fifteen;

Kwon Soonyoung nhận ra mình đã trốn tránh khỏi sự thật suốt hai tháng nay mà chẳng ai hay biết, nói không chừng sẽ có kẻ nghĩ rằng gã đã chết ở đâu đó rồi. và trong hai tháng đó, Lee Jihoon đã thật sự hạnh phúc bên cạnh Seo Hangwoo, bọn họ vui vẻ đến mức chưa gì đã thông báo kết hôn, nghe thật vội vã, nhưng như vậy không phải là tốt sao? thấy cậu được hạnh phúc đúng như điều gã mong muốn thì đáng nhẽ ra gã nên vui mừng thay cho cậu cơ chứ, cớ sao bây giờ từ tận đáy lòng lại dâng lên một chút chua chát và len lỏi sự hối hận muộn màng.
thí dụ như lúc ấy gã vẫn ở đấy, vẫn mặt dày đường đường chính chính mà theo đuổi cậu thì liệu một lần nữa, Lee Jihoon có quay lại nhìn gã và cho gã một cơ hội nữa không? và để rồi, cuộc hôn nhân gã không thể thích ứng kia có thể xảy ra hay không?

ti tỉ thứ nhảy múa loạn não trong đầu khiến Kwon Soonyoung hạ tầm mắt, từng ngón tay siết chặt lại đến trắng bệch, để gã nói cho người nghe, điều mà gã nên làm vào lúc này, đó là sống vô tư, làm mọi thứ để giúp đỡ hàng xóm, hay dành chút thời gian để chơi đùa cùng cô nàng hàng xóm, sau đấy yêu lấy một ai đó, chẳng hạn như Kim Somin đây, rồi cùng cô kết hôn, sinh con. sống vô tư vô lự tại vùng đất quê hương chẳng vướng chút bụi trần này, đơn giản thế đấy, có gì là khó khăn đâu?

vậy mà Kim Mingyu lại chính là người bắt gã phá hỏng cái kế hoạch vốn được vạch ra từ trước.

Kwon Soonyoung thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó nở một nụ cười như thói quen mà gã hay dùng để chào một vị khách đến với quán rượu. nhưng lần này, gã dùng nét cười này để giao tiếp với người gã quen khiến Kim Mingyu bỗng thấy cả hai vô cùng xa lạ.

"hai người họ kết hôn, tôi mừng còn không hết. vậy ngài Kim lặn lội từ thành phố đến đây, đi mà chẳng ngại đường xa, phải chăng là muốn đưa thiệp cưới cho tôi? nếu vậy thì ngại quá, tôi không thể đi được rồi, chi bằng thế này, tôi gửi tiền coi như còn có chút lòng thành." những lời nói đầy vẻ khách sáo buông ra ngay đầu môi, Kwon Soonyoung lạnh nhạt cực độ trong ánh mắt lẫn giọng nói, Kim Mingyu nhíu mày, hàng mày chau lại đến gắt gao làm cho Kim Somin đứng ở bên cạnh gã cũng hơi sợ sệt mà lùi về, đứng sát vào gã.

"hình như cậu nghĩ sai rồi. tôi tự mình đến đây tìm cậu là để mong muốn cậu theo tôi lên thành phố, ngăn cản Lee Jihoon."

"ha, cậu nghĩ tôi sẽ làm vậy? đám cưới diễn ra là vì bọn họ yêu nhau, tâm đầu ý hợp mà đến với nhau, đáng lí ra là phải vui mừng mà ủng hộ, cớ sao lại bắt tôi đi ngăn cản? ngài Kim, cho dù là lí do gì đi nữa thì tôi không làm đâu. ngài về đi."

Kwon Soonyoung đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Kim Somin, muốn bước chân bỏ đi nhưng Kim Mingyu lại nhanh hơn, chân bước tới chặn lối đi của hai người. anh lại làm ra vẻ mặt cầu xin, cứ như bị ép buộc phải làm thế.
"Kwon Soonyoung này, cậu nghĩ sai rồi. đúng là Lee Jihoon yêu Seo Hangwoo nhưng Seo Hangwoo không hề yêu Lee Jihoon, hắn ta làm mọi thứ chỉ lợi dụng..." Kim Mingyu đang nói một cách gấp rút thì bỗng khựng lại, mắt e dè nhìn Kim Somin.

gã hiểu lí do vì sao anh lại ngừng nói tiếp, là vì có Kim Somin đứng ở đây, có lẽ nó là một câu chuyện khó nói cho nên anh mới không muốn cho người ngoài nghe. Kwon Soonyoung cũng đành bảo Kim Somin về trước rồi chính mình mời Kim Mingyu vào nhà.

Kim Mingyu không để ý và chẳng thèm đánh giá ngôi nhà của gã, chỉ tìm một chiếc ghế gỗ ở ngay bàn ăn mà ngồi xuống, Kwon Soonyoung đi rót cho anh một ly nước lọc rồi cũng ngồi xuống ngay đối diện.

lúc này Kim Mingyu mới lấy từ trong cặp ra một tờ giấy trắng, đưa cho Kwon Soonyoung.
"đây là biểu đồ cổ phiếu của Seo thị, vào đầu năm rõ ràng mọi thứ đều ổn, nhưng đến khoảng tháng 7 cổ phiếu bắt đầu lao dốc, giảm gần 50% vì cha của Seo Hangwoo trong lúc đưa ra sản phẩm mới có phần sai sót, làm mất đi sự tín nhiệm của các đối tác."

Kwon Soonyoung tuy không có hứng thú với việc kinh doanh, nhưng đối với mấy thứ cổ phiếu lằng nhằng này thì cũng coi như có chút hiểu biết, hai mắt gã láo liếc nhìn sơ qua, vừa nghe Kim Mingyu giải thích tiếp.

"cậu không thấy có gì sao? Seo Hangwoo quay lại với Lee Jihoon đúng ngay vào tháng 7."

"nói như vậy..." Kwon Soonyoung dường như đã hiểu Kim Mingyu muốn nói gì, trong ánh mắt dần hiện lên tơ máu, sự giận dữ của gã biểu hiện khá rõ nên Kim Mingyu cũng bắt đầu thận trọng để nói tiếp.

"thông báo kết hôn vội như vậy thì rõ ràng tên Seo Hangwoo kia đang rất nóng lòng cứu vớt lại cổ phiếu. lấy Lee Jihoon về thì chẳng phải tên đấy sẽ có một chỗ dựa hay sao? nói không chừng còn tìm cách chiếm luôn Lee thị. lần này tôi đến tìm cậu, chủ yếu là chuyện này."

"ngài Kim này, ngài là người ở bên cạnh Lee Jihoon nhiều hơn tôi, thậm chí ngài còn hiểu rõ Lee Jihoon nhiều hơn cả tôi. đến ngay cả ngài cũng không thể khuyên can Lee Jihoon thì làm sao tôi có thể?"

"có thể! tôi tin cậu có thể." Kim Mingyu nói một cách chắc chắn khiến gã bắt đầu đắn đo suy nghĩ.

và chẳng lẽ cứ như vậy mà gã lại quay trở về bên cậu sao? nhưng đã lâu không gặp, liệu Lee Jihoon có nhận ra gã không? rồi ngăn chặn đám cưới theo như lời Kim Mingyu thì cậu có hận gã luôn không?

gã đến cuối cũng không thể suy đoán ra được rốt cuộc Kim Mingyu đang có kế hoạch gì, cũng chả biết là anh có thật sự làm thế là vì muốn tốt cho cậu hay không.

nhưng Kim Mingyu lợi dụng gã như thế, thì có lợi ích gì đâu? cứ cho là mọi thứ chỉ vì Seo Hangwoo muốn chiếm tài sản của Lee thị đi, nhưng để lợi dụng một kẻ chẳng biết gì về kinh doanh như gã thì có gì hay ho đâu.

rốt cuộc Kim Mingyu muốn gã làm gì cơ chứ.

.

Kwon Soonyoung thật sự đã cùng Kim Mingyu đi lên thành phố, nơi xa hoa một cách ồn ào và chật chội người, quay về nơi vừa quen vừa lạ này khiến Kwon Soonyoung trong lòng có chút điềm đạm không rõ, bởi vì gã vẫn chưa thật tâm muốn quay về đây.

vì biết gã chẳng có nhà để đi nên Kim Mingyu đã cho gã đến ở tạm nhà mình rồi sau đó dành nguyên một ngày để thu xếp mọi thứ.

cùng Kwon Soonyoung ổn định lại một số thứ xong xuôi rồi mới yên tâm mà đi đến công ty.
còn về phía gã, vội vàng bắt taxi đi về một nơi thân quen ngày nào - quán rượu.

lúc trước, gã là nhân viên, thường đi làm sớm, tan ca muộn, phải chịu khó chạy bàn, pha chế rượu chỉ để nhận được mấy đồng tiền lương đủ để trang trải cuộc sống, ấy mà giờ đây, bước vào quán với tư cách là khách khiến gã không khỏi thấy là lạ.

khỏi phải nói, khi nhìn thấy gã, đám nhân viên quen mặt vui mừng đến nhảy dựng lên, cả đám láo nháo bu quanh gã mà hỏi thăm, trong đó cũng xuất hiện một vài gương mặt mới chỉ nhìn gã rồi chào cho lấy lệ, Kwon Soonyoung chỉ cười trừ rồi ngồi ở chiếc ghế cao ngay quầy rượu, vừa thưởng thức cocktail vừa tán ngẫu một chút.

chợt nhận ra, gã vẫn chưa nhìn thấy hình bóng của ai kia nên vội vàng hỏi.
"Joshua đâu?"

"tên đấy sau khi nghe tin mày từ chức thì nó cũng đi làm được thêm một hai tuần rồi nghỉ luôn. giờ hình như là đang đi xin việc làm ở mấy công ty ấy." 

"mày có số điện thoại của Joshua không?" đương nhiên Kwon Soonyoung không thể tự mình thuộc số điện thoại của tất cả mọi người trong danh bạ, vả lại lâu nay không liên lạc nên gã quên số của thằng bạn thân cũng là điều bình thường.

nói đi nói lại, có lẽ Joshua phiền lòng vì gã lắm, khi không thể liên lạc hay biết chút thông tin nào về gã, lần này quay về nơi có mùi đất quen thuộc này, ít ra gã cũng nên gặp lại Joshua để giải thích mọi chuyện.

lưu số điện thoại lại, Kwon Soonyoung cố tình nén lại một chút ở quán rượu để tán dốc sau đó là rời đi, một mình cuốc bộ đi hóng gió, sẵn tiện là ngắm phong cảnh một chút, vì gã chỉ mới rời khỏi đây hơn hai tháng nên chẳng có gì thay đổi, cùng lắm là mấy cái biển quảng cáo thường hay thay đổi liên tục, hay có một số chỗ lại mọc thêm mấy quán ăn.

Kwon Soonyoung đi tiếp, cứ đi mãi đến khi dừng chân ở một nơi ở bên đường, cách quán rượu cũng không xa lắm, đối diện là một cửa hàng tiện lợi, phía bên trái là một con hẻm nhỏ dẫn vào một khu nhà ở giàu có nào đó. gã đứng ở ngay đầu hẻm, mặt lại ngước lên trên trời mà thở ra một hơi.

đây chính là nơi gã đã nói câu chào tạm biệt cậu, là nơi mà hai người lần cuối gặp nhau. cũng là nơi đã khiến gã nặng lòng buồn bã đến hối hận bấy lâu nay. khi mà về đến lúc bầu trời khoác lên một màu đen cô đơn ở vùng đất quê hương, trước khi nhắm mắt đưa mình vào giấc ngủ, gã đã suy nghĩ rất nhiều về cậu đến quên cả người, lần này, ông trời đúng thật sự là chẳng chịu buông tha cho gã, để gã vô tình nhìn thấy cậu đang một mình bước ra từ cửa hàng tiện lợi ở đối diện, hai mắt, lại một lần nữa chạm vào nhau.

"Lee Jihoon..."

"Kwon Soonyoung?"

anh không thể hiểu được tâm tư của mình,
cũng chẳng thể thấu nổi tâm tình của em.

nhờ vả vào khoảnh khắc này khiến anh nhận ra,
tình cờ gặp được em là điều kì diệu nhất đời anh.

giờ đây, khi một lần bước về quá khứ,
anh đã mong muốn mình tan biến trong nỗi vô vọng tẻ nhạt này.

nếu được ông trời thương hại khiến gặp lại em, thêm lần này nữa, 
anh hứa, anh sẽ không buông tay em nữa đâu.
sẽ không để ánh sáng tuột khỏi tầm tay nữa, vì anh đây, đã thực sự yêu phải em rồi.

hẹn gặp lại em, trong muôn vàn giấc mơ vào đêm muộn, và cả trong một ngày thả hồn về với gió.

tâm tình lãng đãng nơi xa này của anh đã nói cho chính bản thân anh biết rằng.

anh yêu em nhiều hơn anh tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip