8

- Fourth -





"Gemini , anh lầm rồi, tôi không yêu anh , trước giờ chưa từng! Tất cả chỉ là lầm lẫn ! . . . "

Lời nói đó không cách nào thoát khỏi môi, như có gai nhọn đâm sâu vào vòm họng. Tôi ú ớ chẳng thể thốt thành tiếng, lồng ngực đau nhói đến ngộp thở, trước mắt cảnh vật như nhòe đi.

- FotFot , em làm sao vậy? Nóng quá! Em bị sốt rồi! Ai đó làm ơn giúp giùm!!!

Tôi nghe tiếng Gemini hốt hoảng vang bên tai nhưng không thể mở to đôi mắt. Cả người lâng lâng trôi bềnh bồng trong khoảng không tối đen. Trúng mưa rồi nóng sốt, không phải tôi sắp bệnh nữa chứ? Lần này tôi sẽ hành động thế nào? Hy vọng sẽ không làm gì khiến Gemini tổn thương . Tôi thật sự không muốn hắn buồn lòng.

****************

Tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi khá quen mắt. Tôi nhớ đã từng thấy nó ở đâu, cổ họng khô ran, tôi khẽ rên. Một bàn tay hơi lạnh sờ trán tôi. Khuôn mặt lo lắng của Gemini hiện ra trước mắt, hắn rút cái cặp nhiệt độ trong miệng tôi ra, nhìn nó rồi nói như trút được gánh nặng:

-Hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải chú ý. Em ngoan ngoãn nằm đây, tôi kêu người đem cháo lên!

Gemini nói gì đó vào ống nghe điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. Sau đó hắn đứng lên vào phòng tắm, bước ra với thau nước nhỏ bốc khói nóng. Hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay gỡ hột nút áo đầu tiên trên cổ tôi.

-Làm cái gì vậy?!

-Lau người cho em. Cả người em ướt đẫm mồ hôi, không thay đồ sạch dễ bệnh nặng.

-Tôi tự làm được rồi!

- FotFot !

Tôi giật mình khi nghe giọng Gemini nghiêm khắc. Hắn vuốt tóc tôi, mỉm nụ cười vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị, nói như dỗ ngọt con nít:

-Hãy ngoan, tôi chỉ lau người cho em, tuyệt đối không làm gì đâu. Ngoan nhé!

Tôi cứ như bị trúng bùa, nếu là bình thường chắc sẽ quát vào mặt hắn hay ít ra phải chống cự. Đằng này tôi ngồi im để hắn cởi đồ, thấm khăn ướt lau từ đầu đến chân. Gemini vừa cài hột nút áo cuối cùng bộ áo ngủ cho tôi thì có tiếng gõ cửa. Hắn đi ra, lát sau bưng vào khay cháo, ân cần thổi nguội rồi đút từng muỗng, từng muỗng vào miệng tôi. Cảm giác được chăm sóc không tệ lắm, dù sao bây giờ ngay cả nhấc một cánh tay tôi còn không làm nổi, chẳng việc gì phải xấu hổ. Tôi nhớ đến ba mẹ, mỗi lần tôi bệnh hai người lo lắng săn sóc từng việc nhỏ nhặt y như hắn, phải chăng tình thương nào cũng giống nhau? Mũi tôi cay cay, mắt nóng lên.

-Ăn hết tô cháo rồi, giỏi lắm. Bây giờ uống thuốc xong thì nhắm mắt ngủ!

-Không uống!

- Phải uống thuốc mới mau hết bệnh!

Tôi xoay đầu sang hướng khác biểu thị phản đối, nếu là bình thường có chết tôi cũng không để hắn thấy bộ mặt này. Nhưng trong người khó chịu làm tôi không muốn giả bộ nữa.

- Há miệng ra .

Giọng hắn pha lẫn tiếng cười, tôi càng không dám quay mặt nhìn hắn.

- Đã nói không uống !

Gemini kéo mặt tôi xoay lại đối diện hắn, hơi thở hòa lẫn vào nhau .

-Ngoan, uống đi rồi ăn sôcôla.

Tôi rất muốn nói giọng Gemini còn ngọt hơn kẹo.

Ở nhà ba mẹ tuyệt đối không cho tôi ăn sôcôla, vì lúc nhỏ có lần tôi ăn hơi nhiều rốt cuộc đổ bệnh nặng. Tôi hiểu hai người chỉ có tôi là con một nên cưng như trứng mỏng, nhưng lo lắng thái quá cũng khiến tôi mệt mỏi. Thứ gì càng bị ngăn cấm càng khiến người ta nổi lòng tham muốn. Thế nên có cơ hội ăn thứ mình thích tôi đương nhiên không thể bỏ qua.

Tôi hăm hở nói :

-Sôcôla ? Có nhân đậu phộng không ?

- Có, thứ gì cũng có hết . Há miệng ra nào !

Tôi nhắm mắt , miễn cưỡng mở miệng . Sau khi nuốt mớ thuốc đắng ngắt , tôi liền hỏi:

- Sôcôla đâu ?

- Giờ thì không có sẵn .

Tôi thất vọng la lên :

- Lừa gạt ! Bịp bợm ! Nói dối ! Người hai mặt ! Xấu xa !

Gemini cười lớn. Tiếng cười của hắn nghe thật đáng ghét. Chết tiệt, tại sao lần bệnh này đầu óc tôi tỉnh táo lạ .

- Fourth, quay qua đây .

-Gì hả?!

Tôi xoay đầu theo hướng gọi. Có thứ gì đó chui tọt vào miệng tôi, nó tròn, ngọt và hơi đắng, tan ra ngay. Tôi hớn hở reo lên:

- Sôcôla ?

- Không có sôcôla nhân đậu phộng , chỉ có sôcôla ca cao thôi . Giờ thì mau nằm xuống ngủ đi .

Tên keo kiệt, cho tôi ăn thêm vài cục nữa có sao đâu. Cái kiểu lừa gạt này giống hệt ba mẹ mỗi lần dỗ tôi uống thuốc. Tôi rùng mình khi nhớ ra một chuyện quan trọng, hốt hoảng nói :

- Cho tôi mượn điện thoại !

- Chi vậy ?

-Tôi phải gọi điện về nhà ! Chắc chắn ba mẹ đang lo lắng ! Chết rồi, không biết đã nằm đây bao lâu, về nhà chết là cái chắc !!!

Gemini đỡ tôi nằm xuống, nó i:

- Yên tâm đi, tôi đã gọi điện báo cho hai bác biết bệnh tình của em rồi . Hai người nói để em ở đây một đêm, sáng mai họ sẽ tới đón .

Gemini cẩn thận kéo chăn đắp tận cằm tôi. Nhìn hắn, tôi buột miệng nói:

-Thật không ngờ cậu ấm như anh biết chăm sóc người khác .

Gemini lại cười, nhưng lần này tôi thấy nụ cười ấy hơi buồn.

-Từ nhỏ cha mẹ tôi sống như ly thân. Cha tôi là giám đốc sáng lập công ty điện ảnh , mẹ tôi là nhà quản lý các ngôi sao lớn , hai người đều bận rộn công việc. Có một bà vú chăm sóc tôi, nhưng bà rất già . Tôi thương bà vú như người thân ruột thịt , nếu cha mẹ biết bà không thể chăm sóc tôi thì sẽ đuổi việc bà , nên phải tự lo thân để giữ bà ở lại . . . .Không nói nữa, mau nhắm mắt !

Tôi khép mắt lại nhưng tâm trí lan man nghĩ về gia cảnh Gemini .  Càng hiểu thêm tôi càng thấy hắn tội nghiệp . Nghĩ kỹ lại hình như xung quanh hắn luôn có một bức tường ngăn cách không cho một ai đến gần . Có lẽ tôi là người duy nhất bước vào trong bức tường kia . Đã không thể nói ra ngoài miệng từ ‘ghét’ nữa , ngay cả suy nghĩ cũng không . Dường như trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi nói một câu :

-Ngày nào đó hãy đến nhà tôi chơi, ba mẹ tôi là người rất tốt.

Không biết lúc đó vẻ mặt Gemini thế nào ? Tôi thật lòng muốn mời hắn đến nhà, hoàn toàn không phải do bệnh mà ăn nói lung tung. Tôi tham lam muốn biết nhiều hơn nữa những gì ẩn giấu sâu trong Gemini , không chừng một ngày nào đó chúng tôi sẽ trở thành bạn thân.

Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy Gemini cười , tiếng cười sảng khoái không gượng ép.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip