Chương 1


_________________________


【 Mời số 16 khoa ngoại tiết niệu đến phòng khám số ba.】

【 Mời số 16 khoa ngoại tiết niệu đến phòng khám số ba.】

Tiếng loa nhắc nhở đã vang lên hai lần mà vẫn không ai trả lời, y tá đứng dậy khỏi quầy, vừa nhìn quanh vừa gọi to: "Số 16 đâu rồi?"

Trần Đăng Dương đang nói chuyện với khách qua điện thoại sực nhớ ra, số 16...... Chẳng phải anh chính là số 16 sao? Anh vội nói hết phương án đề nghị vào ống nghe rồi cúp máy, sau đó giơ tay ra hiệu với y tá.

Anh áy náy mỉm cười rồi đi nhanh tới dãy phòng khám.

"Phòng thứ hai bên trái đấy." Y tá nhắc.

Thân hình anh cao lớn, dáng đi vững chãi.

Mấy người đang đợi bên cạnh không hẹn mà cùng dõi theo anh, một anh chàng trong đó cười nói với vợ mình: "Em cứ khen đẹp trai đẹp trai, em nhìn đi, chẳng phải đẹp trai cũng đến khám nam khoa sao?"

Cô vợ xùy một tiếng: "Tốt xấu gì người ta cũng có ưu điểm."

Trần Đăng Dương tìm tới phòng số ba.

Sau khi gõ cửa, bên trong vọng ra một giọng nói trẻ trung "mời vào".

Trần Đăng Dương khựng lại.

Trong đầu anh chợt hiện ra tên bác sĩ.

—— Lê Quang Hùng.

Lúc đăng ký anh đã thấy là lạ, nhưng vì thời gian gấp rút cộng thêm điện thoại công việc gọi tới tấp nên anh chưa kịp lên trang web bệnh viện tra cứu bác sĩ này.

Không thể nào...... Chắc không phải chứ.

Mặc dù người kia đúng là theo ngành y.

Suy nghĩ của Trần Đăng Dương thoáng qua trong chớp mắt, sau đó lại bị kéo về hiện thực, anh đẩy cửa vào.

Phòng không rộng lắm, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, cửa sổ kính sạch bóng, bên phải là chỗ khám được vây lại bằng mấy tấm bình phong màu xanh, bên trái là bàn bác sĩ.

Từ góc độ của Trần Đăng Dương nhìn sang, cả mặt lẫn người bác sĩ đều bị máy tính che khuất nên anh chẳng thấy được gì, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một linh cảm bất ổn.

Anh bước vào rồi đóng cửa lại.

Bác sĩ hỏi: "Số 16 đúng không? Tên gì?"

Giọng nói kia hệt như một luồng điện xuyên vào tai Trần Đăng Dương rồi chạy thẳng xuống tim.

Cả người anh hóa đá tại chỗ.

Bác sĩ hỏi lại: "Tên gì?"

Giọng nói hơi có vẻ mất kiên nhẫn.

Trần Đăng Dương bước tới, trông thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của mình, nhìn vậy mà không phải vậy, gương mặt kia vẫn thanh tú lạnh nhạt như xưa, đẹp đến nao lòng.

Mắt cậu đen láy, tựa như ánh nắng mùa đông lạnh lẽo, lại giống như một bức tranh thủy mặc, sắc thái tịch mịch nhưng vẫn khiến lòng người rung động.

Cậu chẳng khác mấy so với bảy năm trước, ngay cả kiểu tóc cũng vẫn không đổi, tóc mái lòa xòa trước trán, nhìn chỉ khoảng hai mươi là cùng.

Lê Quang Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau.

Hai người đều trầm mặc mấy giây.

Hiển nhiên Lê Quang Hùng cũng nhận ra anh.

Trần Đăng Dương: "........."

Có thế nào anh cũng không ngờ cảnh trùng phùng mình từng tưởng tượng vô số lần lại là như vậy, trong phòng khám của một bệnh viện nam khoa, anh cầm xấp kết quả xét nghiệm đối mặt với Lê Quang Hùng mặc blouse trắng.

Trọng điểm là bệnh viện nam khoa.

Ánh mắt giao nhau trong tích tắc.

Trần Đăng Dương ho khẽ một tiếng, chủ động nói: "Đã lâu không gặp."

Lê Quang Hùng rũ mắt nhìn màn hình rồi ấn chuột một cái.

Cậu không đáp lại lời chào của Trần Đăng Dương.

Vẫn nhỏ mọn như xưa, Trần Đăng Dương nghĩ.

Trần Đăng Dương cố tỏ vẻ bình tĩnh ngồi xuống rồi hỏi tiếp: "Sao cậu lại làm ở đây? Chẳng phải cậu muốn đi Thượng Hải à?"

Lê Quang Hùng vẫn không trả lời mà chỉ hỏi: "Không khỏe chỗ nào?"

"......" Trần Đăng Dương đã sớm đoán trước.

Bảy năm trôi qua, vẫn là nhóc câm điếc như xưa.

Trần Đăng Dương ngoan ngoãn lấy kết quả xét nghiệm và siêu âm ra, nhắc đến bệnh tình lại không khỏi xấu hổ: "Ừm, hôm trước tôi có đến, một bác sĩ họ Chu bảo tôi đi làm ba xét nghiệm này, hôm nay mới có kết quả."

Anh nói che che giấu giấu.

Lê Quang Hùng tỏ vẻ đã hiểu, chỉ vào tờ quảng cáo trên tường.

Trần Đăng Dương nhìn sang.

Bệnh kín khó nói, chữa trị dứt điểm.

Chuyên về nam khoa, cuộc sống "hạnh" phúc. (Chữ "hạnh" đồng âm với chữ "tính" trong tính dục)

"......"

Trần Đăng Dương đen mặt, lạnh lùng giải thích: "Không phải cái đó, chỉ bị sỏi thôi."

Lê Quang Hùng cầm kết quả lên xem.

Từ tháng trước Trần Đăng Dương bắt đầu có cảm giác đau âm ỉ phía dưới, áp lực công việc lớn cộng thêm xã giao liên miên khiến bệnh tình xấu đi, mấy ngày nay đau hết chịu nổi nên đành phải đi khám.

Nghe nói bệnh viện nam khoa Hoa Diệp giỏi nhất nên anh tranh thủ lấy số khám bệnh ở khoa tiết niệu, ai ngờ chuyên gia không có cửa, bác sĩ thường cũng kín lịch, khó khăn lắm mới tạm gác lại công việc để lấy số cuối cùng trước khi bác sĩ tan làm.

Ai ngờ gặp trúng bạn trai cũ.

Lê Quang Hùng cầm phim chụp CT xem một lát, "Từ lúc đau đến giờ khoảng bao lâu rồi?"

"Hơn nửa tháng."

"Trước đó từng đau chưa?"

"Chưa."

"Có hai khả năng là viêm túi tinh hoặc tắc ống dẫn tinh," Lê Quang Hùng bỗng liếc Trần Đăng Dương một cái rồi hỏi: "Có quan hệ tình dục thường xuyên không?"

Trần Đăng Dương sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì vội nói: "Không thường xuyên, không phải, ít lắm ——"

Thật ra là hoàn toàn không có, nhưng anh không muốn thừa nhận.

Vốn dĩ Lê Quang Hùng đã đá anh.

Đến giờ anh vẫn còn tức.

Tuyệt đối không thể để Lê Quang Hùng biết lâu nay anh vẫn độc thân, càng không thể để Lê Quang Hùng biết bao năm nay anh toàn nghĩ đến "nhóc câm điếc" yếu đuối năm xưa để tự sướng.

Nghe Trần Đăng Dương nói "ít lắm", bàn tay Lê Quang Hùng đang gõ bàn phím dừng lại mấy giây rồi mới gõ tiếp.

_________________________

Edit by Jany
25/9/25
9:00 CH

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip