hoạ

Tôi là sinh viên năm hai khoa mỹ thuật của trường đại học Chulalongkorn. Sắp tới là kì thi đánh giá sinh viên nên tôi cần một ý tưởng để vẽ lên một bức tranh mới. Nhưng đề tài giảng viên cho lần này là tìm hiểu một bức chân dung rồi phác hoạ lại. Vốn dĩ định vào viện triển lãm vẽ tạm một bức tranh nhưng tôi vô tình đọc được câu chuyện tình yêu này.

Tại viện triển lãm X ở khu phố XXX Bangkok, tôi cùng với một người bạn cùng khoa đến để vẽ phác thảo. Đi dọc hai bên tôi ngắm nghía thì chẳng có bức tranh nào vừa mắt. Đi đến mãi cuối dãy tôi mới để ý thấy bức tranh vẽ chân dung một cậu con trai.

Bức tranh cũng khá lâu đời, tận từ 12/04/1892. Chắc cũng đã một thập kỷ rồi. Bức tranh phác hoạ rất tinh xảo, chân dung chàng trai trong ảnh còn khiến tôi phải mê mệt vì nét đẹp ấy. Bên dưới khung tranh có một dòng chữ nho nhỏ màu đỏ được viết ở góc bức tranh. "Người thương của tôi - Fourth Nattawat 18 tuổi." Vậy là chàng trai này chỉ mới 18 tuổi thôi sao? Nếu tính từ thời điểm đó đến bây giờ có khi tôi đã gọi thiếu niên này bằng tổ tiên rồi.

Định bụng sẽ vẽ lại bức hoạ này nộp cho giảng viên nhưng tôi lại được người bảo trì hiện vật đến giới thiệu. Cô ấy nói người hoạ sĩ vẽ ra bức tranh này là Gemini Norawit, ông là một hoạ sĩ nổi tiếng ở thời ấy. Những bức tranh ông vẽ ra mang đến nhiều cảm hứng cho giới nghệ thuật sau này.

Bức tranh người con trai này cũng không là ngoại lệ. Nhưng chỉ là đây là người ông yêu. Và cũng sau khi vẽ xong bức tranh được hai ngày thì ông đã từ trần. Cho đến bây giờ bức tranh này đã tồn tại hơn một thập kỷ rồi.

Tôi nghe xong mà trầm trồ, sau đó chị ấy còn cho tôi xem những tư liệu về bức tranh này và cuộc đời của ông.

[Vào đoạn]

*Nhân vật xưng chàng - em.*

04/07/1891.

Phố Bangkok hào hoa gấm lệ ngày ấy, là nơi mà chàng hoạ sĩ nổi tiếng Gemini đi khắp nơi để tìm cảm hứng. Những bức tranh chàng vẽ có một không hai. Từng đường bút, từng hoạ tiết được hoạ nét tỉ mỉ.

Tranh của chàng treo đầy dẫy trong bảo tàng triển lãm, người đời gọi chàng với biệt danh chàng hoạ sĩ giấu danh. Nói giấu danh là vậy chứ ai chẳng biết chàng là Gemini. Con của một họa sĩ nổi tiếng thời ấy.

Chàng đã xem qua tất cả các bức tranh trên thế giới, nhưng lại chẳng một bức hoạ nào có thể lọt vào mắt chàng. Tình cờ trong một buổi triển lãm chàng được mời tham dự, nơi đây chàng đã gặp được chân ái.

Bức hoạ lớn đóng khung gỗ treo trên tường. Bên dưới còn có dòng chữ "Fourth Nattawat, 25 tuổi." Người con trai trong ảnh khiến chàng chẳng biết phải miêu tả làm sao. Từ đường nét sắc sảo trên gương mặt rồi lại đến những nét hoạ nhẹ như hoa. Ấy vậy mà bức tranh đó lại thiếu đi vài mảnh vá. Trên gương mặt khuất đi phần mắt, khuất một cánh tai.

Chàng đứng ngắm nhìn rất lâu, dường như chẳng ai có thể lay động tâm trí chàng lúc này.

"Tranh đẹp thật, người trong tranh cũng đẹp." Chàng tấm tắc.

"Giá mà nếu đầy đủ các bộ phận thì chắc là đẹp lắm nhỉ? Dung mạo này khuất phần sao thì còn gì là mĩ miều nữa." Chàng ngậm ngùi.

Sau đó chàng đã biến mất hoàn toàn, và cũng chẳng một ai có thể tìm thấy chàng nữa. Ba tháng sau, người ta thấy chàng đứng trước cửa phòng triển lãm. Người ta thấy chàng liền chạy theo khiến cánh báo chí cũng ầm ầm chạy theo. Lúc đó chàng cầm một khung tranh lớn, đi dọc hành lang tìm kiếm thứ gì đó. Cho đến khi tìm thấy bức tranh bị hư của thiếu niên kia thì mới dừng lại.

Chàng đứng ở đó rồi lấy trong túi mình vài cái đinh nhỏ ra. Lấy cái búa nhỏ chàng đóng bức tranh cầm theo lên tường cạnh với bức tranh của chàng trai kia. Loay hoay mãi mới xong thì chàng hạ đồ xuống mà ngắm nghía. Nhìn hai bức tranh, một bức là nguyên bản, một bức là do chàng vẽ lại. Chỉ khi đầy đủ chi tiết thì bức tranh trông mới có hồn kia chứ.

Nhìn chàng đóng khung tranh lên tường họ chế nhạo. Nhìn dáng vẻ chàng đứng suy tư trước bức tranh kia khiến họ bật cười. Chẳng ai lại có thể lãng phí ba tháng cuộc đời chỉ để hoạ lại một bức tranh hư vô như vậy. Chàng đứng ngây ngốc mặc cho những lời nói của mọi người đang chế nhạo bên tai.

"Haha nhìn cậu ta kìa, ai đời phí nửa cuộc đời chỉ để vẽ bức tranh đó chứ."

"Có khi lúc người trong bức tranh mất thì cậu ta mới chỉ lên ba."

"Khéo người ta chờ cậu vẽ xong cũng đã mười ngàn năm rồi."

"Này phải gọi bằng tổ tiên luôn rồi chứ người thương gì chứ."

"Chàng hoạ sĩ mất tích năm nào đột nhiên trở lại với bức tranh ảo tưởng là người mình thương. Chủ đề hot hit trong ngày hả."

Hàng vạn lời ra tiếng vào nhưng chàng chẳng để ý, đứng bần thần hồi lâu thì đám đông cũng đã vơi đi. Chờ cho mọi người đi hết, chàng nhẹ nhàng tiến đến hôn nhẹ lên má của chàng thiếu niên kia rồi quay về. Bỗng lúc này một giọng nói trầm nhẹ vang ra, giọng nói thánh thót khiến chàng phải ngoảnh đầu lại nhìn.

"Cảm ơn chàng, về cẩn thận nhé."

Chàng quay lại nhìn, xung quanh chẳng có ai. Không gian tĩnh mịch đến nỗi nghe được tiếng thở khe khẽ của chàng. Xung quanh chỉ có những bức tranh treo đầy rẫy trên tường. Chẳng lẽ là bức tranh kia nói hay sao. Nghĩ bụng chàng liền chạy đến bức tranh đó rồi vuốt ve gương mặt trong tranh.

"Là em nói sao?" Chàng khẽ giọng thủ thỉ.

"Là em, cảm ơn chàng đã vẽ cho em đầy đủ dung mạo."

"Không có gì mà, nét đẹp này của em mà khuyết vài mảnh ghép thì sao còn đẹp được chứ."

"Là một người hoạ sĩ, tôi phải có trách nhiệm vẽ lên một bức tranh tuyệt nhất chứ."

Nói đến đây chị ấy cắt đoạn.

"Người đời sau này cũng không biết ông đã gặp phải chuyện gì nữa. Nhưng ông đã dùng chính thuốc ngủ để tự tử." Chị ấy nói rồi cất gọn bức thư lại.

"Vậy trước khi mất có ai biết lý do vì sao ông ấy lại chọn con đường này không ạ?" Tôi hỏi.

"Cũng không rõ, nhiều người truyền lại rằng ông đã gặp được cậu trai ấy trong mơ. Vì không muốn chia cách nên phải uống thuốc ngủ để ở bên cạnh người thương."

"Cũng có người nói rằng ông ấy vì sốc khi biết cậu trai ấy đã chết mà quyết định tự vẫn theo."

Chị ấy nói rồi lắc đầu buồn rười rượi. Tay đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ xỉ màu vàng ố cùng những dòng kẻ ngang thẳng tắp. Tuy giấy cũ nhưng cũng không phai đi được nội dung thư cùng với nét chữ đẹp mềm mại ấy.

Tôi nhìn vào nội dung bức thư rồi khẽ nhói lòng.

Tâm thư.

BangKok, 24/06/1984!

Gửi đến em, tôi không biết nên gọi em bằng tư cách gì vì khoảng cách của chúng ta đã quá xa. Tôi cũng chẳng biết nên viết gì nữa. Có lẽ bây giờ đầu óc tôi đang rối tung hết cả, trái tim tôi ngừng đập rồi. Em ơi, lỡ bỏ tôi mà đi vậy sao? Nhưng đành thôi, em chẳng còn là của tôi, cũng không còn ở trên dương thế này, giờ tôi có oán than cũng chẳng được gì. Nhưng người ơi, không gặp mặt nhưng chẳng cách lòng, tôi vẫn ở đây, hướng con tim đỏ vì em đây. Em nghĩ sao cũng được, em thấy tôi cố chấp cũng được, chỉ cần tôi yêu em, vậy là đủ rồi. Nếu tôi chết, tôi nguyện đem linh hồn này theo em đến cõi khác. Vẻ đẹp của em chính là bạch nguyệt quang của tôi, là cầu vồng, là ánh sáng chiếu rọi con tim tôi, tự hỏi trên trần gian còn người nào có vẻ đẹp như em? Nếu có thể ước, tôi vẫn muốn nhìn ngắm dung mạo ấy một lần nữa, và tôi muốn yêu em một lần nữa.

Gửi em, mến thương của Norawit!

Tim tôi đã lặng người đi sau khi đọc bức thư. Trả lại nó cho chị nhân viên rồi tôi thu dọn đồ đạc để đi về. Trước khi đi cũng chẳng quên nhìn ngắm lại bức tranh ấy. Quả thật thiếu niên ấy rất đẹp. Một nỗi đẹp thanh khiết nhưng cũng đượm một nỗi buồn nơi đáy mắt.

Bước ra khỏi cửa phòng triển lãm tôi hít thở thật sâu. Như thể rằng thời gian ở trong đó đã có ai bóp nghẹt tôi vậy. Nơi lồng ngực vẫn phập phồng nhoi nhói một nỗi đau khó tả. Tôi không biết tại sao bản thân lại thấy buồn vì chuyện tình của người hoạ sĩ ấy nữa. Nhưng có lẽ cũng vì qua đó mà tôi hiểu được cái giá trị của người làm nghệ thuật.

Thật tiếc cho một mối tình trong mộng của một chàng trai trẻ. Tôi cũng không biết làm gì để chia sẻ nỗi buồn. Nhưng có lẽ bây giờ ở đâu đó một kiếp mới hay là nơi âm cõi họ đã gặp được nhau. Đã có thể ở bên nhau một cách hạnh phúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hoa