II. Không phải mơ (End)
2h sáng, Trần Phi Vũ đặt chuyến tàu cao tốc từ Thượng Hải đi Vô Tích. Mặc dù đã gọi điện cho Tiểu Khiết để xác nhận tình hình, tay cậu vẫn run run. Cậu biết tin đúng lúc đang lướt weibo trong giờ nghỉ, vậy là bất chấp thật giả lạnh run một hồi. Cố gắng bình tĩnh tới hơn 11h đêm kết thúc buổi quay. Trần Phi Vũ lập tức gọi điện lại cho Tiểu Khiết. Cô gái biết cậu lo lắng, cũng hết lòng an ủi.
"Phi Vũ à, anh La đã ổn rồi, thật đó. Chúng tôi định để anh ấy nghỉ ngơi trong viện đêm nay để tiện theo dõi. Sáng mai sẽ xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Công việc của em cũng bận mà. Giờ anh La đã ngủ rồi, chưa chắc có thể gặp em đâu."
"Em muốn gặp anh ấy là đủ rồi. Vẫn phải làm phiền chị cho em xin địa chỉ và thông báo với vệ sĩ một tiếng. Chị yên tâm, em sẽ không làm phiền anh ấy đâu."
"Em biết chị không phải có ý này mà. Phi Vũ à em cũng đang quay phim mà, đã muộn như vậy rồi cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chị sẽ gọi ngay mà." Tiểu Khiết thở dài, cô biết không thuyết phục nổi cậu rồi.
"Chị yên tâm, em sẽ có chừng mực mà. Chị, cảm ơn chị."
Vậy nên, trong mắt một vài người, họ sẽ nói cậu là kẻ điên vì tình. Có đáng hay không? Ai sẽ trả lời được đây.
Chỉ biết khi người kia quay đầu, đôi mắt mở to vừa rực sáng vừa long lanh ánh nước. Trần Phi Vũ nghĩ, quan tâm làm gì trong mắt người khác có gì. Chỉ cần trong mắt người trước mặt có cậu, đem theo cả một vũ trụ đằng sau cửa sổ nhìn cậu.
Cậu nhéo mũi anh, làm anh khẽ chun mũi. "Ngoại tình vui không?"
La Vân Hi nhăn mày, nhìn đứa nhỏ kém mình 12 tuổi cư xử như mình mới là trẻ con. Cuối cùng nhìn tới quầng thâm nơi đáy mắt, vẻ mệt mỏi xa xôi, thậm chí linner make up ở mắt còn chưa tẩy sạch. Nhìn khắp một lượt, lại đau lòng một lượt.
Anh tiến lại gần để ôm lấy cơ thể ấm áp của người thương. Nhận ra đây không phải là mơ khiến anh chợt thấy hạnh phúc biết bao.
Đầu thu se lạnh, cậu vẫn còn mặc áo khoác. Anh luồn tay vào lớp áo trong, sờ tới lớp vải lụa sơ mi trắng mỏng manh. Bên dưới là làn da ấm nóng, ấm áp. Là mùi hương cũng yêu anh, vỗ về anh.
Trần Phi Vũ thu hết mọi biểu cảm của anh vào mắt. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng không sáng bằng nụ cười La Vân Hi. Cũng như cái bệnh viện tối tăm này hay mùi sát khuẩn khó ngửi, cũng không sánh bằng sự ấm áp từ có thể mỏng manh của anh.
Làm gì có thứ gọi là đáng hay không. Nếu là vì La Vân Hi, chẳng phải mọi thứ đều đáng hay sao.
"Tại sao lại tới?" - La Vân Hi hỏi rất nhẽ, hai người gần sát bên nhau, đừng để thế gian nghe được lời tâm tình ấm áp của người này.
"Vì yêu." - Trần Phi Vũ trả lời lại càng khẽ hơn. Ghé sát vành tai, một chữ cũng không thể lọt ra ngoài tai.
La Vân Hi nóng mặt. Rồi lại rưng rưng, rồi lại đau lòng. Anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt cậu. Từ đầu mắt, đuôi mày, tới cả những sợi râu lún bún đang nhăm nhe trỗi dậy của cậu.
Rõ ràng không nói gì, lại có sự ăn ý của sự yên lặng. Tình yêu, cứ thế lan vào không khí, lên men sự lưu luyến không rời của cả hai.
Yêu người này, cứ như vậy dùng đôi mắt, bàn tay, đôi môi này để dâng hiến có được không ?
"Anh nghỉ ngơi sớm đi. Mai còn xuất viện nữa." Cậu giơ tay che lại ánh mắt sáng rực, đặt một nụ hôn thật khẽ trên trán anh.
Anh yên lặng một hồi thật lâu, dường như không đành mà hỏi "Có phải em sắp phải đi rồi không?"
Cậu bật cười, vuốt tóc vỗ về. "Không vội đâu, em ngủ cùng anh một lúc."
Tức là "Anh ngủ rồi em sẽ đi." La Vân Hi thấy bức bối trong lòng một chút, có lẽ vì hôm nay mệt mỏi, anh cảm thấy không đành. Không phải lần đầu tiên, nhưng lại là lần hiếm hoi anh biểu hiện thật rõ, không nỡ tạm biệt.
Trần Phi Vũ đã cảm nhận được điều đó từ sớm, từ giây phút cậu phát hiện ra La Vân Hi tưởng cậu là mơ. Cậu đau lòng, yêu thương, cuối cùng vẫn là thân bất do kỉ.
Trước khi tới với nhau, họ đã trao bản thân cho công việc này. Cũng nhờ công việc mà họ tới được với nhau. Vậy nên mọi thứ đã sớm thành quỹ đạo. Chỉ mong trong vòng xoáy này, có thể trao cho người cất giữ trái tim trân thành này, có thể để người yêu thương nó được không?
"Có phải anh ngủ sớm một chút, em sẽ được nghỉ ngơi nhiều một chút không?"
"Anh ngủ sớm một chút, em sẽ ở đây canh giữ giấc mơ của anh được lâu hơn chút."
"Được."
"Ngoan."
=
Lúc La Vân Hi tỉnh dậy, tay anh nắm chặt chiếc áo khoác của cậu. Nói là không hụt hẫng thì là giả, nhưng tới mức thất vọng thì vẫn chưa. Nhất là khi hơi ấm của cậu vẫn còn...
Tiểu Khiết nghe được tiếng gọi, liền khẽ đẩy cửa bước vào. Hoá ra mặt trời đã lên cao, đêm qua anh ngủ rất ngon.
"Cậu ấy cứ đòi để áo khoác lại, nói là sợ anh lại tưởng là mơ, trách cậu ấy không tới thăm anh." Tiểu Khiết đưa tới một ly nước ấm cùng hai viên thuốc. "Cậu ấy đi lúc 5h hơn, có lẽ đã về tới khách sạn nghỉ ngơi rồi."
La Vân Hi gật đầu. Cảm kích cô bé vẫn luôn chăm sóc và thấu hiểu anh này.
"Giúp anh gọi cho anh Bạch đi."
Nhân Bạch là nhân viên công tác bên phòng làm việc của Trần Phi Vũ. Trước đây khi quay Hạo Y Hành, cậu ta là người mới, trực tiếp theo sau Trần Phi Vũ. Hiện tại cậu ta không cần theo sát, chủ yếu liên lạc ở mảng truyền thông và lịch trình cá nhân. Cũng là một trong những số ít người trong đoàn Trần Phi Vũ biết về quan hệ của họ.
"La tiên sinh, anh khoẻ hơn chưa. Cậu Vũ đã ngủ rồi. Còn anh, vết thương có gì đáng ngại không?" Nhân Bạch thật lòng thăm hỏi.
"Cảm ơn cậu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Tôi cảm thấy tối qua Phi Vũ hành động hơi cảm tính, muốn hỏi xem tình hình một chút."
Đối phương cũng rất ấm áp trả lời. "La tiên sinh anh đừng lo, việc nghỉ ngơi của anh quan trọng hơn.
Về cậu Vũ, suy cho cùng cậu ấy cũng là chủ. Chúng tôi là nhân viên sẽ dốc lòng bảo vệ cậu ấy, đồng thời là bạn bè cũng sẽ thật lòng cổ vũ.
Phi Vũ ở bên anh đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Cậu ấy đáng tin hơn, thấu hiểu hơn. Tối qua mặc dù có chút phát sinh, nhưng trong phạm vi cậu ấy đã tính toán ổn thoả rồi."
"..."
La Vân Hi xuất viện trở về một căn nghỉ dưỡng, là nơi mà cậu sắp xếp cho anh. Anh biết cậu lo lắng, nên cũng yên lặng tẩn hưởng sự ân cần này.
Đầu giờ chiều mọi người tới bệnh viện để làm kiểm tra tổng hợp. Cuối cùng xác nhận không có thương tích gì khác thường, chỉ là đem về thêm một sớ thuốc bổ.
Nhàm chán ngủ bù hơn nửa ngày. Xế chiều anh bị bình minh qua cửa kính sát tường chiếu tỉnh.
Anh ngồi dậy, tựa vào đầu giường để xem tin tức và weibo. Về anh chỉ là vài tin tức thông báo về vết thương, ảnh leak đi bệnh viện sáng nay, dưa về bộ phim sắp tới,... Nhìn chung không có gì tiêu cực.
Về cậu thì... vẫn tiêu cực như mọi ngày nhỉ? Vòng fan leak thông tin Trần Phi Vũ đã tới Vô Tích để gặp gỡ anh trai giữa đêm. Anh đột nhiên bật cười, xin lỗi "anh trai", lại để cậu đồi nồi rồi.
Cuối cùng anh đổi sang một account khác, xem tin nhắn trong chat box với chấm đỏ 99+ nổi bật.
"CMN AI CHO TAO BIẾT SAO HQUA EM CÁ ĐI VÔ TÍCH ĐI"
"Giải thích cho hợp lý vào nha :)"
"Tôi cảm thấy anh Vũ Ngang bị oan"
"Justice for Alex Chen"
"Tôi cảm thấy đêm qua mèo trắng ngủ rất ngon"
"Còn chẳng phải lo nhớ vợ hay sao"
"Tôi nên vui hay nên buồn đâyyyyy tôi tồiiiii tệ quá !!!!!!"
"Vui vì họ đã ở bên nhau đi :)"
"@Tiểu Phi hôm qua cậu đi đâu, sao bây giờ mới tới hít đường"
La Vân Hi nhìn @Tiểu Phi sáng nhấp nháy, gõ gõ vài chữ gửi đi.
"Tối qua chạy deadline rồi ngủ quên. Mơ thấy người yêu rồi mơ tới tận giờ luôn. Haha"
Bên dưới lại tấp tập mess, La Vân Hi còn kiên nhẫn thả tim chúc phúc thêm một lúc. Cuối cùng thấy hơi chán thì đổi acc, thoát app.
Điện thoại kêu một tiếng nhận tin nhắn từ ưechat.
La Vân Hi sững người nhìn điện thoại. Sau đó anh xoay người, chạy chân trần ra ngoài.
Từ cổng chính vào tới nhà có một bãi cỏ nhỏ. La Vân Hi đạp lên cỏ thô ráp, từ bàn chân ngưa ngứa lan tới tận trái tim nhảy nhót trong lồng ngực.
Từ xa anh thấy Lý Tuân đang tựa vào cổng, một tay nghịch điện thoại, một tay nghịch bật lửa.
Chỉ là khi anh gọi tên người ấy, thiếu niên mang theo ánh bình minh xoay người, trở thành Trần Phi Vũ chỉ thuộc về mình anh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip