31.2. Pháo hoa
Tuyết đầu mùa qua đi, năm mới càng đến gần.
Khi lớp tuyết đông cuối cùng cũng tan, trong tiếng pháo vang dội, giao thừa đã đến.
Từ mới sớm tinh mơ, trên dưới Hầu phủ đã tất bận làm việc, chờ đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị tốt, Cố thị liền phát bao lì xì cho hạ nhân, sau đó cho người làm có gia đình nhanh chóng trở về ăn tết.
Trong ngoài Hầu phủ chỉ còn dư lại một nhà Tống Ngu cùng một ít hạ nhân không thể trở về.
Đêm giao thừa không có nhiều quy củ, toàn gia ăn xong bữa cơm đoàn viên, mọi người liền chạy đi đốt pháo, thức đêm đón giao thừa đến.
Pháo hoa trên đất "vù" một tiếng bay lên trời, nổ thành một đóa hoa giữa màn đêm thăm thẳm.
Châm hết pháo hoa, Tống Ngu và bọn nha hoàn cùng nhau cầm que pháo đi ra ngoài chơi.
Tống Ngu dùng que pháo vẽ ra đủ loại hình dạng khác nhau, Bạch Kiểu mặt đầy bùn đất lon ton chạy theo sau nàng.
Cố thị và Tống Hồng Hiên đứng chung một chỗ, một bên nhìn nữ nhi, một bên lặng lẽ nói chuyện.
Tống Hồng Hiên không biết nói gì đó, Cố thị dùng khuỷu tay đụng ông một cái, cười nói: "Không đứng đắn."
Tống Nguyên An cũng không biết khi nào đã cầm một que pháo, hắn đốt que, bước nhanh đi đến bên cạnh Thu Nguyệt, "Mau cầm."
Thu Nguyệt ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, Tống Nguyên An thấy nàng không phản ứng, dứt khoát nắm tay nàng bỏ pháo hoa vào lòng bàn tay, "Nắm chặt, ta buông đấy."
Thu Nguyệt theo bản năng nắm chặt, nhưng Tống Nguyên An lại không buông ra.
Hắn cười nhìn Thu Nguyệt, chậm rãi buông lỏng tay, "Sợ ngươi tức giận không cầm lấy. Đừng cứ im lặng mãi như vậy, cùng chơi đùa đi."
Thu Nguyệt cúi đầu nhìn que pháo không ngừng phóng thích tia lửa nhỏ vụn, im lặng thật lâu sau, thẳng đến khi que pháo sắp tàn, nàng mới thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Tống Nguyên An nhẹ nhàng cười, "Không cần, ở đây còn một cây."
Một que pháo mới đốt lên, Thu Nguyệt nhìn trong chốc lát, chủ động duỗi tay nhận lấy.
Nàng chậm rãi giơ que pháo hoa, nhìn hoa văn phóng ra từ tia lửa nhỏ, trong mắt nhiễm đầy ý cười vụn vặt.
Tống Nguyên An cười nhìn nàng, không có lên tiếng nữa, lẳng lặng đứng cùng nàng.
Càng tới gần giờ Tý, mọi người càng thêm hồi hộp.
Tống Ngu cũng nhịn không được buông que pháo trong tay, chuẩn bị chờ đến tiếng chuông gõ vang vào giờ Tý.
Đột nhiên, một gã sai vặt vội vã chạy đến, cúi đầu bẩm báo: "Hầu gia, Nhiếp Chính Vương điện hạ tới, đang chờ ở sảnh ngoài. Điện hạ nói, hắn muốn dẫn tiểu thư ra ngoài."
Mắt thấy biểu tình không thoải mái hiện lên trên mặt Tống Hồng Hiên, Cố thị chọc chọc ông, cười nói với Tống Ngu: "Đi đi, nhớ về sớm chút."
Tống Ngu buông que pháo, nhìn Tống Hồng Hiên và Cố thị, cười nói: "Cha, mẹ, chúc mừng năm mới. Con đã chuẩn bị quà năm mới cho cha mẹ rồi đó, ngày mai cha nhớ phải nhận nha."
Tống Hồng Hiên cố kiềm nén nụ cười sắp lan tràn trên khoé môi, ổn trọng gật gật đầu, "Nhớ phải trở về sớm chút."
"Vâng."
Tống Ngu chạy chậm ra sảnh ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Tạ Từ đang chờ ở đấy.
Hôm nay hắn mặc bộ cẩm phục màu đỏ thẫm, vô cùng hoà hợp với bầu không khí năm mới.
Tống Ngu chạy chậm đến trước mặt hắn, ôm lấy cánh tay hắn cười nói: "Sao lại đến đây, chàng không ở nhà đón giao thừa à?"
Tạ Từ duỗi tay ôm chặt tiểu cô nương: "Có muốn đổi góc độ xem pháo hoa không?"
"Đổi góc độ, đổi góc độ gì cơ?" Tống Ngu tò mò hỏi.
"Đỉnh tháp cao nhất Thịnh Kinh."
Đứng trên đỉnh tháp cao nhất Thịnh Kinh có thể nhìn rõ toàn bộ Thịnh Kinh.
Nhưng vào khoảnh khắc Tống Ngu thật sự đứng trên đỉnh toà tháp cao nhất Thịnh Kinh, nàng ôm eo Tạ Từ, vẫn có loại cảm giác không chân thật như cũ.
Lúc bọn họ rời khỏi Hầu phủ đã gần giờ Tý, hiện giờ vừa mới đứng vững trên đỉnh tháp không bao lâu, tiếng chuông đã gõ vang.
Vang lên cùng tiếng chuông là từng tiếng pháo trúc và pháo hoa, toàn bộ thành Thịnh Kinh đều bắt đầu châm ngòi đốt pháo.
Dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, thành Thịnh Kinh như chìm trong mảnh ngân hà lấp lánh, pháo hoa đủ loại kiểu dáng nở rộ trên bầu trời đêm, thắp sáng ngày đầu tiên của năm mới.
Pháo hoa như gần như xa, giống như một bức tranh trăm hoa đua nở hiện lên trước mặt, thỉnh thoảng biến hóa nhiều kiểu dáng khác nhau.
Trước mặt là pháo hoa của hàng vạn gia đình, phía sau là người nàng từng không thể có được.
Tống Ngu xoay người nhìn về phía Tạ Từ, hắn đang ôm lấy nàng từ phía sau, trong mắt ánh lên hình bóng pháo hoa cùng khuôn mặt nàng.
Tống Ngu ôm lấy mặt Tạ Từ, hôn "bẹp" một cái, dùng âm thanh lớn nhất nói với hắn: "A Từ, chúc mừng năm mới!"
Tạ Từ hơi cong môi mỏng, nhẹ giọng trả lời: "A Ngu, chúc mừng năm mới."
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau nghênh đón năm mới, về sau tháng đổi năm dời, những ngày như vậy sẽ càng ngày càng nhiều.
Pháo hoa dần dần tan biến, dưới tháp vẫn còn vài tia sáng nhỏ.
Tống Ngu nghiêng đầu dựa vào vai Tạ Từ, nhắm chặt hai mắt ngủ say.
Tạ Từ ôm chặt sau eo nàng, nhẹ nhàng từng chút một ôm nàng trở về.
Một đêm yên giấc, Tống Ngu thức dậy trong tiếng pháo trúc.
Tống Hồng Hiên tự mình đi ra ngoài mở cửa đốt pháo, trở về liền phát bao lì xì. Chờ đến khi nhận được lễ vật năm mới Tống Ngu tự mình đưa tới, càng là cười đến không khép được miệng.
Những ngày năm mới cứ như thế mà chậm chạp trôi qua, trong nháy mắt đã tới mười lăm tháng giêng, tết Thượng Nguyên.
Sáng sớm tinh mơ Tống Ngu đã bắt đầu suy nghĩ nên trang điểm như thế nào, nhưng thẳng đến khi trời sẩm tối nàng mới thu thập tốt chuẩn bị ra cửa.
Tống Ngu tự sửa soạn bản thân thật xinh đẹp ra ngoài, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tạ Từ đã hỏi: "Hôm nay ta đẹp không?"
Vấn đề như vậy không phải bị hỏi lần đầu tiên, Tạ Từ tự hỏi trong chốc lát, nhìn thấy toái châu giữa trán Tống Ngu.
Toái châu màu đỏ, làm gương mặt tiểu cô nương càng thêm trắng sáng.
"Trang sức rất đẹp, nhưng A Ngu mới là đẹp nhất." Tạ từ nghiêm túc khen tặng.
Tống Ngu cười "Phụt" một tiếng, "Được rồi, không làm khó chàng. Chúng ta đi thôi."
Tết Thượng Nguyên nhiều người, xe ngựa chỉ mới đi được nửa đường đã khó tiến về phía trước.
Tống Ngu liền xuống xe ngựa cùng Tạ Từ đi dọc theo đường phố.
Quán nhỏ hai bên đường bày đủ loại đồ vật, đồ chơi làm bằng đường, xiên hồ lô, vài món đồ ngọt, Tống Ngu vừa đi vừa mua rất nhiều thứ.
Chờ nàng quay đầu lại nhìn, đã thấy Tạ Từ một tay cầm đồ chơi làm bằng đường, một tay cầm đường hồ lô, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ.
Tống Ngu xách đèn lồng, chạy chậm quay về bên người Tạ Từ, cầm lấy đồ chơi làm bằng đường trong tay hắn, "Chúng ta đến bờ sông thả đèn lồng đi, nghe nói bờ bên kia còn có đốt pháo hoa nữa đó."
"Được."
Trên sông thả không ít đèn lồng, bên bờ sông còn rất nhiều cô nương ngồi xổm ở đó.
Tống Ngu chọn một nơi ít người, đi qua đem đèn lồng thả xuống sông. Nàng nhẹ nhàng khảy khảy nước sông, đèn lồng liền theo chiều sóng trôi ra bên ngoài, vững vàng mang theo tâm nguyện của nàng đi về phía trước.
Tống Ngu vừa mới đứng lên, pháo hoa đã bỗng nhiên nở rộ bên bờ kia.
Nàng nhìn pháo hoa xán lạn trên bầu trời, buông hoa đăng, mở túi tiền lấy ra một hộp gấm nho nhỏ hộp.
Tống Ngu quay đầu lại cười nhìn về phía Tạ Từ, dâng lên hộp gấm bằng hai tay, "A Từ, sinh nhật vui vẻ."
Tạ Từ ngẩn ra, nhìn hộp gấm nhất thời không phản ứng lại.
Tống Ngu cũng không vội, nhẹ nhàng giải thích: "Ta lén xem bát tự, hôm nay là sinh nhật chàng. Đây là vật ta tự tay làm, A Từ không được ghét bỏ nha."
Tống Ngu vừa nói vừa mở hộp gấm.
Bên trong hộp gấm là hai chiếc vòng được bện từ hai sợi tơ hồng, ở giữa mỗi sợi còn gắn một viên hạt châu màu đỏ.
"Đây là đậu tương tư, ta cố ý chọn hai viên bằng nhau, tốn rất nhiều thời gian đó." Tống Ngu lấy ra một sợi, mang lên tay Tạ Từ.
Lúc trước nàng đã cố tình chú ý chiều dài cổ tay tạ Từ, cho nên hiện giờ mang lên tay rất vừa vặn.
Tống Ngu cầm lấy một sợi khác, ngẩng đầu nhìn Tạ Từ, "A Từ, đến chàng đấy"
Tạ Từ sớm đã tỉnh lại từ cơn hoảng hốt, hắn nhận lấy tơ hồng, cẩn thận mang vào cổ tay Tống Ngu.
Hắn nắm lấy tay Tống Ngu, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông hồng khẽ lướt qua trái tim nàng.
Nàng nghe thấy Tạ Từ nói: "A Ngu, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bản thân mình may mắn đến vậy."
Tống Ngu không hỏi tiếp, nàng cười nắm ngược lại tay Tạ Từ, hai hạt đậu tương tự va chạm lẫn nhau, "A Từ có biết ta vừa mới nguyện cầu gì không?"
"Nguyện cầu cái gì?"
"Ta nguyện cho chúng ta, tháng đổi năm dời đều như ngày hôm nay."
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau đại hôn 💝
---
Hiện tại lịch ra chương tương đối chậm vì mình khá bận :((( mong mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi nhe.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip