CHƯƠNG 10: Ánh mặt trời
[@mattroinhoxiu: trời ơi được đà cái viết dữ luôn, dự tính đến chương 10 là end mà giờ chương 10 rồi vẫn chưa đi được 2/3 nữa ;)))]
Ford, là người biết rõ tất cả mọi chuyện.
5 năm trước, Gemini có những dấu hiệu của người mắc chứng trầm cảm khá nặng và Ford là người nhận ra đầu tiên. Hiển nhiên thôi bởi cậu là người gắn bó với Gemini từ khi còn học cấp hai, vốn đã quen thuộc với từng cử chỉ, hành động, lời nói, phản ứng của Gemini cộng thêm việc cậu còn là bác sĩ tâm lý nên không khó để cậu nhanh chóng phát hiện ra tình trạng không ổn của bạn mình.
Trước đấy 1 năm, mẹ Gemini qua đời. Bố cậu ngoại tình với người đàn bà khác – mà giờ đây đã danh chính ngôn thuận về một nhà với ông ta – và ép bức mẹ cậu đến mức bà phải tự vẫn sau khi chính mắt bà phát hiện ra chồng mình ăn nằm với người khác. Bố và mẹ cậu từ trước đến nay vẫn luôn là hình mẫu vợ chồng lý tưởng không chỉ trong mắt công chúng mà còn dưới cái nhìn ngưỡng mộ của người thân trong gia đình, kể cả Gemini. Vậy nên khi sự thật bị phanh phui, bà vốn là người phụ nữ mạnh mẽ cũng chẳng thắng nổi tình yêu sâu đậm đến căm hận này, đã vậy bố cậu còn làm mọi cách để giữ mẹ cậu trong phòng bởi ông ta sợ bà ra ngoài rồi lại phát ngôn linh tinh, làm ảnh hưởng đến danh tiếng.
Thử nghĩ mà xem? Sống chung một nhà với chồng mình cùng ả tiểu tam kia, mẹ cậu còn không có diễm phước mà ngồi chung một mâm cơm với người đàn ông tệ bạc ấy. Ngày ngày chỉ quanh quẩn lủi thủi trong căn phòng rộng lớn mà cô đơn đến cùng cực, ngày hay đêm thì mọi thứ xung quanh bà vẫn chỉ bủa vây bởi màu đen u ám, ngay cả con trai bà cũng không có quyền gặp.
Thằng bé đã phải nhớ mùi hương của mẹ mình biết bao, đã nhớ nhung không biết bao nhiêu đêm cái ôm vỗ về của bà.
Không bao lâu sau đó, bà được phát hiện đã tự vẫn trong bồn tắm, với cách thức ra đi y hệt với buổi tối hôm ấy của Gemini. Thật ra gia đình của Gemini không mấy hạnh phúc như cách bố cậu vẫn thường tỏ vẻ tiếc thương cho sự ra đi của vợ, hay cũng chẳng viên mãn như cách người mẹ kế bày tỏ sự tự hào với cậu con trai trước mặt người khác bằng cái vỗ lưng, xoa đầu – mà thực tâm cậu cũng chỉ là một con mồi bị bà ta lợi dung để câu được sự nổi tiếng, ánh hào quang.
Gemini đã sống trong một gia đình giả tạo như thế trong hơn 5 năm qua kể từ ngày mẹ cậu ra đi.
Trong những buổi uống rượu đến say khướt của hai người, Gemini đã luôn nói với Ford rằng cậu căm hận đến tận xương tủy hai con người ấy khi mỗi ngày đều tỉ tê hàn huyên những câu thân mật trước mặt cậu. Cậu tự hỏi đến khi nào họ mới phải trả giá, cậu muốn họ chết quách đi bởi những gì họ đã gây ra với người mẹ mà cậu đã luôn nhớ thương.
Ford đã chứng kiến từng nụ cười, từng giọt nước mắt của Gemini nhưng chưa bao giờ cậu nhìn thấy một Gemini cô đơn, lẻ loi, đau lòng và đầy căm phẫn đến thế.
Khi tinh thần của cậu chưa kịp khỏe lại thì đã bắt đầu xuất hiện một loạt các suy nghĩ, ảo ảnh từ hội chứng phân liệt, khiến tâm trí cậu cạn kiệt sức lực. Ford vẫn luôn đều đặn mỗi tuần sẽ gặp Gemini, cả hai nói chuyện vài tiếng đồng hồ, cùng nhau ăn tối uống rượu hoặc thi thoảng sẽ đổi gió ra ngoài đi đâu đó. Dần dần, cậu nhận thấy tâm tính Gemini đã ổn hơn, điềm tĩnh hơn, thế nhưng tất cả những dáng vẻ mà Gemini thể hiện, đều là giả dối.
Ford đã nhiều lần cứu Gemini, cậu ta cứ như kẻ nghiện cái chết vậy, và mỗi lần Ford đưa cậu ta trở về - không máu me thì cũng đầy nước mắt, không bất tỉnh thì cũng mê man mấy tiếng liền. Dù Ford luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng chẳng ai biết đằng sau Gemini là một chàng bác sĩ nhỏ bé mang trong mình sự hối hận vì không thể chăm sóc cậu tốt hơn. Ford giấu đi sự thất vọng về bản thân, che đi cơn run rẩy mỗi khi nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Gemini.
"Khi mà người chúng ta yêu thương ra đi, không chỉ mỗi thân thể họ rời đi, mà họ còn đem theo cả trái tim của chúng ta đi cùng." (trích My School President)
Trái tim Gemini vỡ vụn vào ngày mẹ cậu rời đi.
Trái tim Ford tan thành trăm mảnh vào khoảnh khắc mí mắt của Gemini nhắm nghiền.
Trái tim của mẹ và N'Front như bị đánh mất khi nhận được cuộc điện thoại báo tử từ bệnh viện.
Ở đây, có biết bao linh hồn tan vỡ, có biết bao trái tim chưa được hàn gắn. Chỉ là chúng không được thể hiện ra, không có nghĩa người mang tổn thương đã ổn.
Hóa ra, chúng ta...luôn là người đặc biệt trong cuộc đời của ai đó.
...
Ford biết, có sự tồn tại của người tên Nattawat.
Vào buổi sáng đầu tiên Gemini tỉnh dậy, cậu đã để ý thấy vài hành động bất thường của bạn mình. Hay nhìn ngó xung quanh, nói chuyện với một khoảng không nhất định, thi thoảng mắt còn di chuyển theo một hướng nào đấy nhưng vẫn có sự tự chủ. Cậu nghe được cuộc trò chuyện trong nhà vệ sinh vào sáng hôm đấy giữa Fourth và Gemini, âm thầm chú ý đến điểm này. Chi tiết cậu theo dõi Gemini đã được nêu đến, nhưng thật ra không quá sát sao vì cậu tôn trọng quyền riêng tư của người khác, chỉ là cậu cần biết Gemini đang có kế hoạch gì hay không. Ford không muốn một lần nữa phải ôm lấy thân thể lạnh cứng của cậu ấy.
Ford cũng biết, Gemini nói chuyện với Fourth lúc ở trước mặt Kaew, con bé có kể cho Ton và đương nhiên sẽ đến tai cậu. Trước khi vào nhà Gemini vào tối qua, cửa quên khóa nên cậu tình cờ nghe được giọng Gemini vang lên. Cậu ấy nói chuyện với ai đó, tâm trạng có vẻ rất vui. Cậu biết, Fourth đang ở đấy.
Cậu đã nắm được cơ bản hoàn cảnh của chàng trai mà mình chưa từng gặp mặt ấy, nhưng không biết được cậu ta là người như thế nào, liệu có phải kiểu người xấu xa hay không. Ford không có định kiến gì về ma quỷ, không tin nhưng cũng không bác bỏ. Đôi lúc cậu lại cảm thấy như đang sống trong thế giới ảo, và rằng nếu hoàn toàn tin vào lời Gemini thì theo thời gian cậu có bị rối trí luôn không.
Rồi cậu mường tượng được dáng vẻ của cậu ấy qua mấy câu miêu tả của Gemini, cảm nhận được sự ấm áp từ những con người xung quanh cậu ấy. Rồi sau rất nhiều năm, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy được nụ cười trên gương mặt của Gemini.
Cậu ngờ ngợ, nhưng hình như cậu biết rồi.
Cậu có vẻ đã biết, trái tim của Gem rung động rồi.
.
.
.
"Mày đừng có hòng đuổi tao đi, người khác không cần mày đâu, chỉ có tao với mày là ở bên cạnh nhau mãi thôi."
Dừng lại đi.
"Nó lợi dụng mày, mẹ mày đã đợi mày rất lâu mà mày không đến gặp bà ấy. Thật đáng thật vọng."
Không, không phải.
"Ai cho phép mày cười như thế? Không có ai muốn nhìn thấy nụ cười đó của mày đâu, thằng ngu à."
Làm ơn đi, để tôi yên.
"Lấy cái gì mà chống trả đấy? Người mà mày thích rồi cũng bỏ mày đi không phải sao? Ford nó cũng chẳng ưa gì mày lắm đâu, hơn 5 năm rồi mày nghĩ nó ở bên mày không chút kêu ca là vì lý do gì?"
Câm miệng lại.
"Đồ phản bội!! Sao mày nói mày sẽ ở cạnh tao? Sao mày nói tao sẽ không bị bỏ rơi nữa? Mày nói đi, tại sao Gemini? Tại sao?!"
"GEMINI!"
Căn phòng im ắng chỉ có tiếng máy lạnh chạy vù vù khiến giọng của Ford vừa to vừa vang vọng. Gemini vùng chăn bật người dậy, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, đôi mắt thất thần nhìn xung quanh trong vô định. Phải đến khi Ford lay lay cánh tay cậu mới nhất thời ý thức được tình hình, ngay lập tức cơn đau như búa bổ kéo đến, giáng thẳng vào một bên đầu của cậu. Gemini loạng choạng bước khỏi giường trước lời can ngăn của Ford, cậu lê từng bước chân nặng nề vào thẳng nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo một trận.
"Từ từ thôi, tao pha cho mày một cốc nước chanh ấm nhé." – Ford dìu Gemini ngồi ngay ngắn trên giường, lấy từ trong nhà tắm một chiếc khăn mát lau nhẹ vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Gemini không đủ sức để đáp lại, cậu chỉ gật gật đầu ngoan ngoãn rồi chợp mắt, cố gắng thở đều. Chợt cậu cảm nhận được ai đó đang dán ánh mắt vào mình, Ford không thể đi nhanh như vậy, thế thì chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Fourth đã chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng Gemini vật vã chống chọi lại con quái vật trong tâm trí, đêm nào cậu ấy cũng như vậy sao? Ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo này, cậu ấy đã cô đơn đến nhường nào khi mở mắt dậy lại chẳng thấy ai bên cạnh để vỗ về, ôm lấy cậu, bảo rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Mấy năm trời bị thống trị bởi giọng nói vô hình mà chính mình cũng không kiểm soát được, cậu ấy chắc hẳn phải bất lực lắm. Hốc mắt của Fourth đã bắt đầu đỏ hoe, cánh môi đỏ hồng của cậu bất giác run lên, cậu cắn chặt răng vào môi để ngăn nước mắt chực trào.
Gemini không hỏi cũng hiểu Fourth đang cảm thấy như thế nào. Khóe môi nhợt nhạt của Gemini nở một nụ cười tuy dịu dàng nhưng đầy vẻ mệt mỏi, mấp máy muốn nói điều gì nhưng chỉ đủ sức để đọc qua khẩu hình miệng.
"Không sao đâu."
Đồ ngốc, người cần nghe được câu này phải là cậu mới đúng.
Ford quay lại cùng cốc chanh ấm trên tay, vừa vào cậu đã bắt gặp khóe miệng Gemini hạ xuống giống như mới cười với ai đó xong.
"Fourth đang ở đây hả?" – Cậu đưa cốc nước cho Gemini nhưng hai tay còn lại vẫn đỡ cho bạn, sợ bạn kiệt sức mà không cầm vững.
Gemini bật cười trước câu hỏi thản nhiên như thể Ford cũng nhìn thấy Fourth vậy. Cậu nhấp vài ngụm, khẽ gật đầu rồi chỉ tay về hướng trước mặt ý bảo Fourth đang ở chỗ đấy.
"Gemini, giọng nói trong mày sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn."
"Hửm?" – Gemini chau mày.
"Khi nỗi sợ của mày bắt đầu trỗi dậy, đó sẽ là thời cơ tuyệt vời để nó lại xuất hiện. Ngay cả người bình thường vào những lúc yếu lòng nhất, họ cũng sẽ có xu hướng nghe thấy một tiếng nói mách bảo họ bên trong tâm trí. Vậy nên, cái mày cần nuôi dưỡng là niềm tin và sự kiên cường của mày."
"Niềm tin vào cái gì?"
"Niềm tin vào hạnh phúc. Khi mày có can đảm để được hạnh phúc, mày sẽ làm mọi cách để chiến đấu vì nó."
Gemini không đáp lại. Can đảm để được hạnh phúc sao? Cậu quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ.
"Không phải ngày 1 ngày 2 là làm được ngay, huống hồ gì mày đã chịu đựng mấy năm trời. Vậy nên mình cứ đi từ từ, còn thời gian mà. Tao sẽ cố gắng cùng mày, mày chỉ cần tin vào thực tại thôi. Có tao, có mọi người. Tao là gia đình mày mà, Gemini."
Những lời này như một làn nước trong vắt tưới vào tâm hồn cằn cỗi của cậu.
Một lúc sau, khi Gemini đã chìm vào giấc ngủ, Ford chầm chậm quay đầu về hướng của Fourth. Cậu có chút lúng túng vì cảm thấy mình cứ ngốc ngếch làm sao, còn Fourth bị cậu nhìn thẳng thì giật nảy mình. Ford ấp úng 2 3 lần rồi cũng chịu nói gì đó.
"Tôi không biết cậu có còn ở đó không, nhưng nếu cậu nghe được thì giúp tôi một chút, xem như nể công Gemini cũng đã từng giúp cậu. Trước lúc Gem ngủ, cậu nói chuyện với cậu ấy 10-15 phút thôi cũng được, hỏi han một ngày của cậu ấy như thế nào. Nhớ nhắc uống nước chanh ấm, tôi có pha sẵn bên cạnh. Và nếu cậu ấy rơi vào trạng thái như ban nãy thì cậu nhất quyết đừng bỏ đi...Cậu đừng để Gem một mình, chỉ cần đánh thức cậu ấy dậy rồi ở bên cạnh cậu ấy đến khi nhịp thở ổn định là được."
Ford ngẫm nghĩ thêm một lúc, "Chỉ vậy thôi, cảm ơn cậu. Haiz không biết làm vậy có tác dụng gì không nữa...". Sau đó cậu đắp chăn lên giường rồi tiếp tục vào giấc ngủ.
Fourth có chút bất ngờ khi nhận được lời đề nghị này từ Ford, nhưng ngay sau đó cậu lập tức trở về trạng thái nghiêm túc lắng nghe từng lời dặn dò. Cậu thực sự muốn giúp Gemini, và cảm giác được nhờ này khiến Fourth cảm thấy như chỉ có cậu là kéo Gem về được. Giống như cái cách cậu đã mang Gemini về từ biển đen hôm ấy.
.
.
.
Gemini kiên nhẫn nán lại một chút, em sẽ cho bạn nhìn ngắm một thế gian tươi đẹp hơn. Gemini cười với em lâu hơn một chút, em sẽ yên tâm mà rời khỏi nơi này.
Và thế là, chàng trai nhỏ đã có thêm một tâm nguyện.
Một tâm nguyện cuối cùng, đó là được ngắm nhìn ánh mặt trời trong lòng em, sống một cuộc đời hạnh phúc.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip