1


__________

" Suguru "

Satoru nheo mắt nhìn anh lẫn vào đám người ngược xuôi trên đường. Cảm xúc từ bao lâu chôn vùi trào ngược lên trái tim đập mạnh. Từng giác quan như đang kêu gào thống khổ.

Satoru đau đớn ôm đầu, từ trên chiếc giường đã mục rĩ ngồi dậy, hóa ra chỉ là ảo giác.

" cậu sao đến giờ vẫn chưa về? "

Gojo ngây ngốc ngồi đó, vẫn là tấm ảnh cũ, vẫn là cái khung treo bị đốt cháy một nửa, từ rất lâu về trước, Suguru vốn dĩ đã không từ mà biệt.

" Suguru vì sao rời đi lại không mang theo tớ? "

Đôi mắt xanh đờ đẫn, như đã rất lâu cơn sóng chưa từng nổi dậy, hôm nay lại bị xáo trộn đong đưa vài giọt nước.

Satoru dứng dậy, cái dáng vẻ cao cao ấy một mình rời khỏi ngôi nhà đã hoang tàn.

...

" cậu lại đến đó à " Shoko tựa người vào tường, tay rít điếu thuốc đã sắp tàn.

" nào có, tớ chỉ vừa ghé cửa tiệm mua chút bánh ngọt " Satoru cưòi cười, tay giơ lên cái bánh ngọt đậm màu.

" ... "

" sẽ không trở về "

Nói dối.

Suguru sẽ về. Suguru đã nói thế.

" cậu nói gì vậy? "

" đừng hút thuốc nhiều quá, tớ đi đây "

Satoru quay người, như có như không chạy trốn khỏi hiện thực, chạy trốn khỏi sự thật, Surugu thật sự sẽ không trở về.

Làm sao có thể không quay về chứ, Suguru hứa rằng sẽ đón tớ đi cùng, Suguru cũng nói rằng, chắc chắn sẽ xây cho tớ cả tiệm bánh ngọt.

Làm sao không quay về chứ.

...

Satoru ngã người về ghế sofa trống rỗng, mùi bụi bẩn đã bao trùm cả căn phòng. Muốn gặp Suguru quá đi mất, Suguru bao lâu mới quay về nhỉ.

Gojo khép hờ đôi mắt nhìn lên trần nhà, vì sao lại mờ như vậy.

Ẩm ướt quá.

Là do rất nhớ Suguru.

Cả đại dương xanh thẩm khép lại.

Là đi gặp Suguru.

" Satoru "

" làm sao vậy, sao lại ngủ ở sofa. Mau về phòng đi chứ "

" Suguru "

" ừ tớ đây "

" Suguru "

" làm sao, tớ ở đây " Suguru bất đắc dĩ bật cười

Gojo bật người dậy, là Suguru.

" cậu rốt cuộc cũng quay về, Geto làm ơn... "

" cậu nói gì thế? Không phải tớ vẫn luôn ở đây à "

Satoru nhìn anh, hàng mi khép lại. Thì ra là mơ, Suguru thật ra vẫn luôn ở đây.

" Suguru, tớ nằm mơ. Cậu đừng đi đâu cả "

Em ôm chầm lấy anh. Kẻ mạnh nhất cũng sẽ rơi nước mắt mà.

" lại nũng với tớ sao, ngoan, tớ ở đây "

" chỉ là mơ "

" ừ. Là mơ, đừng khóc. Cậu mà khóc tớ cũng sẽ đau lòng "

Đầu Gojo đau nhói, nhìn vệt nứt dài xuất hiện trên tường lóe sáng.

Đau quá.

Đau quá.

Suguru ơi.

Tớ đau quá.

Làm sao đây, tớ đau quá.

" SUGURU "

" làm ơn đừng đi, đừng đi "

Gojo ôm chặt đầu, mắt mở lớn. Dù thế nào cũng không nhìn rõ người trước mặt. Trái tim đau đớn đập liên hồi, hốc mắt tràn ra những giọt lệ đo đỏ.

" quên tớ đi "

Trước khi rời đi, Geto Suguru đã tặng em một nụ cười.

Em nhớ mà.

...

Đừng cưỡng ép bản thân.

Cũng đừng đi tìm sự thật đã không bao giờ diễn ra nữa.

Shoko tay bỏ vào túi, dường như muốn tìm cho mình một điếu thuốc, nhưng nghĩ đến gì đó lại nắm chặt, quay người rời khỏi.

Cô biết rằng, Gojo sẽ nghe thấy thôi.

" cậu nói đúng "

" Geto sẽ không quay về nữa. "

Satoru trở mình, đôi mắt đã không còn chất chứa những đại dương u buồn.

Shoko khẽ dừng bước, giọt lệ ngay khóe mắt nhúc nhích muốn thoát khỏi, làm thế nào cũng không rơi xuống sàn nhà cũ kĩ.

" cậu đã làm rất tốt "

Rất lâu về sau. Gojo cũng chưa từng gặp lại Shoko.

...

Bẫng một thời gian dài, em rời khỏi nơi đã từng gắn bó thật lâu. Đi đến một ngôi làng nhỏ ở nhật bản.

Mở một cửa tiệm bánh.

Bán những loại bánh em thích.

Tặng cho những đứa nhỏ em quý trọng nơi này.

Đã từng có thời gian, em chạm vào khói thuốc.

Sau cùng lại vì buông bỏ mà cũng dọn dẹp.

Không hút vẫn tốt hơn.

" cửa hàng GG xin chào "

Satoru ngẩng đầu cất lời, sau cùng lại bị ém nhẹm trong cổ họng.

" xin chào, tôi muốn mua bánh cho em gái tôi. Cậu có thể chọn giúp tôi không? "

" Suguru? Là cậu sao? "

Em thẫn thờ nhìn người trước mặt. Vẫn là gương mặt ấy. Vẫn là giọng nói ấy.

" vâng? Tôi biết cậu sao "

Gojo giật mình. Cũng có thể là do người giống người. Geto sẽ để tóc dài, Geto sẽ mỉm cười khi gặp mình kia mà.

" anh hai ơi, đã mua xong chưa "

Đứa nhỏ tinh nghịch, đôi mắt đen láy long lanh nhìn nhìn những chiếc bánh ngọt xếp dài trên kệ.

" vẫn đang, em đợi anh một chút "

" lấy giúp tôi 2 cái bánh này nhé "

Satoru gật đầu mỉm cười, gói gém những chiếc bánh nhỏ xinh vào hộp tròn in hình chú mèo tam thể be bé. Gói cả tâm tư mình chôn nén.

" cái này là tôi tặng con bé, không cần trả tiền đâu "

Geto nhíu mày, có hơi khó hiểu nhìn em.

" là do anh rất giống, rất giống tri kỉ của tôi "

Geto hơi thả lỏng, dịu giọng nói lời cảm ơn rồi dắt tay đứa bé rời khỏi.

Satoru nhìn theo mỉm cười, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng mới quay người.

" hôm nay tớ có chút nhớ cậu đấy. Suguru "

____________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip