Chương 28: Ngày ý nghĩa
Nhìn người đang yên lặng nằm trên giường bệnh, lòng Y Thần không khỏi quặn lên vì đau. Nếu năm đó cô không đi, liệu anh có yêu cô như anh đã từng yêu Cao Thanh Vy?
"Vy Vy..." môi anh mấp máy gọi tên người đó, cả tâm trí vẫn chìm trong vô định.
Lòng đang đầy nuối tiếc nhìn chàng trai giờ đã thành người đàn ông chững chạc, bỗng tiếng gọi trong vô thức của anh làm cô biến sắc. Vội đưa tay lên trán anh chấn an lại, Y Thần không khỏi chua xót. Suốt bao năm nơi xứ người, lòng cô vẫn chỉ có anh.
Một giọt nước mắt chợt lăn, và rồi hai giọt. Dòng nước mắt hoà vào làm một đọng xuống chiếc cằm thon gọn rồi rơi, nhỏ từng giọt một. Cô khóc, khóc trong thầm lặng. Y Thần không dám phát ra tiếng động, sợ rằng sẽ kéo anh ra khỏi hồng mộng với Cao Thanh Vy.
Chợt, đôi mắt sâu thẳm mở rộng. Y Thần vội rụt tay lại gạt đi giọt nước mắt nóng hổi mới rơi. "Anh tỉnh rồi. Tôi ra ngoài gọi bác sĩ."
Cảm giác vừa rồi là thế nào? Đình Phong đưa tay đặt lên trán mình, giữ lại hơi ấm vừa được truyền từ tay cô tới. Mỗi lần đau đầu, trong tiềm thức anh đều hiện ra bóng lưng Cao Thanh Vy, nhưng lần này lại là bóng lưng của một thiếu nữ khác. Là ảo ảnh của cô gái anh thấy trên vòng quay mặt trời.
Bác sĩ vừa bước vào kiểm tra, Y Thần đã rời khỏi.
"Sao rồi?" Tất Dung cùng Tô Mã đứng ở ngoài, thấy cô đi ra liền hỏi.
Y Thần ngồi xuống ghế, đầu nhanh chóng dựa lên bờ vai gầy của Tiểu Dung: "Tình cảm của anh ấy dành cho Cao Thanh Vy thật sự rất nhiều."
Nhiều giọt nước mắt rơi thấm một bên áo Tất Dung. Cả đời này, ngoài gia đình ra, người làm Y Thần khóc nhiều nhất chắc chắn là anh.
"Y Y, cậu biết không? Tình yêu đến từ hai phía, nhưng nó cần sự nỗ lực của người đến trước. Nếu cậu thật sự yêu Đình Phong, vậy cậu cần kiên trì theo đuổi, nhất định sẽ thành công mà."
"Trên thế giới này có những chuyện không phải cứ kiên trì thì sẽ thành công. Ví dụ như chuyện mình thích anh ấy, dù có kiên trì đến đâu thì anh ấy cũng vẫn sẽ không phải của mình. 6 năm rồi... anh ấy đến dáng vẻ của mình cũng không còn nhớ nữa. Thật sự rất mệt..."
Tất Dung đưa tay lên đầu cô an ủi: "Vậy thì đừng cố gắng nữa, một thời gian sau sẽ tốt hơn thôi."
"Ai là người nhà của bệnh nhân?" vị bác sĩ lớn tuổi bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn ba người.
"Là tôi." Trương Tô Mã đứng dậy.
"Xin hỏi anh và bệnh nhân có quan hệ gì?"
"Tôi là em trai anh ấy."
"Bệnh nhân đã hồi phục lại thể trạng, làm xong thủ tục là có thể xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ gật đầu rồi bước đi. Tô Mã nói với vợ một câu rồi chạy đi làm thủ tục.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh, tình cờ nhìn thấy hình ảnh cô gái dựa vào vai bạn thân, mắt không ngừng ứa ra nước. Hình ảnh lúc ở công viên giải trí...
Anh bỗng thấy hoài niệm hơi ấm đã truyền tới trán mình. Mỗi lần lên cơn đau, lòng anh đều thấy bất an tới vô cùng tận. Nhưng lần này lại khác tới lạ... Vẫn là bóng hình của một thiếu nữ, nhưng không còn là Cao Thanh Vy nữa. Anh thấy bình yên khi nhìn thấy cô gái xa lạ đó.
Anh nhớ lại mọi điều về bóng lưng ấy, nhưng không thể nhớ ra đó là ai. Nhớ ra hơi ấm của cô gái mình từng cõng trên lưng, hơi ấm của người dựa vai mình ngủ trong rạp chiếu phim, nhớ cả cảm giác hai người cùng đi với nhau trong công viên giải trí.
Nhưng sau đó là cái gì? Hoàn toàn không nhớ nổi. Rõ ràng mấy tình tiết anh nhớ lại giống với những kỉ niệm của anh và Cao Thanh Vy vậy, nhưng sao cảm giác lại khác hơn hẳn. Giống như... bao năm nay anh và Cao Thanh Vy chỉ là diễn lại bộ phim tài liệu về cuộc đời người khác vậy. Cô chỉ là một diễn viên hoá thân thành ai đó.
Đầu Đình Phong lại nhức lên. Rốt cuộc sau đó là cái gì?
Mấy tuần sau, Y Thần không còn liên lạc với Đình Phong. Scandal tình ái cũng bớt hẳn. Trong tiềm thức của mọi người, họ vẫn là một cặp, chỉ là hiếm khi bắt gặp đi cùng nhau mà thôi.
Gần cuối đông, đến sinh nhật thứ 23 của người đứng đầu Lý Thị.
"Bạn yêu, muốn tổ chức sinh nhật kiểu gì nào?" Tiểu Dung lân la tới bên cạnh, giọng điệu ngọt ngào tới nổi gai ốc.
"23 tuổi, già rồi, sinh nhật gì nữa chứ?"
"Không được! Đây là năm đầu tiên cậu sinh nhật khi về nước, không thể không tổ chức!"
Thật ra cô nhiệt tình như vậy... là do Đình Phong nhờ cô hẹn Y Thần tới Bắc Kinh... Hết cách rồi, thuận tiện đẩy thuyền cho họ thôi.
Đơn giản và dễ dàng, Y Thần ngay lập tức đồng ý với người bạn đầy mưu mô này. Năm cấp ba là cô chuốc say Y Thần, khiến Lý chủ tịch tự huỷ đi nụ hôn đầu đời của cả mình lẫn anh. Năm nay, cũng là cô tính kế nghĩ ra lí do khiến cô phải rơi vào cái lưới mà anh đã bày. Ngồi một bên xem kịch hay... sở thích của Đồng Tất Dung đó!
Hẹn nhau tới trường cũ, Y Thần đứng trước cổng chờ người.
"Mấy giờ rồi mà vẫn chưa đến chứ?"
Bỗng tiếng chuông reo, nhấc máy, bên kia là giọng nữ quen thuộc: "Đến chưa vậy hả? Mình chờ ở sân thượng từ lâu lắm rồi!"
"A... vậy chờ chút, mình ở cổng trường rồi."
Cúp máy, Y Thần phi một mạch lên tới tầng thượng của trường. Nơi này được trang trí bằng rất nhiều đèn nhấp nháy màu vàng. Buổi tối, toàn bộ sẽ đều được thắp sáng, khung cảnh đặc biệt lãng mạn. Đứng trước dãy hoa bách niên thảo, một dáng người cao lớn trầm ngâm một mình.
"Cô đến rồi."
Đây là ai? Đồng Tất Dung đâu?
Chờ chút, giọng nói này... có chút quen thuộc. Nhưng cô không dám đoán, chỉ sợ rằng sau chuỗi thời gian quyết định buông bỏ, lòng cô lại tất lên.
Anh quay lại, tiến gần hơn về phía cô.
Đình Phong. Đúng là anh rồi. Nhưng không phải người cô hẹn là Tiểu Dung sao?
Trong tâm có chút rối loạn, Y Thần lùi dần, giữ khoảng cách giữa hai người không thay đổi.
"Y Thần, sinh nhật vui vẻ." anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp mà anh đã dành tặng cô vào đúng ngày này 7 năm trước
Tuy rằng mọi thứ vẫn thật mơ hồ, nhưng ánh mắt Đình Phong nhìn cô thật khiến đầu óc con người phải đảo loạn, phải quay cuồng, hệt như trong một giấc chiêm bao, nửa thật nửa giả, nhưng lại vô cùng lôi cuốn.
Chân cô chợt sững lại, Y Thần cảm nhận rõ tiếng lồng ngực đang vang lên từng nhịp đập của con tim.
"Tại sao anh lại ở đây? Tiểu Dung đâu? Không đúng... Là anh nhờ cô ấy hẹn tôi ra đây?"
"Xin lỗi nhé, lừa cô rồi."
"Nhưng... tại sao anh phải làm vậy?" Chợt nhớ ra Đình Phong vốn không biết mình học nơi này, trong mắt công chúng cô cũng chỉ là tạm nhập học rồi sang Anh thôi. "Anh..." Cô ngập ngừng, vẫn là cảm giác không dám đoán vì sợ sẽ thất vọng. "Anh... nhớ lại rồi à?"
Đình Phong hơi nghiêng đầu.
"Cũng không thể nói là như vậy." anh chợt nắm lấy tay cô "Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc lắm."
Tuy vẫn chưa định hình lại vấn đề, nhưng bước chân Y Thần đã sớm di chuyển theo hướng bị kéo đi. Anh và cô đến một trong những phòng học của trường. 10-1 vẫn như năm đó, bộ bàn ghế vẫn đặt vị trí đó, chiếc bảng đen vẫn như vậy, tuy nhiên đều đã đổi mới rồi.
"Cô còn nhớ nơi này không?" ngồi xuống bàn học trước bàn giáo viên, anh hỏi Y Thần "Tuy là hiện tại, tôi không có bất kì kí ức nào về nó, nhưng... chắc hẳn đây là nơi ý nghĩa nhất đối với cô."
"Đúng vậy. Bao nhiêu năm rồi, nơi này vẫn vậy, một chút cũng không thay đổi." Y Thần nhìn quanh một lượt, sau cùng ngồi xuống bàn thứ hai.
Vị trí lúc trước... cũng là như thế này.
"Cao Thanh Vy ngồi ở đâu vậy?"
Cô buột miệng nói ra một câu không nên hỏi. Y Thần nhăn mặt, cái miệng này... lại mở ra trước khi não hoạt động rồi. Anh không trả lời cũng chẳng có gì lạ, vì Cao Thanh Vy trước giờ luôn là người giữ nhiều chấp niệm nhất, nhiều tới nỗi không dám lôi ra, bởi nếu lôi ra, anh sợ sẽ nhớ cô tới phát điên mất.
"Ở chỗ cô đang ngồi đó."
Bầu không khí đầy những kỉ niệm bao trùm, cô chợt có cảm giác được an ủi. Bao lâu nay, đều là vì sợ sẽ đau, nên cô không dám quay về những nơi hoài niệm thế này.
Bỗng, đầu Đình Phong như bị thắt chặt lại. Hai hàm răng trắng đều nghiến chặt lại, hô hấp gấp gáp lạ thường, những ngón tay thon dài bám chặt mép bàn, đôi đồng tử dần mờ đi. Anh trải qua cơn đau như chưa từng có, một cảm giác tồi tệ dội đến nơi sống lưng.
"Này, anh có sao không? Này?"
______________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip