Chương 195 + 196
Chương 195. Là tội nhân
Sau khi Phong Khải Trạch rời khỏi vườn hoa, tìm một chỗ yên tĩnh, để yên lặng một mình, cần cân nhắc xem nên xử lý chuyện này thế nào, có nên nói cho Tạ Thiên Ngưng biết không? Chung quy không thể che giấu, nhưng nói ra nhất định sẽ rất thống khổ, thật đúng là làm cho người ta khó xử. Có nên nói ra không.
Lúc này, di động trong túi vang lên, làm anh phải cắt ngang những suy nghĩ, lấy điện thoại xem, nhìn thấy có số điện thoại lạ gọi đến, còn gửi đến một tin nhắn ngắn.
Mở tin nhắn ra xem, nội dung bên trong nhất thời khiến anh kinh hồn khiếp đảng, cũng không tin tin nhắn này là giả, lập tức khởi động xe, vội vàng chạy nhanh về, một bên vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đầu tiên gọi cho di động Tạ Thiên Ngưng, lại không có ai nghe, tiếp tục gọi điện về nhà, cũng không có người nghe, làm anh sợ chết khiếp.
Theo lý trong nhà không thể xảy ra chuyện, trừ phi mọi người đồng thời đều biến mất.
Chẳng lẽ mọi người đều biến mất đi chứ?
Phong Khải Trạch không dám nghĩ tiếp, bởi vì anh không thể nhận kết quả tàn khốc này. Tuy rằng anh không biết ai gửi tin nhắn này cho anh, chỉ nói Thiên Ngưng gặp nguy hiểm, mà chuyện này anh lại không thể tìm hiểu được, chỉ mong Thiên Ngưng được bình an vô sự.
Lâm Thư Nhu luôn luôn âm thầm phái người giám sát Hồng Thi Na cùng Hồng Thừa Chí, tuy tin tức không nhiều, nhưng cũng không phải không có thu hoạch, người bà phái đi liền truyền tin, nói Tạ Thiên Ngưng bị Hồng Thi Na bắt đi, sợ tới mức làm bà sợ khiếp vía, lập tức dùng một di động khác gửi tin nhắn đến cho Phong Khải Trạch, hi vọng anh nhanh đến cứu con gái bà.
Không biết Hồng Thi Na có dùng thủ đoạn bạo lực nào không, cô gái này thật đáng sợ.
Trợ lý Hà cũng nhận được tin giống y vậu, nhanh chạy tới, sốt ruột hỏi: “Thư Nhu, có tin Thiên Ngưng bị bắt, cô có biết không?”
“Tôi biết rồi, hơn nữa đã báo cho Phong Khải Trạch, rất nhanh sẽ chạy về cứu người. Tiểu Hà, có tin tức gì của bên kia không, có biết Hồng Thi Na đem trói Thiên Ngưng ở nơi nào không?”
“Tôi đã phái người âm thầm đi theo, vừa có tin sẽ lập tức báo cho chúng ta biết. Cô cũng đừng quá lo, còn Phong Khải Trạch nữa mà, cậu ấy không phải người dễ chọc, e lần này Hồng Thi Na thật sự sẽ xong đời rồi.”
“Tôi đương nhiên biết Phong Khải Trạch không phải người dễ chọc, tin rằng cậu ấy có cách đem cứu Thiên Ngưng về, nhưng tôi sợ sẽ không kịp! Hồng Thi Na hiện tại giống nhưng người điên, vì trả thù, cái gì cô ta cũng có thể làm được, Thiên Ngưng ở trong tay cô ta một phút nào, sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.” Lâm Thư Nhu càng nghĩ càng lo lắng, giờ này không thể khiến bản thân bình tĩnh, cho nên quyết định tự mình đi tìm, “Không được, tôi phải đi tìm con gái tôi, tôi nhất định phải tìm cho ra con gái tôi về.”
Vừa định đi ra ngoài, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, trước đó không hề chịu gõ cửa.
Đó là một chàng thanh niên đẹp trai, ước chừng hai mươi lăm tuổi, ăn mặc theo mode, đầu tóc cũng theo trào lưu, bộ dáng lưu manh, đi tới cười quỷ dị, không nói 2 lời liền ngồi vào ghế làm việc của Lâm Thư Nhu, đặt hai cái đùi lên trên bàn làm việc, “Xem ra cái ghế điều hành ngân hàng này của bà ngồi rất tốt nhỉ, đúng là thoải mái, không tệ không tệ.”
Lâm Thư Nhu có chút không vui, nhưng không có cưỡng ép cậu ta đúng dậy, mà dùng giọng điệu uyển chuyển nói với cậu ta, “ Tử Cường, nơi này không phải chỗ cậu nên đến, mau rời khỏi đi.”
“Cái gì là nơi tôi không thế tới chứ? Đây là ngân hàng của ba tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền đến sao?”
“Hiện tại tôi mới là người điều hành ngân hàng này.”
“Lâm Thư Nhu, nếu không phải vì bà, thì vị trí điều hành ngân hàng này đã sớm là của tôi, không tới phiên bà làm đâu. Nếu không phải vì bà, tôi đã có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Chính vì bà, bởi vì Tiểu Tam như bà, mới khiến cho ba tôi cùng mẹ tôi ly hôn, làm tôi mới mười ba tuổi đã không có tình thương của ba, làm cho tôi không có một gia đình trọn vẹn, bị người khác châm chọc. Đừng cho là tôi không biết trong lòng bà đang nghĩ gì, lúc trước bà chỉ xem trọng tiền của ba tôi, cho nên mới vứt bỏ cô con gái mình, không tiếc làm Tiểu Tam đi phá hư gia đình của người khác, đúng không?” Dư Tử CƯờng đối với Lâm Thư Nhu tràn đầy oán hận, sau đó phun đồm trong miệng ra, dùng chân đá mạnh vào bàn làm việc, phát tiết sự câm phẫn trong lòng.
Cả đời này anh ghét nhất chính là tiểu tam Lâm Thư Nhu này.
“Tử Cường, tôi biết cậu hận tôi, tôi cũng biết đều là lỗi của tôi đã làm hại mẹ con cậu, chuyện như vậy cậu hận tôi là phải, tôi không có gì để nói, nếu cậu muốn cướp lại ngân hàng Thiên Tường, tôi không có nửa câu oán hận. Nếu cậu cướp lại thành công, tôi sẽ buông tay.” Lâm Thư Thư đành bất đắc dĩ nói, lực bất tòng tâm đối với người đứng trước mặt.
Cậu ta là đứa con trai duy nhất của Dư Văn Hạ, là đứa con của người đàn ông cô yêu, cô không thể làm tổn thương đứa trẻ này.
“Thư Nhu, cô không thể làm như vậy, lúc trước Văn Hạ đem ngân hàng này giao lại cho cô, vì không muốn ngân hàng này rời vào tay đứa con trai của anh ấy, tránh phải đóng cửa. Nếu cô giao ngân hàng này lại cho Dư Tử Cường, chẳng phải đẩy ngân hàng Thiên Tường vào con đường cùng sao?” Trợ lý Hà rất không đồng tình với cách nói của Lâm Thư Nhu, kiên cường phản bác.
Nhưng lời phản bác của ông, lại khiến Dư Tử Cường rất không thích, phẫn nộ chỉ trích ông, “Hà Phương Quốc, ông tính làm gì, chuyện nhà của chúng tôi, khi nào thì đến phiên ông quản hả?”
“Chuyện nhà của các người, tôi đương nhiên sẽ không quản, nhưng nếu là chuyện ngân hàng Thiên Tường, tôi không thể không quản. Ba cậu là bạn bè tốt của tôi, theo lý cậu phải gọi tôi một tiếng chú, mẹ cậu dạy dỗ cậu nói chuyện với trưởng bối như thế à?”
“Không cần kéo mẹ tôi vào, chuyện này không có liên quan đến bà ấy. Rõ ràng các người là đôi cẩu nam nữ chiếm đi thứ thuộc về tôi, còn dám nói bậy. Lâm Thư Nhu, Hà Phương Quốc, tôi nói các người biết, tôi sẽ cướp lại ngân hàng Thiên Tường về, chỉ cần cái gì thuộc về tôi, tôi nhất định phải lấy lại hết. Tôi đã hỏi qua, các người lợi dụng quyền lực trong tay, vô duyên vô cớ giúp đỡ tập đoàn Ôn Thị năm năm, mà trong năm năm đó bọn họ lại chẳng trả được đồng nào. Nếu tôi đem chuyện này nói ra, các người cảm thấy có thể ngủ ngon không? Tôi còn nghe nói một chuyện, con gái của bà tên là Tạ Thiên Ngưng, không hề có gia thế bối cảnh gì, cư nhiên mua cho chú một khu vườn hoa, nhất định chuyện này có dính dáng đến các người có đúng không?”
“Dư Tử Cương, cậu tốt nhất đừng đụng đến con gái tôi, bằng không thì hậu quả tự cậu chịu lấy.” Chỉ cần nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, Lâm Thư Nhu liền trở nên rất cứng rắn, vì bảo vệ con gái không thể yếu đuối.
Đúng là cô đã làm tổn thương mẹ con của Dư Tử Cương, nhưng chuyện năm đó quả thực rất phức tạp, không thể nói rõ là ai đúng ai sai được.
“Bà càng không muốn tôi động vào cô ta, tôi lại càng muốn động, so ra, cô con gái bà còn có sức hấp dẫn hơn so với ngân hàng Thiên Tường, dù sao tôi cũng không thiếu tiền, đối với ngân hàng Thiên Tường này lại càng không có hứng thú, tôi chỉ muốn bà phải chịu đau khổ. Năm đó tôi còn quá nhỏ, mới mười ba tuổi, không thể tạo ra uy hiếp gì với bà, nhưng bây giờ tôi đã lớn, những gì mẹ tôi và tôi đã gánh chịu, tôi bắt bà phải trả gấp đôi, không, tôi sẽ đòi trên người con gái bà lại, nếu con gái bà không vui, nhất định bà sẽ rất đau khổ.” Dư Tử Cương dùng lực đá một cước vào bàn làm viêc, sau đó đứng dậy đi tới cửa.
Lâm Thư Nhu đứng bất động, lại nhắc nhở cậu ta thêm một lần nữa, “Tử Cường, đừng đụng vào con gái tôi, cậu không được lôi kéo nó vào”.
Xem ra Dư Tử Cường còn không biết bạn trai của Thiên Ngưng là Phong Khải Trạch, bà muốn nói rõ với cậu ta, nhưng không thể nói ngay bây giờ, cô không muốn gây thêm quá nhiều phiền toái cho Phong Khải Trạch, vậy cậu ta sẽ càng không thể dùng hết toàn lực để ứng phó cứu người rồi.
Dư Tử Cường đi đến chỗ cửa dừng bước lại, châm biếng nói: “Lâm Thư Nhu, làm người điều hành được vài năm, nên khẩu khí có vẻ lớn qấu rồi đó! Tôi đây sẽ làm cho bà xem, tôi có thể động vào cô ấy được không nào?”
“Tôi không có ý này, con bé đã có bảo vệ, mà người này cậu không nên trêu vào.”
“Phải không? Tôi đây cũng muốn xem kẻ đó có bản lĩnh thế nào, có thể ngăn cản tôi trả thù, ha ha ____”
Dư Tử Cường không nhiều lời, cười to đi ra ngoai.
Lâm Thư Nhu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng mệt mỏi. Bà đã quá mệt rồi.
Hà Phương Quốc biết bà đã quá cực nhọc, vì thế đến an ủi bà, “Thư Nhu, cô yên tâm, Thiên Ngưng đã có Phong Khải Trạch bên cạnh, Dư Tử Cường sẽ không thể động được cô bé đâu.”
“Tôi đương nhiên biết Dư Tử Cường không thể động được vào nó, tôi sợ Hồng Thi Na làm gì Tạ Thiên Ngưng hơn thôi?”
“Hồng Thi Na đang giữ Thiên Ngưng, không thể nghi ngờ là muốn khống chế Phong Khải Trạch, mục đích còn chưa đạt được, Thiên Ngưng tạm thời không gặp nguy hiểm gì. Chúng ta cứ chờ thêm tin tức, chờ biết Hồng Thi Na giấu người ở đâu, sau đó báo lại cho Phong Khải Trạch, để cậu ta nghĩ cách đến cứu viện, như vậy là được. Hiện giờ chuyện của Thiên Ngưng ngược lại không làm tôi lo lắng, điều khiến tôi lo lắng là Dư Tử Cường, nếu thật sự ngân hàng Thiên Ngưng lọ vào tay cậu ta, vậy thì hỏng bét rồi.”
“Kỳ thực Tử Cường không phải là người xấu xa gì, nó chỉ biết nói năng chua ngoa thôi, tâm địa vẫn rất thiện lương. Lúc trước chỉ vì tôi, nên khi nó mười ba tuổi đã không có được gia đình hạnh phúc, đây là do tôi nợ nó, bất kể nó làm gì tôi, tôi cũng không trách. Tôi là tội nhân, cả đời này khiến hai đưa trẻ đã không có gia đình hoàn chỉnh, tôi đang chờ báo ứng đến, tôi nghĩ là đã lúc phải trả giá rồi.”
Cả đời này bà đều là kẻ thất bại, làm phụ nữ thất bại, cả người vợ cũng thế, làm mẹ cũng vậy. Tất cả đều thất bại.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện đều có hai mặt, tất cả không thể đổ hết lên người cô. Cô và Dư Văn Hạ vốn là một đôi, bởi vì hiểu lầm nên mới có cục diện hôm nay. Cô yên tâm, tôi đã đáp ứng với Văn Hạ, nhất định giúp cô bảo vệ ngân hàng Thiên Tường, tôi nói được làm được, huống chi chúng ta đã là bằng hữu mấy mươi năm rồi, chuyện của cô, tôi sẽ không thể ngồi yên đứng nhìn đâu.”
“Tốt lắm, chuyện này trước mắt cứ bỏ qua, vẫn nên tìm cách cứu Thiên Ngưng thế nào đi. Cứu nó ra sớm một chút, sẽ đỡ chịu đau khổ thêm một chút.”
“Cô yên tâm đợi ở nơi này đi, xử lý chuyện ngân hàng còn lại cứ giao cho tôi làm.” Hà Phương Quốc không muốn Lâm Thư Nhu tự mình đi tìm Tạ Thiên Ngưng, chỉ muốn gọi cô lưu lại, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Muốn cứu Tạ Thiên Ngưng, lại không thể xảy ra xung đột với tập đoàn Hồng Thị, như vậy rất bất lợi cho ngân hàng Thiên Tường, cho nên mọi việc đều chỉ có thể len lén làm, để Phong Khải Trạch tự mình đi làm thì hơn.
***
Chương 196. Hôn nhân tình yêu
Phong Khải Trạch trở về thì căn nhà đã “loạn” hết cả lên, giống như mới bị trộm đột nhập, chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung, tìm từ trong ra ngoài cũng không thấy một người, ngay cả bóng dáng người làm và bảo vệ cũng không có, trên sàn còn loang lổ vết máu, có thể thấy được nơi này xảy ra ẩu đả, Camera đã bị hư, ngay cả những video đã quay được cũng bị mất sạch, không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì.
Điều làm cho anh cảm thấy kỳ quái là, không thấy người mà Phong Gia Vinh phái tới, chẳng lẽ đích thân Phong lão đầu động thủ?
Phong Khải Trạch càng nghĩ càng thấy khả năng này là rất lớn, vì vậy nổi giận đùng đùng lên xe chạy tới Phong gia, tìm Phong Gia Vinh tính sổ.
Lúc này, Phong Gia Vinh đang giao phó Đường Phi làm một chuyện, "Đường Phi, cậu lập tức đi tìm những cổ đông đang nắm giữ cổ phần của Phong thị đế quốc, mặc kệ lớn nhỏ, cho dù chỉ có một phần trăm cũng không được bỏ qua, nói cho bọn họ biết, nếu như bọn họ muốn bán tháo cổ phần trong tay, vậy thì phải bán cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí."
"Phong tiên sinh, cho dù bây giờ chúng ta có mua lại được tất cả các cổ phần, thì cũng chỉ có bốn mươi lăm phần trăm, căn bản không vượt qua được một nửa, nên không thể nào chống lại Hắc Phong Liên Minh."
Không ai biết Hắc Phong liên minh rốt cuộc là như thế nào, càng không biết người đứng sau Hắc Phong Liên Minh là ai, chỉ biết đây là một tổ chức rất lợi hại, làm ra những việc khiến người khác khó lòng phòng bị.
"Trước tiên cứ mua lại bốn mươi lăm phần trăm cổ phần này đã, còn lại thì nghĩ biện pháp khác. Đúng rồi, mấy ngày nay có tin gì của thiếu gia không, người đàn ông đâm thiếu gia một đao kia đã khai ra ai là chủ mưu chưa?" Phong Gia Vinh có chút bất lực, đối với hai chuyện này.
Không thể động vào Hắc phong Liên Minh, ngay cả con trai của mình cũng không khống chế được, là do ông quá vô dụng, hay do ông đã già rồi?
"Thiếu gia ——"
Đường Phi vừa định nói chuyện của Phong Khải Trạch, nhưng lời vừa đến cổ họng, người đã tới rồi, hơn nữa giống như là người đang bốc cháy, nổi giận đùng đùng đi vào.
Phong Khải Trạch tức giận, sải bước đi vào, người mới vừa vào đến cửa, miệng liền hét to cảnh cáo, "Phong Gia Vinh, hôm nay nếu ông không giao người, tôi sẽ khiến ông đẹp mặt?"
Phong Gia Vinh nghe được nhưng không giải thích được, đứng lên, nhìn chằm chằm anh, nghiêm nghị hỏi ngược lại: "Giao ai, chẳng lẽ con không có việc gì làm liền lại chạy đến nơi ở của ta nổi điên sao?"
"Đừng có mà giả bộ với tôi, trả Thiên Ngưng lại cho tôi, nếu có chuyện gì không may xảy ra với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông."
"Người không có ở chỗ ta, ta làm sao trả lại cho con?"
"Trừ ông ra, còn ai vào đây lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để bắt người?"
"Phong Khải Trạch, ta nói người không có ở chỗ ta thì chính là không có ở chỗ ta. Ta làm việc mặc dù hơi tàn nhẫn, nhưng nếu là việc ta làm, ta nhất định sẽ thừa nhận, việc ta không làm, con đừng mơ gắn tội lên người ta. Đường Phi, lập tức liên lạc với người giám sát thiếu gia, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Phong Gia Vinh bộ dáng “Cây ngay không sợ chết đứng”, nửa điểm chột dạ cũng không có.
"Vâng" Đường Phi gật đầu một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi đi nhưng không có người bắt máy, liền gọi ột người khác .
Phong Khải Trạch không rống loạn nữa, mi tâm chau chặt mang theo nghi hoặc, trong lòng cảm thấy chuyện có chút kỳ hoặc. Phong Gia Vinh chính xác là người lòng dạ độc ác, nhưng nếu là việc ông làm, nhất định sẽ thừa nhận.
Chẳng lẽ do người khác?
"Tất cả những người được phái đi giám thị thiếu gia đều không liên lạc được, tám phần là đã xảy ra chuyện." Đường Phi gọi điện cho tất cả mọi người, nhưng đều không liên lạc được, khiến hắn cũng nổi nóng theo.
Những người đó đều là anh em đi theo hắn đã lâu, bọn họ xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ khiến hắn lo lắng.
"Rốt cuộc là ai, lại dám không coi ta ra gì mà làm ra chuyện như vậy?" Phong Gia Vinh tức giận không thôi, không thể nào chấp nhận được có người lại không dám xem ông ra gì.
Con trai không xem ông ra gì, thì ông có thể chịu được, không ngờ còn chui ra một tên khác, quả là đáng ghét.
Đới Phương Dung ở trên lầu nghe được tiếng cải vã, vì vậy đã đi xuống hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cha con các người lại cãi nhau nữa ư?"
". . . . . ."
Phong Khải Trạch cùng Phong Gia Vinh đều không trả lời vấn đề của bà, hai người đều đang đoán xem rốt cuộc ai dám làm ra chuyện như vậy.
Không có biện pháp, Đường Phi không thể làm gì khác hơn là quay lại trả lời, "Phu nhân, có người bắt Tạ tiểu thư , ngay cả những người chúng tôi phái đi giám sát thiếu gia cũng mất tích, không cách nào liên lạc được."
"Cái gì, Thiên Ngưng bị bắt, rốt cuộc là ai làm ?" Đới Phương Dung nghe thế, lòng nóng như lửa, cũng đoán xem là ai đã làm ra chuyện này, người đầu tiên mà bà nghĩ đến, chính là Hồng Thi Na, "Có phải Hồng Thi Na làm không?"
"Hồng Thi Na không có gan làm ra chuyện này, cho dù cô ta có hận Khải Trạch, nhưng cô ta là người nhát gan, làm sao dám?" Phong Gia Vinh lập tức phản bác kết luận này, căn bản không nghĩ rằng Hồng Thi Na làm chuyện này.
Nhưng Đới Phương Dung không cho là như vậy, "Điều này rất khó nói, thời gian gần đây Hồng Thi Na đã gây ra không ít chuyện xấu, có lẽ vì chuyện hôn lễ làm cho tính tình thay đổi, nên mới gây ra chuyện như vậy."
"Không thể nào."
"Gia Vinh, ông cứ một mực tin tưởng Hồng Thi Na ư, ông có thật sự hiểu cô ta là loại người nào không?"
"Này ——" Phong Gia Vinh không thể phản bác được, nhưng vẫn cho rằng chuyện này không phải do Hồng Thi Na làm.
Một đứa con gái nhát gan nhu nhược, làm sao có thể cả gan làm ra chuyện này? Cho nên không thể nào.
Phong Khải Trạch vẫn không nói gì, ở trong đầu đang phân tích sự việc, cũng cho rằng là Hồng Thi Na làm.
Hồng Thừa Chí lựa chọn đối tượng trả thù là anh, cho nên không thể nào xuống tay với Thiên Ngưng, người duy nhất có thể xuống tay với Thiên Ngưng, chính là Hồng Thi Na. Tạ Minh San mặc dù hận Thiên Ngưng, nhưng cô ta không có bản lĩnh đó, Ôn Thiếu Hoa cũng hận Thiên Ngưng, nhưng hôm nay hắn ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng không có bản lĩnh xông vào nhà bắt người đi, còn lại chỉ có một mình Hồng Thi Na .
"Ả đàn bà đáng chết, tôi không lột da được cô ta thì sẽ không làm người nữa đâu."
"Khải Trạch, con cũng cho rằng là Hồng Thi Na làm sao?" Đới Phương Dung có chút hưng phấn, chỉ vì suy nghĩ của Phong Khải Trạch cũng giống y bà.
"Trừ cô ta ra, còn ai vào đây."
Phong Gia Vinh mặc dù không hoài nghi Hồng Thi Na, nhưng không biết tại sao Phong Khải Trạch nói là do cô ta, tựa hồ liền đồng ý, vì vậy ra lệnh cho Đường Phi, "Đường Phi, lập tức điều tra mọi chuyện của Hồng Thi Na ngay cho ta."
Không đợi Đường Phi trả lời, Phong Khải Trạch đã cự tuyệt trước, "Không cần. Chuyện của tôi không cần ông quan tâm."
"Dựa vào năng lực của con bây giờ, có thể chống lại tập đoàn Hồng Thị sao? Hồng Thiên Phương rất yêu con gái mình, ông ta tuyệt đối sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để bảo vệ lấy cô ta. Cái gì cũng nên từ từ, đừng quá nóng nảy, không thể cùng ta chờ đợi thêm một chút hay sao?"
"Chuyện này không cần ông quan tâm."
Thái độ Phong Khải Trạch vẫn lạnh lùng, không biểu hiện chút tình cảm nào.
Phong Gia Vinh nặng nề thở dài, có vẻ hơi mệt, chẳng còn hơi sức để nói: "Con nhất định đối nghịch với ta mới cam tâm sao?"
"Không phải là tôi đối nghịch với ông, mà là ông muốn đối nghịch với tôi. Chỉ cần ông đừng chọc giận tôi, ép tôi làm những chuyện không muốn, tôi tuyệt đối sẽ không đối nghịch với ông, hơn nữa tôi còn có thể để ông vĩnh viễn làm người đứng đầu của Phong Thị đế quốc."
Hiện tại anh đã nắm trong tay năm mươi lăm phần trăm cổ phần của Phong Thị đế quốc, chỉ cần anh không dùng quyền lực trong tay để đối phó Phong Gia Vinh, vậy ông vĩnh viễn vẫn làm người đứng đầu của Phong Thị đế quốc.
"Trừ việc ép con cưới Hồng Thi Na, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ép con làm bất cứ chuyện gì?"
"Cũng bởi vì vậy, cho nên tôi mới không công khai đối nghịch với ông, cho nên ông có thể yên tâm làm người đứng đầu của Phong Thị đế quốc . Nếu như ông vẫn cứ ép tôi cưới Hồng Thi Na và tổn người phụ nữ của tôi, vậy thì đừng trách tôi xuống tay với ông."
"Chuyện này không cần thương lượng, trên thực tế con không thể không cưới Hồng Thi Na, con có thể lén lút qua lại với Tạ Thiên Ngưng, đã là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi. Hiện tại ta không ngăn cản các con ở chung với nhau, cũng không đại biểu ta sẽ để cho các con có kết quả tốt đẹp."
"Đã như thế, vậy chúng ta hãy chờ xem." Muốn chơi thì chơi tới cùng.
Phong Khải Trạch không muốn phí lời để nói chuyện này, xoay người rời đi, ngay lúc đó điện thoại di động trong túi vang lên, vì vậy dừng bước lại lấy điện thoại di động ra, thấy số lạ gởi tin nhắn tới, lập tức mở ra xem.
Trong tin nhắn, hiện ra một tấm hình Tạ Thiên Ngưng bị trói, gương mặt sưng đỏ , vừa nhìn cũng biết là bị đánh. Phía dưới tấm hình còn có mấy dòng chữ: Phong Khải Trạch, muốn cứu người, tám giờ tối hôm nay, một mình đến khách sạn Lệ Quang, phòng 209, Hồng Thi Na.
Xem xong tin nhắn, anh giận đến nỗi nắm chặt điện thoại, tức giận hét to, "Hồng Thi Na, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô."
Đới Phương Dung đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại di động, "Khải Trạch, đưa cho ta xem một chút."
Phong Khải Trạch suy nghĩ một chút, vì vậy buông tay ra để cho bà xem.
"Trời ạ, Hồng Thi Na muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng con gạo nấu thành cơm, sau đó ép con cưới cô ta sao?" Đới Phương Dung xem xong, kinh ngạc tột độ, quả thật không thể tin được Hồng Thi Na lại là người phụ nữ âm hiểm không biết xấu hổ.
Phong Gia Vinh nghe thấy thế, chẳng những không tức giận, ngược lại có chút vui vẻ, nếu gạo nấu thành cơm cũng không tồi, nếu như mang thai, bọn họ không muốn kết hôn cũng phải kết hôn
"Mặc kệ cô ta muốn làm gì, tôi cũng sẽ khiến cô ta trả giá thật đắt cho hành động lần này của mình." Phong Khải Trạch lấy lại điện thoại di động của mình, khuôn mặt ác độc và tức giận, bước nhanh ra khỏi cửa chính.
Đới Phương Dung nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng rất lo lắng, liền kêu Phong Gia Vinh giúp đỡ, "Gia vinh, ông nhanh giúp con đi, một mình Khải Trạch chỉ sợ không ứng phó được."
"Giúp cái gì mà giúp, chuyện này đối với tôi là chuyện tốt, tại sao phải giúp nó phá hư kế hoạch của Thi Na chứ?" Phong Gia Vinh khinh thường nói.
"Thì ra ông còn chưa từ bỏ việc kết thân của hai nhà Phong Hồng. Phong Gia Vinh, ông điên rồi, vì một Hồng Thi Na mà tổn thương Khải Trạch, Khải Trạch là con trai ruột của ông, ông nhẫn tâm đối xử với nó như vậy sao?"
"Cũng bởi vì nó là con trai ruột của tôi, cho nên tôi mới làm như vậy. Cưới được Thi Na thì tương lai của nó sẽ càng sáng lạng hơn, bà hiểu không?"
"Nhưng Khải Trạch không yêu Hồng Thi Na."
"Hôn nhân không dựa trên tình yêu, yêu hay không yêu để làm gì, đều quan trọng chính là lợi ích lâu dài kìa. Đới Phương Dung, tốt nhất tối hôm nay bà ở nhà cho tôi, không được phép đi đến chỗ hẹn, tôi không cho bà đi phá hư chuyện của Thi Na."
"Ông ——"
Đới Phương Dung vừa tức giận lại bất lực, biết nhiều lời cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là im lặng lo lắng.
Một kẻ thì không được bình thường, một kẻ lại quá nóng này, lần này đúng thực là tiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip