc độ với chúng nó rất khó nhưng đối với cậu chuyện này đơn giản và đỡ mất sức hơn phá tường cực kỳ nhiều.

Baam dừng lại trước điểm cuối mà đa số bức tường hướng đến, choáng ngợp trước cánh cửa đồ sộ trước mắt.

Đó là một cánh cửa đá sừng sững giữa trời, cao chót vót, khí phách hùng hồn. Năm tháng dường như được khắc họa lại chi tiết cô đọng trên bức tường, từng bức vẽ về tòa tháp thuở sơ khai khi các cư dân bản địa chung sống hòa bình rồi mâu thuẫn cho đến khi mười ba người vào tháp, Zarhard lên ngôi vua và xây dựng luật lệ, các phi chính quy tự tay mở cửa tháp,...

Liên tiếp các sự kiện lớn khiến tòa tháp thay đổi đều có thể nhìn thấy dễ dàng ở đây, có cả bức vẽ lúc cậu bắt đầu mở cửa vào tháp.

"Baam? Cậu không ngủ à? Nhìn mắt cậu kìa"

Koon mỉm cười chỉ chỉ đôi mắt gấu mèo kích cỡ lớn do không ngủ của Baam, từ trong ngực cậu bước xuống đứng cạnh cánh cửa. 

 "Đến rồi nhỉ?"

 Rất tự nhiên, không hề bất ngờ, giống như đã biết trước rằng cuối mê cung có những gì.

"Mê cung này không có cửa ra. Đây là điểm cuối, không mở được."  Koon chạm tay lên bức tường đá trước mặt, mặc kệ khí lạnh từ bức tường bắt đầu xâm nhập len lỏi khắp người "Thứ mà cậu muốn không lấy được đâu".

"Em biết. Từ lúc gặp anh, em đã biết" Baam nhẹ nhàng đáp lời. Rất bình tĩnh, rất cam chịu, cũng rất tuyệt vọng. 

 Thế nhưng em vẫn muốn hỏi anh một câu đơn giản. Đơn giản đến mức từ ngữ nói ra cũng khó khăn như thiêu đốt con tim.

"Anh... trở về với anh ấy, có được không?"

Đã từng bị kéo vào tầng này một lần, đại khái cũng đoán được vài điều. Cứ nghĩ chỉ là ảo cảnh để lừa mình, chân chính cảm nhận lại nhận ra không phải. Thân thuộc chỉ duy nhất người ấy có, tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ quan tâm bảo vệ, từ lời nói ánh mắt đến hành động, cái gì cũng không khác biệt.

Anh là anh ấy.

Là phần đã mất của anh ấy.

Chậm rãi bước tới, chậm rãi vươn tay, chậm rãi chạm vào, chậm rãi chậm rãi muốn giữ chặt lấy.

Đã từng nói muốn anh nhớ tất cả mọi thứ, từ vui vẻ hay buồn bã, hạnh phúc hay khổ sở, để có thể bên anh dài lâu.

"Xin lỗi"

Hai chữ vang lên giữa khoảng không rộng lớn, ngắn gọn dứt khoát, dễ dàng đập tan mọi vọng tưởng hão huyền.

Không gian nổi lên một trận gió nhỏ, vài giọt nước li ti theo gió phả vào mặt đau rát, sau đó lưu luyến đọng lại trên khuôn mặt, không rõ là mưa phùn hay nước mắt.

Hai mắt đau xót khó chịu không mở nổi, bàn tay cứng ngắc trơ trọi giữa không trung, cả cơ thể giống như bị đẩy vào hầm băng, rất lạnh, đến khi gắng gượng nhìn ra, hình bóng quen thuộc đã biến mất, trước mặt chỉ thấy một viên ngọc màu đỏ lơ lửng giữa không khí đang tỏa ra huyết quang rực rỡ.

-----------

Note: Huyết châu aka cái viên ngọc đỏ đỏ chứa ký ức và tình cảm của Koon mà Vệ thần giữ lại ở tầng Ảo Mộng đó. Nhớ hông Ụ w Ụ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip