1.Nam Phụ

Cánh cửa đóng lại, đó cũng chính là lúc mà Gemini cảm thấy một phần cơn giận của mình cũng trôi đi một chút. Cô hít sâu rồi thở dài ra, cố bình tĩnh lại rồi đi ra ngoài cổng, nơi chiếc xe quen thuộc đỗ. Cô không quan tâm chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, nếu thật sự có chuyện quan trọng thì chàng hội trưởng kia nên vào thẳng vấn đề luôn chứ không móc mỉa cô đâu. Bỏ qua tất cả, cô chào cha.

  – Hôm nay con ra sớm hơn hôm qua nhỉ? – Cha cô thắt dây an toàn, chỉnh lại một số đồ và bắt đầu lái xe đi. Gemini ngồi ghế sau, chống tay, liếc mắt ra ngoài nhìn thành phố chìm trong hoàng hôn.

  – Vâng, con giải quyết một số việc nhanh thôi.

  Chiếc xe dừng lại tại một hiệu sách lớn sơn màu trắng, bên ngoài còn biển hiệu ghi "Hiệu sách Fuka" đi kèm với vài hình ảnh sách báo. Đó chính là thứ Gemini đang mong ngóng, điều khiến cô thấy vui đó là lượng sách ở đây rất nhiều, và cô là người yêu thích sách, đây đúng là nơi lí tưởng để thỏa cái yêu thích đó.

  Bước vào trong hiệu sách lớn, cô gần như hoa mắt với các dãy sách , từng dãy sách được xếp theo thể loại, những cuốn sách nghiêm chỉnh đặt trên kệ, mùi sách mới phất phơ. Gemini vội vàng đi lung tung quanh đây. Nếu nói về Mei, cũng là sống trong trung tâm thành phố, các nhà sách lớn thì có thể nói đầy ra. Nhưng có một điều rằng cô không được phép vào đó, nếu như muốn mua cuốn sách gì, chỉ cần nói người hầu đi mua là đủ. Nên, đây là lần đầu cô tự mình đặt chân vào một hiệu sách thật sự khiến cô thấy rất vui.

  Sau khi đi một vòng, cô mới bắt đầu chọn lựa sách cần mua, trong khi đó cha cô đang đứng ở một giá sách nào đó. Cầm lấy vài cuốn sách mà mình thấy thích, nhưng khi lấy cuốn nào từ giá sách cô cũng đều thích cả, thật khó chọn mà.

  Ngước lên giá sách cao, cô thấy cuốn sách mà mình thích khi còn là Mei mà chưa có cơ hội đọc, nhưng nó cao quá khiến cô phải kiễng chân với tay mãi mà chẳng lấy được. Ngó qua lại tìm cha để nhờ nhưng không thấy ông ấy đâu cả, cô lại phải tự tìm cách lấy thôi. Lúc sau, cô vẫn chưa thể lấy được, có ai đó với tay lên, chỉ vào cuốn sách và hỏi cô:

  – Cậu muốn lấy quyển sách này à?

  Người này chẳng phải là người hay ở cùng hội trưởng hội học sinh kia à, người khi trước đưa đề xuống cho cô. Gemini cố ý quay đi không trả lời, cậu ấy cũng không lấy xuống hộ, chỉ nói với cô :

  – Nếu gặp khó khăn, cậu có thể nhờ người khác, không mất gì đâu. – Xong, cậu ấy quay lưng bước đi.

  Gemini nhìn theo cậu ấy, rồi lại nhìn lên cuốn sách. Đây là cuốn mà cô rất muốn đọc, rất rất muốn.  Cuối cùng lấy hết can đảm và nói:

  – Này!

  Cậu ấy quay lại, nhìn cô cười.

  – Có chuyện gì à?

  – Lấy hộ tôi cuốn sách đó!
 
  Cậu ấy lại cười, nhưng trông có vẻ ranh mãnh hơn chút.

  – Nào, khi muốn nhờ ai đó thì cậu nên thêm " Làm ơn " vào chứ.

  – Làm ơn. – Cô đáp nhanh gọn.

   Cậu ấy ban đầu đùa thôi, ai ngờ Gemini lại nói thật, lại che miệng cười một chút rồi với tay lấy hộ cô. Với chiều cao lí tưởng, cậu ấy lấy được cuốn sách thật dễ dàng. Đưa cuốn sách cho Gemini và nhận được lời cảm ơn từ cô. Từ nhỏ đến lớn, chưa lần nào cô  muốn nhờ người khác  chuyện gì mà phải nói làm ơn cả, giờ nói có hơi ngọng nghịu.

  – Lấy hộ tôi cuốn trên kia nữa. – Gemini chỉ lên giá khác, cuốn sách khác.

  Cậu ấy vẫn còn hơi ngơ ngác vì câu nói của cô thì cô lại nói thêm.

  – Làm ơn.

  Nhận tiếp cuốn sách khi cậu ấy lấy hộ, Gemini quay ra quầy tính tiền, cha cô đang ở đó luôn.

  Họ trở về nhà với sự thỏa mãn của Gemini. Cô gái ôm trong người hai cuốn sách mới tinh thơm mùi giấy, cha có thể cảm nhận được sự vui vẻ đang trào dâng thông qua khuôn mặt của cô.

  Tối hôm ấy, Gemini giở cuốn Giới Thiệu Nhân Vật ra, muốn xem thử xem liệu rằng cậu con trai mình gặp đó là ai, nhưng dù có mò lên xuống kiểu gì thì vẫn không có, liệu có phải đó chỉ là...  nam phụ?!

   Ngày hôm sau, cô đến trường như bình thường, nghe thầy giáo nói về CLB trường đã mở lại, các học sinh có thể tham gia như trước nên ai nấy đều rất hứng khởi bàn luận về chủ đề này, nhất là giờ ăn trưa.

  Thường thì giờ trưa như giờ giải lao vậy, học sinh có thể xoay bàn lại ngồi cùng nhau nói chuyện, chia sẻ hay bàn tán về một vấn đề gì đó cao xa. Tất nhiên, ngoại trừ Gemini, cô chẳng thích điều này một chút nào cả, nó ồn ào khiến cô khá khó chịu. Vì trong lớp quá ồn ào, nên cô quyết định đi đâu đó ngồi ăn cho thoải mái hơn, và nơi thích hợp đó là sân thượng.

  Mở cánh cửa sân thượng ra, Gemini nhìn xung quanh một chút, nơi này có chút nắng, có gió nhẹ, thật sự khiến cô thấy thích nơi này, dù rằng đây là lần đầu tiên cô lên đây. Mà thôi, ăn trước rồi ngắm sau cũng được. Gemini ngồi ở một góc cạnh cửa, mở hộp cơm ra và nhanh chóng ăn ngon lành. Bữa ăn như thường lệ, chẳng ngon cũng chẳng thể chê được, nhưng hôm nay có vẻ dễ ăn khi được ngồi tại nơi yên tĩnh như vậy.

  Cũng được một lúc rồi, Gemini nghĩ mình nên quay lại lớp. Nhưng trước khi đi khỏi, Gemini nhìn phía lan can sân thượng một chút, rồi cô có cảm giác rất lạ, như có điều gì lôi cuối, thu hút cô đến đó. Dường như không còn suy nghĩ nữa, cô bước đến phía lan can, đặt một tay lên thành lan can, hít một hơi sâu nhìn xuống.

  Cái gì??  Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh khác lạ, hình ảnh một cô gái nọ đang cố gắng cãi vã lại ai đó, trông thật quen thuộc... Đó có phải là "cô" hay không nhỉ? Sakine Mei đang vội vã chạy đi ra khỏi nhà, băng qua con đường tấp nập xe cộ. Hàng người vội vã nối đuôi nhau, rồi trắng dã. 

  Gemini không biết rằng, khi đang trong dòng suy nghĩ như vậy, cơ thể cô đã dần cúi xuống phía dưới, như chỉ một chút nữa thôi, cả cơ thể sẽ rơi xuống. 

  Cha, tại sao? Con không muốn đến đó!!!

  – Này! Cậu làm trò gì vậy? – Một người kéo tay cô lại, hét lớn. – Có biết nguy hiểm là gì không hả?

  Đến giờ, dòng hồi tưởng ấy mới dần tan biến, cô ngây người nghĩ lại. Khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt như vô hồn. Mất chừng vài giây sau cô mới trấn tĩnh lại bản thân.

  – Không... phải...– Cô trưng ra khuôn mặt khó hiểu nhìn người này, ấp úng nói. Và giờ cô mới nhận ra đây là người hay đi cùng hội trưởng Capricorn, là người cô đã nhờ lấy sách vào hôm qua. Cậu ấy nắm lấy vai Gemini, lay lay một chút, rồi tiếp tục hỏi. Từ phía sau, Capricorn  bước đến, cậu buông lời lạnh nhạt:

  – Đừng để ý đến cô ta, chỉ là vài trò lấy lòng thương hại từ người khác mà thôi.

  Gemini nhíu mày, vội gạt phắt tay cậu ấy khỏi vai, chỉnh lại đồ, lau mồ hôi rồi nói:
 
   – Thế sao? Vậy thì ngài hội trưởng đáng kính cứ nghĩ như vậy nhé, tôi chẳng cần biện minh với một người như cậu đâu! – Xong Gemini bước đi trước. Bỏ ngoài tai lời mà Capricorn đang giận dữ phía sau.

  Bước qua cánh cửa, cô chạy đi nhanh, là vì tránh đi cái cảm giác khó chịu khi đứng cạnh người luôn ghét mình sao? Không, là vì tại sao cô lại có những kí ức đó? Không nhớ.

Không nhớ.

 Không nhớ.

Không thể nhớ ra! 

Gemini mải mê theo đuổi suy nghĩ, không ngờ rằng đến lúc nhận ra cô mới biết mọi người trong lớp đang đi về, nhanh thật. Gemini dọn đồ, bất chợt thấy tờ giấy ghi chép, à đó là danh sách những CLB mà cô đã tham gia. Chậc, tới 6 CLB à?

  Câu lạc bộ kiếm đạo ( Scorpio )  
  Câu lạc bộ thư pháp ( CancerĐã vào
  Câu lạc bộ Cung ( Leo ) Đã vào.
  Câu lạc bộ Thuật ( Sagittarius) Đã vào.
  Hội học sinh ( Capricornđã loại. -_-!
  Câu lạc bộ Karate. Đã vào.

  Thế này nhé, những câu lạc bộ kèm theo sau là tên một người, chắc là người ấy tham gia vào CLB ấy. Gemini Sakoto trước kia thích các nam chính nên theo đuổi đến cả CLB cũng tham gia theo họ, ai ở CLB nào, Gemini Sakoto theo đến đó.

  Nhưng kì lạ là ở CLB cuối, không có tên một nam chính nào cả ,  chỉ ghi đã tham gia.
 CLB thì có gì đó thú vị, Mei chưa bao giờ tham gia một CLB trường học trong thế giới thật , đơn giản vì cô không đủ thời gian, học học học và học, lúc nào cũng vậy, thời gian rảnh rỗi quả thật không có.  Nhưng xem danh sách hiện tại, chắc cô chẳng muốn tham gia nữa, tất cả các CLB thì có nam chính, mà cô chẳng muốn chạm mặt họ chút nào cả. Còn mỗi CLB karate, thể lực cũng không tốt nữa. Sau một hồi suy tính, cô chọn CLB karate.

  Bước xuống dãy câu lạc bộ, các CLB khác đều đang hoạt động rất sôi động .

  Đứng trước cửa phòng CLB Karate, Gemini vẫn còn một chút gì đó ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa bước vào.

  Đó là một căn phòng khá lớn, nhưng gần như trống trơn, chẳng có nhiều đồ đạc gì cả. Gemini bất ngờ đây, đứng ngây một chút.

  – Lâu rồi không thấy vác xác xuống nhỉ? Cậu trai Gemini.

  Từ phía sau, một cậu con trai mái tóc màu đen nói, cậu ta kéo Gemini vào phòng.

  –  Cậu trai Gemini???– Cô buột miệng nói.

  – Tớ gọi cậu như vậy lâu rồi, giờ mới hỏi à? Cậu cũng thích gọi thế mà.

  – Thật sao? – Gemini nghiêng đầu, khó hiểu. – Vậy cậu là... ?

  – Đánh nhau nhiều đâm ra quên tớ luôn à? Aries đây! – Cậu ta lấy tay đưa lên trán cô làm động tác như đang đo nhiệt độ vậy. – Hay ấm đầu rồi, chắc không đâu.

  – Tôi? Đánh nhau á? – Cô tự chỉ tay về mình thật ngạc nhiên.

  – Không cậu thì ai? Không nhớ thật à? Thôi, đánh nhau vài lần rồi tự nhiên nhớ ra thôi. – Xong cậu ta lôi Gemini đến giữa phòng, nói cô bỏ cặp ra đánh nhau.

  Đùa à? Thứ nhất, Cô là nữ, đánh nhau với một nam sinh còn ra thể thống gì nữa. Thứ hai, cô còn chưa rõ việc gì đang xảy ra nữa, nhưng cũng ậm ừ làm theo. Thôi thì cứ bỏ mặc số phận vậy, cùng lắm thì bị đánh vài cái thôi.

  Bắt đầu trận đấu,  cậu ta tiến đến dùng tay lên cao, chuẩn bị tung cú đánh, xem chừng thì người này chẳng có ý định nhường cô đâu.

  Chết tiệt.

  Cô tự nghĩ, rồi lại đưa tay lên đỡ như một thói quen. 

   Kết thúc trận đấu, Gemini thua, bị cậu ta đánh ngã xuống sàn. Nằm vật vờ vì mệt mỏi trên mặt sàn, Gemini nhìn người cũng đang nằm bên cạnh, cậu ta lên tiếng:

  – Mặt tớ có gì sao?

  – Không.

  – Lâu lắm không thấy cậu, hình như cậu thay đổi rất nhiều nhỉ?

  – Chắc vậy, có lẽ.

  – Mấy tên cậu theo đuổi sao rồi? Còn bám lấy họ không?

  – Không?!

  – Vậy sao? – Cậu ta cười một chút, rồi nhắm mắt lại ngồi cạnh cô.

  Gemini cũng im lặng, căn phòng rơi vào khoảng không lắng . Hai bên ngừng nói, cả căn phòng chìm trong sự yên bình đến lạ.

  – Chắc là hai người kia sẽ đến sớm thôi, chừng mai hay mốt sẽ đến CLB.

  – Ai cơ?

  – Hai tên đó cậu cũng quên luôn?

  Gemini cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với người này, thật kì lạ. Như thể hai bên đã gặp nhau từ bao giờ và trở nên thân thiết đến lạ. Cậu ta cũng nói chuyện rất thân quen, chẳng khinh miệt, chẳng mỉa mai cô như những người khác ở trường học.

  Nhìn đồng hồ, thấy đã muộn nên cô vội cầm lấy cặp, chào cậu ta rồi đi ra khỏi ngay. Gemini thật kỳ lạ, cứ đến và đi như một cơn gió nhẹ nhàng, thoáng qua mát lành rồi rút đi để lại chút tiếc nuối cho người khác.

  Chiếc xe màu đen...

  Tối hôm ấy, Gemini mở cuốn giới thiệu ra, một trang viết mới đã có từ lúc nào.

  " Aries. Nam phụ. Bạn Gemini Sakoto, trước kia cùng Gemini đánh nhau khắp nơi. "

  Không nhìn rõ nữa, điều cô quan tâm là tại sao Aries, nam phụ lại hiện thông tin ở đây, còn người kia lại không. Cái người ở trong hội học sinh ấy. Những câu hỏi lại chồng lên nhau, dày đặc đến độ không còn thở nổi nữa, Gemini quyết định bỏ mặc tất cả rồi thả người xuống tấm nệm êm ái.

_________



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip