Chap 51
Sashiko nhìn thấy bản thân đang ở khu nhà cũ của Uchiha
Cha,mẹ,Itachi,Sasuke và nàng,tất cả mọi người đều ở đó,sum họp bên nhau như trong quá khứ
Sashiko nhìn thấy cha,ông huấn luyện cho Itachi đầy nghiêm khắc nhưng cũng yêu thương đến nhường nào. Cha ôm lấy Sasuke,ánh mắt ông nhìn anh trai nàng đầy thân thương. Cha bế bổng thân hình 2 tuổi đầy nhỏ nhắn của nàng lên cao,ánh mắt thân thuộc đến là thường
Sashiko nhìn thấy mẹ,bà nhìn Itachi đầy yêu thương khi anh luyện tập nhẫn thuật. Mẹ nhìn Sasuke,ánh mắt ngọt ngào đối với đứa con trai bé bỏng khi đòi ăn món mình thích. Mẹ nhìn nàng,ánh mắt đầy dịu dàng khi nàng bám víu lấy bà vì bị Itachi trêu chọc
Sashiko nhìn thấy cả gia đình mình ở bên nhau,cha nằm gối đầu lên đùi mẹ nàng,Itachi ngồi sát vào mẹ,Sasuke ngồi kế anh trai,còn nàng thì lại nằm sấp lên phần ngực của cha. Mẹ nàng hát lên khúc hát ru mà theo như nàng nhớ được thì có lẽ cũng đã 13 năm rồi nàng chưa nghe lại
"Ánh sao giăng đêm đông,cùng trăng treo sáng mênh mông
Cáo con không may thay,nằm bị thương giữa rừng
Lão ông đi ngang qua,nhìn nó nước mắt lưng tròng
Đáng thương nên ông ta,liền buông khẩu súng săn..."
Lời hát ru của mẹ như tiếng gió dịu êm,mang theo tràn ngập tình thương yêu
Trên khóe mắt,dòng lệ lấp lánh như trân châu lại tuôn rơi
Khung cảnh nhà Uchiha đột ngột biến mất,thay vào đó là 1 bãi cỏ cùng với những cây thông cao chót vót
Sashiko nhìn thấy nàng năm 4 tuổi cùng với Shizune và Tsunade đang ngồi đốt lửa trại
Đêm đó nàng không ngủ được,Shizune đã hát ru cho nàng nghe
Sashiko ngồi trong lòng Shizune,giọng hát của cô cất lên đầy du dương,cả cánh rừng đêm gần như chỉ có tiếng hát của cô mà thôi
Shizune hát,và Sashiko biết,đó là bài hát ru của mẹ nàng
"Rồi mỗi đêm,có thêm chiếc giường liêu xiêu cạnh bên
Ngày ngày bí bô ông ơi ông ời
Miệng cáo con cứ loay hoay ngậm hoa thơm 7 sắc
Tủm tỉm ông lão nhân hậu,tay trồng bông hoa..."
Khung cảnh lại thay đổi,Sashiko nhìn thấy nàng,Gaara,Temari và Kankuro những ngày mới gặp nhau
Đó là 1 đêm mưa bão hiếm gặp của làng Cát,Sashiko đã rất sợ,Gaara luôn ngồi ở bên nàng,Temari và Kankuro không nhớ vì sao lại ở đó
Sashiko và Kankuro nghe tiếng sét thì rất sợ,loay hoay cả đêm vẫn không ngủ được
Rồi để dỗ dành mấy đứa em,Temari hát ru cho cả đám
Và Sashiko biết,đó là bài hát ru quen thuộc kia
"Màu vàng kim phủ quanh góc nhà,cảm giác tay ông dang thật rộng
Hoàng hôn buông xuống khi 2 cháu ông ngồi trước nhà
Về đêm côn trùng kêu í à,vầng trăng soi vườn hoa lóng lánh
2 giường chung chăn sát nhau ngủ say nồng giấc..."
Khung cảnh 1 lần nữa lại thay đổi,lần này là ở trong 1 hang động
Sashiko nhìn thấy bản thân năm 7 tuổi,nàng ngồi trong góc tối nhất của hang động,đôi bàn tay ôm lấy đầu gối,cơ thể nhỏ nhắn run rẩy liên hồi
Lần đó là lần đầu tiên nàng theo lệnh Akatsuki giết người,khi đó nàng rất sợ,cả người cứ run rẩy suốt 1 thời gian
Itachi ôm lấy nàng vào lòng,cất tiếng hát ru trầm ổn
"Mái tranh xa xa kia,chẳng cô đơn chẳng u sầu
Ánh dương đang phai dần,nhường trăng treo giữa trời
Chớp chớp đôi mắt nhỏ,ngửi hoa ngan ngát thơm lừng
Cả 2 luôn bên nhau,bầu bạn nơi cuối đồi..."
Khung cảnh lại lần nữa thay đổi,lần này Sashiko nhìn thấy bản thân đang nấp ở ngoài cây để tìm cơ hội ám sát vợ của lãnh chúa Thủy Quốc
Vị phu nhân đó đang ôm 1 đứa bé trai chừng 3-4 tuổi,ánh mắt dịu dàng của bà ta làm Sashiko nhớ đến mẹ mình
Đó là 1 đêm trăng sáng,đứa bé kia không hiểu sao lại khóc lóc ỉ ôi mãi,và để dỗ nó,mẹ nó đã phải hát ru
"Bất chi bất giác rồi thời gian thoáng chốc thoi đưa
Ngoảnh đi thêm ngoảnh lại,hạ thu đông đến xuân
Mắt ông nay đã hoa,đầu hoa râm bước đi chậm
Cáo con bên lão ông,giờ đây đã lớn khôn..."
Rồi lại lần nữa,khung cảnh đổi thay
Sashiko nhìn thấy nàng đang ở bệnh viện của Konoha
Nàng đang khám bệnh cho 1 người phụ nữ nọ,bà ta đã chuẩn bị ra đi,người cha nói dối với đứa con gái 7 tuổi rằng mẹ nó sắp phải ngủ 1 giấc,đứa con gái ngây thơ cho rằng đó là sự thật,còn hát ru cho người mẹ khốn khổ đó
"Rồi sắc hoa điểm tô khu vườn xinh xinh của ông
Trẻ con vẫn hay đến đây chơi đùa
Mà lão ông đi đâu rồi không ai tìm ra
Ngồi ngây ngơ cáo thơ thẩn tâm sự cùng hoa..."
Khung cảnh lại lần nữa chuyển giao,lần này Sashiko nhìn thấy nàng đang làm nhiệm vụ
1 người phụ nữ ôm lấy 1 đứa bé vừa mới mấy tháng,cầu xin nàng để bà ta hát khúc ru cuối cùng
"Bài đồng dao trẻ con hát rằng,ông nó đi lên thiên đường rồi
Rồi đêm đêm cáo con co ro canh chừng ngôi nhà
1 hôm mơ gặp ông nó mừng,nằm trên vai của ông ấm áp
Yên lặng 2 ông cháu trông ánh dương chiều xuống..."
Rồi cảnh vật lại đổi,lần này là vào 1 đêm trăng tròn
Sashiko ở bên cạnh Gaara,cả 2 ngồi với nhau trong phòng của hắn
Đêm trăng tròn Shukaku gây biến động khiến hắn khó chịu,Sashiko không sợ hãi cũng lấy đó làm phiền lòng
Nàng để hắn gối đầu lên đùi nàng,đặt 2 tay của hắn lên trên ngực,sau đó nàng nắm chặt lấy tay hắn,miệng hát lên khúc hát ru quen thuộc
"Cáo con không đau thương,ngồi chăm chăm ngắm hoa vườn
Đón ban mai lên xong,chờ trăng lên núi cao
Chớp chớp đôi mắt nhỏ,ngửi hoa ngan ngát thơm lừng
Nó tin ông vẫn chờ,ở nơi xa rất xa..."
Và rồi,toàn bộ cảnh vật đều biến mất
Xung quanh tối đen như mực,chỉ có duy nhất 1 bóng sáng
Sashiko đuổi theo bóng sáng đó,không biết nàng đã chạy bao lâu,cho đến khi nàng đuổi được ánh sáng,mọi thứ xung quanh trắng xóa
Sashiko ngồi bật dậy,đập vào mắt nàng là tường nhà trắng xóa cùng ghế sofa màu nâu xám,cả cơ thể truyền đến 1 nỗi đau nhức khôn nguôi
Và...khuôn mặt của Gaara hiện vào mắt nàng
Hắn nhìn nàng,đôi mắt lục bảo xanh cùng mái tóc đỏ quen thuộc,nàng nhìn hắn,đôi mắt đen chảy lệ
Gaara ôm chầm lấy nàng,nước mắt nóng hổi của hắn thấm ướt 1 phần vai áo của nàng,cũng như nước mắt của nàng cũng thấm ướt lấy phần vai áo của hắn
Sashiko rơi lệ nhưng khóe môi lại cong lên,tạo thành 1 nụ cười xinh đẹp vô cùng
Bên tai,nàng còn nghe văng vẳng đâu đó bài hát ru quen thuộc
"Mái tranh kia cũ rồi,nhện giăng tơ kín ngôi nhà
Cáo con nay đã tìm được nơi nó ước mong
Nhún chân qua song cửa,gặp tiên ông chốn thiên đàng
Thấy ông đang mỉm cười,sà vào ông ấm lòng
Này con ơi chớ lo âu thời gian trôi
Vạn vật trên thế gian quay về hư không"
End chap 51
_________________________________________
T/g:Nếu có ai thắc mắc về bài hát thì đó là bài Chú Cáo Nhỏ,lời Việt của Lê Phú Quý
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip