#11
Tôi thích em.
Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, tôi đã thích em lâu lắm rồi.
Cái cách em cắm sâu vào tim tôi cung tên của Cupid, cái cách ánh mắt em dán chặt lên môi tôi mỗi lúc tôi đang diễn giải thứ gì đó cho em, cả cái cách em cười tươi như nắng hạ khi ghi được một bàn nữa.
Tuyệt quá, tất cả của em đều tuyệt.
Em đúng là món quà từ đấng tối cao đã ban,
Cho một kẻ điên như tôi.
Tôi lấy làm tiếc lắm.
Em mà sợ tôi thì tôi phải biết làm sao?
_______________
Tôi là con của một thương nhân nhỏ. Từ bé tôi đã được ghép cặp chơi chung với con của thị trưởng. Cậu nhóc xinh xắn như bông hướng dương, Itadori Yuuji.
Dù vậy, cậu ấy là em bé của tôi thôi.
Tất nhiên em ấy không biết điều đó.
Dù gì cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Vì tôi không có thể chất tốt dù tôi đánh nhau cũng rất cừ, bố mẹ cũng chỉ có thể cho tôi đi học đại một môn năng khiếu nào đó, và tôi đã chọn vẽ. Bởi vì em đã khảm sâu nụ cười đó của em vào tim tôi ngay lần đầu gặp, vậy nên tôi cũng sẽ học vẽ để khắc hoạ tình yêu của mình vào linh hồn em.
Em phải là của tôi.
Dần dần, vẽ cũng đã trở thành thứ duy nhất tôi giỏi. Những môn khác hầu như tôi chẳng rõ, nhắc đến là ú a ú ớ. Chỉ em, em giỏi gần như các môn, rất thông minh. Tôi tự khích lệ mình, nhà cũng chỉ cần một người tri thức thôi là được. Còn tình yêu này tôi sẽ vẽ cho em.
Tiếc cái thần kinh thô quá.
Tôi yêu em rõ như vậy, mà em lại chẳng nhận ra.
Thôi không sao, dần dà em cũng sẽ yêu tôi thôi.
Chúng tôi trải qua những ngày tháng cấp ba đúng nghĩa, ba năm căng tràn sức trẻ. Cứ mỗi buổi chiều hè, bọn họ sẽ lại nhìn thấy, em hăng hái luyện tập bóng rổ, còn tôi hăng hái luyện tập ngắm trông em.
Em đẹp thật.
Tôi vừa muốn em biết, lại vừa muốn em không bao giờ biết.
Thứ tình cảm cấm kị này, tôi chỉ sợ nghe xong em sốc rồi chạy đi. Em mà bỏ tôi đi thì phiền lắm.
Hay là chặt chân em để em không đi được nữa?
Nhưng em yêu bóng rổ, em yêu thể thao. Tôi mà chặt chân em, và tôi cũng sẽ không thể nào nhìn được nụ cười trên môi em nữa.
Có lẽ đó là hình phạt của Chúa chăng?
Chiều ngày nọ, nắng nhẹ.
Tôi cũng chẳng rõ đó là ngày bao nhiêu tháng nào, cơ bản do sốc quá nên tôi chẳng nhớ được nữa. Cái ngày mà nắng như muốn thiêu đốt tôi. Làn da tôi vốn nhạy cảm dưới nắng, thường phải dùng mỹ phẩm chống nắng mới có thể bảo vệ da.
Phần lớn thời gian tôi dùng cho vẽ vời rồi.
À, còn để nhớ em nữa.
Tôi ngồi trong phòng, cố gắng hoàn thành một bức hoạ còn dang dở. Tôi ngâm nó đã gần một tháng rồi.
Cửa sổ, nơi mà từ đó tôi có thể nhìn thấy bóng em linh hoạt trên sân, cùng đua với ánh mặt trời dần khuất sau dãy núi. Từng giọt mồ hôi tí tách lăn trên vầng trán thanh tú, lăn trên gò má ửng hồng, lăn trên cả đôi môi hồng nhuận căng đầy.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, thật muốn ăn thử.
Trong một khắc lơ đãng, tôi chẳng thấy em ở đâu nữa.
Và tiếng gõ cửa vang lên.
Là em.
Em gõ cửa làm tôi bối rối. Giờ này tôi còn chẳng biết trốn đi đâu, chôn giấu tình cảm này đi đâu. Thôi thì đối mặt với em vậy, dù cho tôi chẳng tự nguyện chút nào.
"Tớ vào nhé?" Giọng em hơi cao. Hoặc là em cố tình sửa nó cho giống một câu hỏi hơn là lời đề nghị hống hách.
"Được, vào đi". Chẳng biết giọng tôi đã lạc đi đâu mất. Và em bước vào, trong bộ đồng phục thể dục nhạt màu đã cũ.
Đây là Itadori Yuuji.
Là em.
Trân quý của đời tôi.
"Ôi gì thế này?" Em chạy ngay đến bên tôi, chính xác hơn là bên cạnh bức tranh chân dung em mà tôi còn đang dở.
"Tớ đã vẽ cậu". Tôi lắp bắp biện minh, không nhận ra mặt mình đã đỏ bừng, "Tớ... tớ bí ý tưởng cho bức tranh lần này."
Đây là lời biện minh ngu xuẩn nhất mà tôi từng nghe.
Nghe cái là lòi ngay sự thật á.
Nói xong thật muốn cắn lưỡi tự vẫn.
"Xì", em xụ mặt, "Vậy mà tớ cứ tưởng cậu vẽ tớ vì thích tớ cơ đấy".
Trái tim tôi bị em bóc mẽ trong giây lát. Tình cảm bao nhiêu năm vất vả che giấu, giờ đã bị em bóc tách thành từng lớp, ve vãn trêu đùa.
"Tự phụ quá rồi đấy!" Tôi gõ cốc cái lên trán em, rồi nghĩ nghĩ thế nào lại xoa đầu em, xoa lên mái tóc hơi ẩm vì mồ hôi nhiệt huyết.
Bỗng em nhìn lên tôi. Ánh mắt rực sáng như vầng thái dương.
Tim tôi hụt mất một nhịp.
Muốn hôn em quá.
Nhưng tôi chẳng đủ can đảm để làm vậy.
Môi em mấp máy một câu như có kịch bản từ trước.
"Còn tớ thì thích cậu nhiều lắm."
Em còn cười nữa.
Em lừa tôi sao?
Em không quay mặt lại với tôi nữa, say mê nhìn khuôn mặt mình được tôi tô tô vẽ vẽ trên tấm vải canvas. "Khi nhìn thấy cậu ngồi trước tranh, tớ đã thấy mắt cậu sáng lên, cũng như cái cách mắt tớ sáng lên mỗi khi nhìn thấy cậu vậy. Tớ tin vào linh cảm của mình."
Tôi nóng mặt, đứng đực ra như một thằng ngốc khi em tiến đến ngày càng gần. Tôi cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay em đang áp trên má mình, ánh mắt em nóng rực quét qua tim tôi, làm tim tôi ngứa ngáy.
"Nào, cậu đã có đủ dũng khí để chịu trách nhiệm cho tình yêu của mình chưa?" Em vuốt những lọn tóc rối của tôi ra sau, hẳn là muốn nhìn rõ biểu cảm ngượng ngùng của tôi lúc này.
Ánh mắt em nhìn tôi, trìu mến và đầy khả ái.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi hôn vào lòng bàn tay em đang áp lên má mình, lẩm bẩm.
"Đúng rồi, rất thích cậu. Thích cậu nhiều lắm, Yuuji của tớ."
Tôi đã nói ra rồi. Không biết em thấy màn tỏ tình này ra sao...
Bỗng dưng em phá lên cười, làm tôi có chút xấu hổ. Mặt tôi đỏ như tôm luộc, nóng bừng vì tràng cười của em.
"Đừng có cười nhạo tớ thế! Tớ đã rất cố gắng để tỏ tình với cậu như cái cách cậu đã cổ vũ." Tôi làm bộ giận dỗi, làm em phải quay lại mà dỗ dành.
"Haha, thật vui vì cậu đã chịu nói ra." Em hôn lấy hôn để lên mặt tôi, vài cái hôn vụn vặt lên mắt, lên má, "Tớ đã đoán được khá lâu rồi".
"Còn đôi môi này mà!" Tôi chỉ vào môi làm nũng, vì tôi viết, đôi môi này cũng muốn được em hôn.
Em hôn thật.
"Cậu sến hơn tớ nghĩ nhiều á." Em ôm lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi. "Nếu tớ không thúc giục thì cậu đến bao giờ mới chịu tỉnh tò tớ hả?"
"Tớ đang tính cho một buổi date vào ngày tốt nghiệp." Tôi lẩm bẩm, em chụp lấy miệng mình trước khi tiếng cười phụt ra.
"Còn tận gần một năm nữa lận. Cậu lấy đâu ra dũng khí khi nghĩ rằng tớ sẽ không thích người khác chứ?"
"Cậu sẽ không đâu mà?" Tôi bế em đặt lên chiếc ghế gần đó, và môi tôi dán chặt lên má em. Dính cứng ngắc.
"Haha, nhột quá! Buông tớ ra coi!" Em cười, như ánh nắng vương vãi trên những bức hoạ.
"Dù chắc chắn là vậy, nhưng tớ vẫn cứ là người đổ cậu trước." Tôi gục mặt vào vai em. Tim tôi đập loạn xạ, tôi thích em và giờ em đang ở bên cạnh tôi đây. Tất cả như mơ vậy ấy.
"Từ bao giờ thế?" Em vừa cười vừa hỏi. Mắt em sáng lên, như thu cả dải ngân hà vào mắt.
"Từ lần đầu tiên. Có lẽ." Tôi hôn lên mặt em, và một vài cái lên môi. Em hơi khựng lại, nhưng rồi biểu cảm lại trở nên bình thường."
"Chả tin." Em đùa, tay em chạm vào bức vẽ. "Cậu nên hoàn thành nó trước khi trời tối, chàng ngốc ạ."
Em trong tranh, em ngoài đời. Một là để trưng cho người ta thấy, một là để tôi giấu nhẹm vào tim.
"Chỉ chút nữa thôi là xong rồi." Tôi với lấy chiếc cọ bị vứt lăn lóc kể từ khi em bước vào căn phòng này, "Ngắm cậu ngoài đời vẫn tuyệt nhất."
"Đồ dẻo miệng." Em mắng yêu tôi.
Hạnh phúc đang dâng trào trong tôi.
Mãi về sau này tôi cũng mới biết, em cũng đã thích tôi từ lần đầu tiên rồi.
Tôi nhìn thấy em như ánh trăng dẫn lối, em lại cho rằng tôi mới chính là mặt trời toả sáng nơi em.
"Chúng ta huề nhau rồi."
Trong bộ vest cưới, chúng tôi ôm lấy nhau, nhịp tim như đã được gắn kết. Em dụi đầu vào cổ tôi, cứ như một chiếc mèo con dính người vậy. Ngọt ngào quá đi mất.
"Dù cậu ở ngay đây nhưng tớ vẫn thấy nhớ cậu nhiều lắm", tôi hôn lên trán em, hôn lấy hôn để. Em đã là của tôi thật rồi.
"Có vẻ cậu thích hôn tớ nhỉ?" Em cười khúc khích, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau thật chặt.
_______________
Tôi yêu em, nhưng tôi chỉ sợ em ghét tôi thôi.
Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Tâm tư bị em nhìn thấu rồi, phải làm sao đây?
Đem em vào tim mình mà giấu đi nhỉ?
Em du ngoạn trong tim tôi nhé?
@gsprt
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip