C3: Gia đình tài phiệt

Nhờ phước đứa con gái trí nhớ tốt, hai vợ chồng nhớ lại trước kia mỗi lần cô đến vào giờ cơm là cả hai bọn họ đều nói "Bữa nay ăn không ngon". Bà Tô ừm một tiếng dài, đảo mắt xoay vòng: "Thì cũng do thằng Kiên, chứ ba mẹ có nói con đâu. Bây giờ hai bây cũng mỗi đứa mỗi ngã, hai ông bà già này vui còn không kịp."

Ông Tô hừ một tiếng mạnh, không quên gật đầu: "Đáng lẽ nó phải ngoại tình sớm một chút mới đúng. Biết vậy hồi trước tôi thuê người dụ hoặc cậu ta là được rồi."

Tô Cẩm San đập đũa xuống bàn, nhìn thẳng vào ông: "Ba!"

Sao ông có thể nghĩ như vậy được nhỉ. Giúp con gái mình bị cắm sừng nhanh hơn? Đúng là lần đầu thấy.

Ông Tô giật hết cả mình, trợn tròn mắt khó tin: "Con bé này, nay còn trừng mắt cả ba cơ đấy."

"Không hề!" Tô Cẩm San phủ định ngay lập tức.

"Nhưng ông già này thì thấy đó."

"Mắt ba lão hoá rồi, đọc mấy con chữ còn nhầm lên lộn xuống thì sao ba thấy rõ được."

"À há con ranh con này hỗn hào với ai!"

Thấy hai cha con chuẩn bị cãi nhau to, Bà Tô vội vàng can ngăn. Nhưng có vẻ như là giọng bà quá nhỏ cho nên không thể kiềm được hai người, bà hít sâu một hơi, dồn lực hét lớn: "Thôi!!!"

Hai cha con đồng thời xoay đầu đi hướng khác, tỏ vẻ không thèm đếm xỉa tới đối phương.

Bà Tô thu hơi, vung tay một cái rồi khí thế ngồi xuống. Bà nhìn hai người, mềm giọng xuống nhưng vẫn rất nghiêm khắc: "Ăn cơm."

Lúc này hai người mới cầm đũa lên.

Bà Tô nhìn con gái, trên mặt hiện lên biểu cảm phức tạp và khó nói. Gắp cho cô một cọng rau, bà nói: "Ly dị cũng ly rồi. Kế tiếp con tính sao đây?"

"Có gì đâu mà tính."

Nghe giọng điệu hồn nhiên một cách bình tĩnh của con gái, bà phải vội!

"Năm nay con cũng ba mươi rồi ít gì. Đi xem mắt đi."

Tô Cẩm San dừng đũa, ngẩng đầu nhìn bà hỏi lại: "Sao con phải đi xem mắt, đi xem mắt giúp con trẻ lại à?"

"Cái con bé này." Ông Tô chen vào: "Đương nhiên là lo cho con rồi. Đi xem mắt đi, cho thằng Kiên hết hy vọng."

Tô Cẩm San còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là vì Trấn Quốc Kiên bám riết không buông nên bắt cô đi xem mắt. Tô Cẩm San từ chối ngay, lý lẽ rõ ràng: "Ba mẹ không cần lo chuyện đó. Anh ta còn hy vọng thì cũng không có cơ hội đâu. Con cũng tính sẽ không đụng chuyện yêu đương nữa, nên không cần phải vẽ chuyện."

"Sao mà được! Chẳng lẽ con tính ở vậy cả đời à?" Chắc chắn bà sẽ không đồng ý: "Với lại cũng chưa chắc 100%, cứ đi xem mắt đi. Mẹ cũng chưa nói muốn con kết hôn mà, thấy thích hợp thì tìm hiểu thêm."

Năm đó cô kiên quyết như bị bỏ bùa, may mắn mới thoát ra được, làm sao bà không sợ chứ. Nếu lại dính lấy cái tên đó một lần nữa thì bà phải thế nào.

"Nếu vậy thì càng không cần nói." Tô Cẩm San lau khoé miệng, nhận lấy ly nước lọc từ trong tay quản gia Chu nhấp một ngụm. Thanh cổ họng, cô bình đạm nói: "Năm nay con cũng ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa. Mẹ không cần nghĩ nhiều như trước đâu."

Bà Tô nhìn cô đứng dậy rời đi, giận đến không được, cùng chồng oán trách: "Bộ cứ tưởng không lo là không lo được hả? Con bé vô tâm này!"

"Thôi, con bé nó tự biết mà bà lo gì."

Nghe câu nói tự lo nhẹ như bông của chồng, bà cáu lên đá đối phương một cái thật đau rồi đứng dậy đi lên lầu: "Cũng tại ông, chiều cho cố vào."

Ông Tô đau đớn sờ chân, ngán ngẩm lắc đầu: "Chắc mình tui chiều nó á."

-

Tô Cẩm San đi lên phòng ngủ của mình, vẫn như trước khi cô kết hôn, căn phòng ngủ này không có gì khác biệt. Trấn Quốc Kiên biết mình không được lòng nhà vợ, cho nên hắn đã mua một ngôi nhà riêng rồi ghi tên cả hai người, sau đó khuyên cô dọn ra riêng. Tô Cẩm San đương nhiên không có vấn đề gì, vì cô cảm thấy ở đâu cũng như nhau.

Chuyện hắn viết cả tên cô trên sổ nhà đất đã từng khiến cô rất cảm động. Mặc dù tiền cô trang trí lại cái nhà và đống phụ kiện bên trong còn cao gấp mấy lần, nhưng ít nhất hắn cũng có tâm. Với cô quan trọng là tấm lòng, chứ tiền thì cũng chỉ là một dãy số.

Đáng tiếc, lòng cuối cùng cũng mang đi xào với giá!

Nằm trên cái giường mềm mại, Tô Cẩm San hiu hiu chợp mắt. Không biết qua bao lâu, Lệ Á gọi tới cho cô nói rằng đã tìm được nhà ở thích hợp.

"Chung cư Viên An phù hợp tất cả những gì chị muốn. Lần này chị muốn em thiết kế nội thất theo kiểu nào,  u Mỹ hay phương Đông, hay là hoài cổ một chút?"

Nghĩ đến trong thời gian chờ thiết kế nội thất sẽ phải ở nhà bị ba mẹ càm ràm vụ ly hôn, Tô Cẩm San bỏ qua luôn mấy bước này: "Khỏi đi, có thể ở là được."

Lệ Á hết sức bất ngờ: "Từ bao giờ mà chị sống tuỳ tiện quá vậy? Không lẽ chị bị trầm cảm hậu ly hôn sao?"

"Con bé này..." Tô Cẩm San khẽ tặc lưỡi, quyết định nhắm mắt làm ngơ: "Chiều nay chị qua xem đó, liệu mà làm."

Lệ Á ở đầu dây bên kia rén liền, cười nói lấy lòng: "Dạ em sẽ cố gắng."

Cúp máy xong thì thấy đồng hồ sắp đến giờ đi làm, cô mệt mỏi bò dậy đi rửa mặt. Dạo gần đây tinh thần của Tô Cẩm San không được tốt lắm, cứ bị uể oải kiểu gì. Xem ra chuyện ly hôn cũng âm thầm ảnh hưởng đến cô phần nào, chỉ là do cô không muốn nghĩ tới nó mà thôi.

Trên đường đi làm, Tô Cẩm San tạt qua một quán cà phê trên đường mua một ly uống cho tỉnh. Lúc vào quán cô cũng không quá chú ý đến người nhân viên đặt món cho mình, cho đến khi đối phương dùng cái giọng nói êm tai đó để thông báo giá tiền, cô mới bất ngờ phải đưa mắt nhìn kỹ.

Chàng trai trẻ đứng sau quầy hàng kéo mũ rất thấp, gần như là che gần hết gương mặt chỉ lộ mỗi cái cằm. Mặc dù chỉ thấy thấp thoáng, nhưng với con mắt tinh chuẩn của mình, cô chắc chắn cậu chàng này có một nhan sắc không thể tệ được. Và khi đối phương vô tình nghiêng đầu, sườn mặt đó chứng minh suy nghĩ của cô là đúng.

Cậu ta có một sườn mặt rất đẹp, đôi mắt to đen láy và chiếc mũi cao chiếm trọn mười điểm, ngay cả màu môi cũng rất hồng hào. Lấy nhan sắc này mà cậu ta còn đứng đây làm phục vụ thì đúng là kỳ quái, với cả cô cũng thấy cậu ta hơi bị quen mắt.

"Capuchino của quý khách."

Nhận lấy cái ly trong tay đối phương, Tô Cẩm San cẩn thận nhìn qua bàn tay mười ngón của cậu cũng rất xinh đẹp. Cô không nhịn được, thử hỏi: "Cậu có hứng thú làm người mẫu không?"

Ngoài gương mặt đẹp, thể hình cũng rất quan trọng. Tô Cẩm San đánh giá cao chiều cao của cậu. Đây là một hạt giống tốt có thể khai thác.

Để thể hiện lòng thành của mình, Tô Cẩm San rút ra danh thiếp từ trong ví: "Tôi là Tô Cẩm San, đây là danh thiếp của tôi."

Nhưng không ngờ đối phương chỉ nhìn lướt qua một cái chứ không nhận. Cậu ta ngẩng mặt lên nói, ánh mắt lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú."

———

Hãy cho tôi sao 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip