Chap 5. Vừa đánh vừa xoa?

Lan Hương tỉnh dậy với cơn uể oải sau một đêm bị dày vò. Nàng nhìn lại cơ thể đầy vết chi chít đỏ, đôi tay lại run lên cố xóa đi cái vết nhơ đó. Tự bao giờ lại để bản thân trở thành công cụ mua vui cho người khác, nàng cảm thấy tủi thân vô cùng. Nàng biết hiện tại có yếu đuối hay khóc than cũng chẳng cách nào làm con người kia xiêu lòng mà buông tha. Nàng cần gì số tiền dơ bẩn ấy chứ nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt tam bạch của người kia, chẳng hiểu sao nàng lại phát sợ. Rõ ràng lần đầu gặp mặt cô ta đâu có như thế?

Bỏ qua những suy nghĩ vu vơ, Lan Hương lê thân vào phòng tắm, để rửa sạch những vết ố của đêm qua. Sau một hồi ngâm mình trong bồn tắm, nàng quyết định lấy hết can đảm để đối mặt với Ái Phương. Đúng hơn, nàng muốn cầu xin cô buông tha một lần nữa.

Bước ra phòng khách, nàng liền nhìn thấy Ái Phương đưa lưng ngồi chiễm chệ trên ghế sofa, tay đang mân mê chiếc remote. Trên bàn còn có cả thức ăn, đoán rằng phần đó là của nàng.

"Tôi có chuyện muốn nói với chị!" Lan Hương lấy hết dũng khí nói sau bóng lưng của cô.

"Hửm? Lại đây ăn sáng, tôi có thứ này muốn cho em xem" Ái Phương từ từ xoay người lại, tặng nàng cái nhìn đầy thoả mãn.

Cái cử chỉ ấy, lời nói ấy lại khiến Lan Hương trở nên lo lắng, dũng khí ban đầu của nàng bỗng nhiên biến mất, lại quay về thành con rùa rụt đầu. Nàng vẫn do dự đứng đó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

"Lại đây ăn sáng, tôi nói em không nghe sao?" Ái Phương lần nữa nhắc nhở.

Lúc này nàng mới tiến lại ngồi xuống nhưng vẫn cách cô một khoảng. Hai tay có chút vụn về trong việc mở phần ăn của mình, Lan Hương lại cảm thấy có chút khó thở. Cô thấy vậy liền giúp nàng mở hộp cháo nóng, tiện hỏi: "Em sợ tôi đến vậy sao. Rõ ràng chúng ta đã nói từ trước, em cũng không thiệt thòi gì"

Đúng, Ái Phương chưa từng đánh đập hay hành hạ nàng, chỉ là cô muốn nàng trở thành "đồ chơi" của bản thân. Chẳng phải Lan Hương cũng sung sướng được cô phục vụ ở dưới thân mình sao.

Lan Hương không dám trả lời, nếu nói sợ sẽ khiến chị ta càng trở nên đắc ý, còn nếu không thì nàng thật sự nói dối. Sau cùng nàng quyết định im lặng ăn hết phần cháo của mình.

Ái Phương ngồi nhìn nàng ăn, môi không khỏi cong lên một đường hoàn hảo. Suốt thời gian đó, cô cũng không nói thêm lời nào. Đợi đến khi nàng ăn xong, cô mới mở lời.

"Tốt lắm, tôi có cái này cho em xem"

Ái Phương bắt đầu cầm remote mở màn hình tivi lên. Hình ảnh vừa hiện lên lại khiến Lan Hương xanh mặt quay sang tức giận với cô: "Chị..."

"Em tức giận cái gì, mau nhìn xem, đêm qua em tuyệt thế nào"Ái Phương tiến lại gần nàng, đưa tay xoay gương mặt ấy để nàng nhìn rõ cảnh hoan ái đêm qua.

"Đủ rồi, vô sĩ". Nàng ôm mặt mình, không ngừng la hét, không muốn nhìn cũng không muốn nghe những âm thanh động tình ấy nữa. Lan Hương khổ sở lắc đầu liên tục, mắt bắt đầu đẫm ướt. Trông dáng vẻ giờ đây của nàng giống như một đứa trẻ cần dỗ dành.

"Em không muốn xem đoạn phim do chính mình làm nhân vật chính sao, tiếc thật ấy. Tôi thì lại rất thích dáng vẻ này của em, phải làm sao khi một ngày nó được lan truyền trên mạng xã hội nhỉ?" Ái Phương không thương cảm, ngược lại còn giở giọng hù doạ nàng.

"Chị, rốt cuộc chị muốn gì?" Lan Hương đưa đôi mắt ướt nhoè ra nhìn cô, giọng nói yếu ớt hơn hẳn.

"Tôi muốn tốt cho em"

Đôi mắt Lan Hương nheo lại, muốn tốt cho nàng lại làm nàng ra nông nỗi này? Gương mặt ướt nhẹm, những sợi tóc cũng vì thấm nước mắt mà bê bết trên đó, nhìn rất đáng thương. Hiện tại nàng rất ghét cô, rất hận cô, có lẽ đã vượt qua sức chịu đựng nên mới hét lên: "Tôi ghét chị"

Ái Phương nhướng mày nhìn nàng, xem kìa hoá ra nàng ấy tức giận lên cũng chỉ có thế. Nhưng cô lại cảm thấy điều đó thật sự đáng yêu. Cô tắt màn hình xong lại đưa tay chạm lấy khoé mắt của nàng quệt vài đường trên đó.

"Nín đi"

Lan Hương lại một lần nữa trơ mắt nhìn: chị ta đang vừa đánh vừa xoa?

"Hiện tại em có cảm thấy bản thân như đang bị giam cầm không? Ngột ngạt lắm đúng không? Tôi có thể cho em ra ngoài nhưng đừng bao giờ tìm cách thoát khỏi tôi" Ái Phương lại trưng ánh mắt sắt lẻm đó nhìn nàng như một lời cảnh báo.

"Em không thể nào thoát khỏi tôi được đâu, nhóc con. Nếu không nghe lời, đoạn video này tự động gửi đến bố mẹ em. Nói sao ta, để họ xem con gái của họ lên đây làm ra những chuyện xấu hổ như thế nào?" Ái Phương nói rồi hài lòng dựa hẳn vào ghế sofa, gương mặt xoay hẳn về phía nàng để thăm dò.

"Vô sĩ, bệnh hoạn" Lan Hương lẩm bẩm trong miệng, vừa muốn chửi cô nhưng lại vừa không muốn cô nghe. Cô đồng ý cho nàng thoải mái trong việc đi lại nhưng đoạn video đó vẫn luôn là thứ ràng buộc lại sự tự do của nàng.

"Chửi tốt lắm". Cô vỗ tay vài cái để tán dương rồi lấy ra chiếc chìa khoá đặt trên bàn, nói tiếp: "Chìa khoá nhà cho em"

Lan Hương vẫn ngồi đó nhìn, sự uất ức trong lòng nàng vẫn chưa nguôi xuống được. Trong thâm tâm lại có biết bao nhiêu lời chửi rửa tên xấu xa ấy, nàng đều dồn chúng sâu dưới đáy lòng mình. Nàng hận bản thân không thể một đấm xử lí đẹp cái tên đang ngồi trước mặt hoặc là người kia mau đi khuất mắt nàng.

Quả nhiên Lan Hương cầu được ước thấy, Ái Phương nói xong liền đứng dậy và bỏ ra ngoài. Sau đó nàng lại nghe tiếng nổ máy xe, có vẻ như cô thật sự đã đi khuất mắt nàng. Lúc này, nàng mới thay bộ đồ mới rồi khoá cửa cẩn thận bước ra ngoài. Ở trong căn nhà này có biết bao sự ngột ngạt kèm theo những thứ mà nàng không bao giờ muốn nhớ lại, chi bằng đi quách cho rồi.

Đây là ngày thứ mấy Lan Hương mới được bước ra đường nhỉ, chính nàng cũng không nhớ rõ. Nhưng hôm nay bản thân như được sống lại vì có thể trực tiếp đón nhận ánh mắt mặt trời, được thấy dòng xe qua lại, người người đông đúc. Khác hẳn với lúc nàng phải đối mặt với Ái Phương và bị ép làm tình với cô.

Lan Hương đi dạo một lúc thì chọn vào một siêu thị. Nàng muốn mua một số thực phẩm tươi sống để có thể tự mình nấu ăn vì suốt mấy ngày nay nàng chỉ toàn ăn đồ hộp. Lựa chọn đồ ăn xong cả, nàng tiến đến quầy thu ngân để tính tiền. Trong lúc tính tiền, nàng bỗng lia tầm mắt đến chiếc điện thoại của cậu thu ngân đặt dưới bàn. Vì do tiếng nhỏ nên nàng chỉ có thể xem hình ảnh nhưng xung quanh chỉ toàn bê bết máu và một đám người nằm bất động. Dường như đài đang đưa tin một vụ giết người nào đó. Lan Hương rùng mình quay chỗ khác, nàng không muốn xem những thứ đáng sợ ấy nữa.



"ÁI PHƯƠNG, chị xem chị đã làm những gì đây hả??" Thy Ngọc hét lên chỉ tay vào chiếc điện thoại của mình.

"Chị dạy bọn chúng một bài học" Ái Phương điềm đạm trả lời.

"Chị tự tiện hành động khi chưa có sự cho phép? Biết vậy em đã không tra địa chỉ giúp chị " Thy Ngọc bực dọc đáp.

"Thôi mà, chị không để lại bằng chứng nào cả. Với lại em cũng không giết bọn chúng". Nói xong Ái Phương lại nghiêm mặt: "Em muốn hắn sống không bằng chết"

"Em biết nhưng chuyện này làm kinh động đến bọn cớm. chị biết là ông ấy không thích chị hành động tuỳ tiện như vậy mà" Thy Ngọc nhăn mặt nhắc nhở cô.

Mặc dù Thy Ngọc tỏ ra khó chịu nhưng Ái Phương vẫn giữ nguyên một nét mặt như thể cô không quan tâm đến chuyện này. Nhưng khi phải nghe lời càu nhàu của đó thì cô đành nói vài lời cho xong. Thật ra thì cô cũng biết Thy Ngọc cũng vì lo lắng cho cô nên mới như thế, dù gì chị ấy cũng thân thuộc gần gũi với cô từ lúc nhỏ. Tính tình cô ra sao thì Thy Ngọc đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Chuyện này là lỗi của chị, không liên quan gì đến em. chị sẽ tự nhận lỗi"

"Thôi bỏ đi, ráng làm tốt lần này. Sau đó sẽ có người đón chị qua Hàn, ông ấy muốn gặp chị"

"um.."

Ái Phương ngã người tựa vào quầy pha chế, tay cầm lên ly cocktail từ từ đưa vào miệng. Ánh mắt cô nhìn lên trần suy nghĩ vài điều, có lẽ lần này sẽ quay về Hàn Quốc chịu phạt, cô đinh ninh điều đó. Nghĩ đến cũng có chút chán nản, cô cũng không được tự do mà phải dưới trướng kiểm soát của người khác nhưng suy cho cùng là cô hoàn toàn tự nguyện. Khác hẳn với Lan Hương, nàng đang bị cô nhốt hẳn vào trong cuộc sống của mình.

"Nghĩ gì đó?" Thy Ngọc thấy Ái Phương trở nên đăm chiêu nên tiện hỏi.

"Chị đang nghĩ, sau khi về Hàn, ông ấy sẽ phạt chị thế nào?" Ái Phương nhướng một bên mắt như đang dò hỏi Thy Ngọc.

"Tưởng đâu em đang nghĩ đến con bé kia". Chị giở giọng trêu chọc.

"Làm gì có, Ái Phương này không có định nghĩa phải tương tư ai đâu" Ái Phương liền thanh minh, quả thật vừa nãy trong đầu có loé lên suy nghĩ về Lan Hương.

"Vậy sao? Em có quyền yêu con bé đó mà, nó hoàn toàn vô hại với chúng ta"

"Đồ chơi mãi mãi là đồ chơi" Ái Phương quăn cho chị một câu lạnh nhạt.

Bỗng điện thoại của cô rung lên, cô liền mở điện thoại ra xem tin nhắn rồi tắt ngay. Ái Phương liền tạm biệt với Thy Ngọc rồi rời khỏi quán bar.

"Ái Phương, qua chỗ em đi."

Hoá ra Anh Đào muốn cô qua chỗ nàng, cũng đúng hôm nay rõ ràng Ái Phương có hẹn và cũng là ngày tiễn ba em ấy lên thiên đường. Trong lòng cô chỉ có nhiệm vụ chứ chưa từng nghĩ đến tình cha con giữa bọn họ bởi vì trước giờ cô chưa từng được nếm trải mùi vị tình thâm.

Tiếng xe moto vùn vụt lao nhanh như xé toạc cơn gió, mà chủ nhân của nó lại trống rỗng như chưa hề có một chút tình thương vốn có của một con người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip