trong một chuyến xe buýt


Mấy vị khách trong xe buýt nín tịt hướng về phía đằng trước, chỗ chàng trai áo trắng người ướt đẫm mồ hôi đứng cúi đầu nghe bác tài xế văng tiếng thơ bên tai vì cái tội ra muộn suýt lỡ chuyến. Bình thường những hành khách như vậy ông sẽ không tha thiết mà bỏ qua, nhưng cũng chẳng hiểu sao hôm nay lại trái tính nết, trời trở gió khi xe lăn bánh được vài chục mét rồi bỗng dừng kít lại, mở cửa thu nạp thêm một thằng nhóc cao lênh khênh hớt hải chạy ào ào vào.

Người như vừa vớt lên từ bể nước, tóc tai bết chặt nhỏ từng giọt tong tỏng lên sơ mi loang lổ màu đục trong, ngay cả khi đang đứng nghe mắng lồng ngực vẫn phập phồng y hệt quả bóng đang bơm, miệng há đớp từng ngụm dưỡng khí gấp gáp, bộ dạng chẳng khác con cá mắc cạn.

Đương giờ tan tầm trời mưa xối xả, xe buýt chật cứng không tìm ra một khe hở. Hiếm hoi lắm bác tài mới nhân ái rộng cửa đón thêm một người.

Mà cái thằng bé đó lại ướt sũng như chuột lột.

Thành thử không ai muốn mở đường cho hắn vào đứng chung. Cả một ngày cơ thể ám biết bao nhiêu khói bụi từ đường phố đông đúc, lẫn lộn ti tỉ thứ mùi hương quyện vào nhau, bản thân chen chúc trong chiếc thùng sắt này đã ứa ra không ít mồ hôi lăn tăn sau lớp quần áo, giờ còn chịu cảnh nước mưa nhớp nháp từ một kẻ lạ mặt quyệt vào mình, thực muốn dựng hết lông gà lông vịt lên.

Hàng rào trước mắt đứng trang nghiêm không biến động, có ông chú đứng ngay đầu còn không giấu giếm lườm sắc như dao thái thịt, nhìn qua đã biết đang hăm doạ "Mày thử bước qua đây xem."

Đằng sau với ghế xung quanh cũng có mấy đứa con gái cứ thấp thỏm, quay qua quay lại thì thầm. Có lẽ họ lưỡng lự trước nhan sắc đối phương quả thực không phải hàng tầm thường. Chuyến này nếu làm người tốt, biết đâu lại ôm được một anh bạn trai ngoại hình diễn viên về khoe với vòng bạn bè người thân. Nhưng trăm ngàn mộng đẹp vẫn khó hơn một câu mở lời.

"Cậu ơi, vào đây ngồi này!"

Các nàng rướn người cao lên xem kịch, xem xem chú tiểu tốt bụng từ bi nào đã nhường chỗ ngồi của mình cho "Con cá biển" kia. Giọng con trai, hạ tông xuống giống như thầm thì nên xúc cảm xuyên qua màng nhĩ nghe rất nịnh tai, trái tim bị hun nóng, như tuyết cuối vụ tan trước hơi xuân ấm. Càng thêm tò mò rốt cuộc người vừa phát biểu nhan sắc ra sao.

Kế bên cậu trai lương thiện kia lại không may là một chị nhân viên công sở, đang rất yên phận ngắm phố xá bên ngoài như một bức tranh xếp hình, mỗi chiếc xe hơi là một mảnh ghép, chầm chậm nhích lên từng chút. Nhàn nhã như vậy, cho đến khi bị cái người nhỏ tuổi bên cạnh chọc cho giật mình rồi ngước lên, có một "Con cá biển" đang lao tới. Cô nàng giật mình bật dậy khỏi chỗ đang ấm, rối rít lách người chuồn ra khỏi, không giấu được hoảng hốt nên tông giọng cũng trở nên kì cục:

"A... Cậu... cậu đừng qua đó! Vào đây, vào đây tôi đổi chỗ cho cậu!!"

Gemini cũng biết bây giờ mình đang là cái dạng gì nên rất ngoan ngoãn chắp tay cảm ơn, cúi đầu bước vào ghế trong còn khéo léo hết mức để không quyệt phải người kế bên.

Ban nãy đứng gần người ta, cánh mũi hắn nhạy bén bắt được chút hương linh lan hiếm hoi thoang thoảng mỏng tang như sợi chỉ bay trong không khí, giữa hỗn tạp mùi nước hoa hồng sắc lạnh cùng vị ẩm nồng gây gây từ trời mưa thẩm thấu. Linh lan từ người con trai ấy, thực dễ chịu đến yên bình nên vô thức muốn đặc biệt bảo hộ chu toàn.

Mấy bà con gái đằng sau suýt xoa tiếc rẻ, còn chưa được chiêm ngưỡng nhan sắc của cậu chàng tốt bụng kia.

Hắn rất cẩn trọng, khép mình một góc tuyệt nhiên không cử động. Bây giờ chỗ nào của hắn cũng vắt được ra nước, từ lúc lên xe đến giờ mái đầu chưa lúc nào ngưng rỏ nước, mấy ngọn tóc chỉa ra y hệt mấy cái mái tôn trong mưa. Cơ thể dấp dính ẩm ẩm lạnh lạnh, điều hoà từ trên đầu dội xuống không ngừng, Gemini xuôi mắt nhìn thấy được trước bộ dạng của mình tối nay sẽ ra sao.

"Cậu ơi..."

Vẫn chất giọng ấy, vẫn người con trai ấy, lần nữa đưa bàn tay giúp đỡ hắn.

Ngơ ngốc ngẩng đầu đang chúc xuống như con gà mổ thóc lên, bắt gặp gương mặt tươi cười hoà nhã, Gemini như đang ngủ bỗng bị mẹ vào kéo rèm, ánh mặt trời xộc vào phòng đến chói mắt, không thể không choáng ngợp, phút chốc tê dại khó thích nghi.

Người đối diện hắn giống như vậy đó, một tia nắng sớm.

Nói thực bây giờ Gemini trông khá đần, thậm chí thô lỗ khi cứ nhìn mặt người ta chằm chằm chẳng nói chẳng rằng. Dẫu sao cả hai không quen thân từ trước, hành xử như vậy khó hiểu biết bao, phía đối diện không nhịn được giần giật khoé mắt chớp mi mỏng giấu ngại ngùng, đẩy chiếc khăn bông lên cao ngang tầm nhìn đối phương, lần nữa lên tiếng.

"Ừm... Tớ có chơi bóng đá nên mang khăn theo này. Khăn tớ đã giặt sạch rồi. Cậu lau người đi, đừng để nhiễm lạnh."

Cái khối mềm mềm trắng trắng phía trước khuất một nửa gương mặt cậu ấy, chỉ để lộ đôi đồng tử hỗn loạn chạy lăng xăng nhìn qua hắn một chút rồi lại đánh sang bên. Gemini giờ mới nhận ra mình thất thố, nhưng cũng không thể nhịn được khoé môi dâng lên trước biểu cảm thật thà từ người bên cạnh, nên mới rũ mắt nhận lấy khăn, âm trầm nói cảm ơn.

"Xin lỗi cậu nữa, làm phiền cậu nhiều rồi."

Người ta mỉm cười nhẹ, xua tay nói không phiền. Còn chăm chú quan sát quá trình hắn lau tóc, từ góc độ toàn cảnh ngồi chỉ dẫn hắn nên chú ý ở đây, ở kia. Thành thực, cái người này không có nghĩa vụ gì phải giúp cậu, càng không cần phải nghiêm túc đến mức đó.

Gemini hơi khó hiểu bản thân lúc này vì sao lại thấy đôi mắt cậu bạn đối diện khi tập trung sẽ nâng lên tròn xoe đen óng, tại sao người ta có thể đơn thuần đáng yêu một cách không cần cố như vậy.

Càng khó hiểu hơn khi hắn đang ngồi yên trên ghế, mà tim đập như thể chân đang chạy đuổi theo chuyến xe bị lỡ.

Bình thường hắn dễ cảm vặt do ngấm lạnh thật, nhưng tốc độ đổ bệnh khủng khiếp này chưa bao giờ hắn trải nghiệm, có chút không tin nên phải dùng mu bàn tay lạnh chạm nhẹ một phần gò má.

Quả thực có chút nóng...

"Ơ... mặt cậu đỏ lên kìa. Có phải bệnh rồi không?"

Cái cậu đối diện kia như thể chưa bị Gemini làm cho đủ sốt sắng liền ghé lại gần, thân hình đổ dần về phía hắn, cẩn trọng đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, tất nhiên không quên lễ nghĩa xin phép đầy đủ trước khi chạm vào người lạ.

Dường như đối phương cũng cảm nhận được cùng một luồng nhiệt với Gemini. Nhưng khác với cậu ấy, Gemini biết mình không lên cơn sốt nào ở đây cả.

Sinh viên Y khoa tuy mới năm nhất nhưng dám đem suất học bổng đầu vào ra làm tin, minh chứng việc hắn chắc chắn bình thường về mặt sức khoẻ. Người trước mặt lo lắng bao nhiêu, hắn liếc mắt cũng nhận ra.

Cơ mà hay thật, ngay cả lúc đăm chiêu cậu ấy cũng đáng yêu được...

Thứ khổng lồ ở ngực trái vừa giãy nảy một cái nhắc nhở bác sĩ Norawit chẩn đoán thiếu. Thể chất bình thường, chỉ trừ quả tim nãy giờ nhảy múa từng bừng, giần giật như mở nhạc bên trong ăn mừng ngày trong đại.

Nghe hoang đường nhưng hắn thật sự nghĩ rằng nếu đối phương cứ tiếp tục tiến lại gần không kiêng dè, hắn có thể chết được vì cơn đau tim vô lý đùng đùng này.

"Cậu... tớ không sao đâu. Ban nãy tớ mới chạy nên người có hơi nóng thôi. Này là tớ mang danh sinh viên khoa Y ra đảm bảo với cậu đó."

Người bên cạnh khựng lại, rất nhanh tự khắc thu mình về vị trí cũ, phải chăng cậu ấy nhìn thấy được ái ngại nơi Gemini nên đã phiên dịch ngôn ngữ vô thanh đó thành một giọng ghét bỏ nói: "Đừng động vào tôi nữa."

Và người ta lại xin lỗi rồi, đàng hoàng chắp tay lịch sự. Mi mắt hơi rũ xuống, cong cong, ẩn giấu.

Hắn chưa từng biết khả năng quan sát của bản thân tốt đến vậy, tình hình hiện tại khiến hắn đi từ ngạc nhiên này sang khác, Gemini bắt đầu nghi ngờ về mười tám qua sống trên đời.

Bên ngoài ô cửa kính, cơn giông bất chợt tăng thêm phần dữ dội.

"Đừng xin lỗi tớ nữa được không? Cậu lo lắng cho tớ, tớ phải cảm ơn cậu mới đúng."

Gemini rất không né tránh nói thẳng vấn đề. Hắn xem phim đủ nhiều để nhận ra mọi chuyện hiểu lầm luôn đến từ việc lưỡng lự thành thật. Càng không muốn người hiểu lầm hành động của mình là cậu bạn tốt bụng kia, tại sao người như hắn lại có thể khiến cậu ấy cảm thấy tồi tệ được.

"Cậu không cần phải nói vậy đâu. Nếu như tớ đi quá giới hạn làm cậu khó chịu, cậu được quyền thẳng thắn mà."

"Nhưng cậu quên trước đó tớ đã đồng ý cho cậu chạm vào rồi sao? Nghĩa là cậu không đi quá giới hạn, và cậu không làm tớ khó chịu."

Hắn điềm đạm giải thích trôi tuột như dòng nước ấm chảy vào lòng, mềm mại đánh tan sạch sẽ nghi ngờ người bên cạnh giữ trong tâm.

Để được nhìn thấy nắng ấm hoa nở trên môi cậu.

Đó, như vậy có phải đẹp hơn nhiều không? Ban nãy vừa buồn một cái trời đã đổ mưa to hơn rồi, cậu ấy tốt nhất chỉ nên cười như vậy thôi.

"À... ban nãy cậu nói cậu có chơi bóng đúng không nhỉ?"

Chuyến xe nghe chừng sẽ không nhanh chóng kết thúc, hắn cảm thấy mình cần phải bắt chuyện với người bên cạnh.

Chỉ để đỡ buồn chán thôi... nhỉ?

Nghe đến bộ môn yêu thích là hai mắt cậu ấy sáng rỡ lên, gò má nâng cao thêm một chút, khuôn miệng thả lỏng thoăn thoắt trò chuyện.

"Đúng vậy đó. Tớ là cầu thủ bên khoa Luật. Cậu hỏi như vậy tức là cũng hứng thú đến bóng đá phải không?"

Gemini bị chút hào hứng lộ liễu này làm cho vui vẻ muốn nối tiếp mạch cảm xúc của cậu, cũng mừng rỡ khi cả hai vậy mà có điểm chung. Có điểm chung tức là cuộc nói chuyện sẽ dài ra, đủ dài để cả hai cảm nhận được đối phương một chút, nhưng vì thời gian có hạn nên muốn tiếp tục trò chuyện thêm. Dẫn đến kết quả xin liên lạc của nhau.

Ai chứ riêng Gemini thích ra ngoài xã giao gặp gỡ mọi người, hắn không ngại mấy chuyện chủ động bao giờ.

"Đương nhiên, tớ ở trong đội bóng khoa mà."

Chưa kể hai người đều chơi bóng, đồng nghĩa với việc cơ hội gặp lại nhau sẽ tăng lên.

"Thật sao!? Cậu ở khoa nào vậy? Sao chưa bao giờ tớ gặp cậu?"

Người lạ ở khoa Luật ngạc nhiên đến không nhịn nổi chớp mắt liên tục, phản ứng y hệt cún con, đơn thuần chân thật như thế.

"Tớ ở khoa Y. Từ đầu năm đến nay thấy hai khoa bọn mình phải có đến hai trận giao hữu rồi mà tớ chỉ tham gia trận mới đây nhất."

"Còn tớ lại chỉ tham gia trận đầu..."

Họ cười ngốc nhìn nhau mà bất lực, ông trời cũng lắm trò tinh quái, rõ ràng cố ý để họ không tìm thấy nhau trước khi ngày hôm nay diễn ra.

Thôi thì... còn hơn chẳng bao giờ được gặp gỡ.

"Nếu vậy cho tớ xin tên với số áo đấu của cậu đi!"

Cậu ấy xin thông tin trước!

Gemini giấu nhẹm mọi mừng rỡ sau một nét căng lông mày nhướng lên, vô tình nhếch hai khoé môi bình tĩnh theo cùng. Trong vô thức mấy ngón chân giấu trong mũi giày đang hào hứng gõ nhịp tanh tách.

"Ờm... tớ là Gemini... Gemini số 11."

Kể ra chưa bao giờ hắn đọc tên mình mà run như phải đứng giữa Nam cực đọc thơ.

Người ta nhẩm đi nhẩm lại tên cậu, thanh âm nhỏ nhoi êm đềm đảo giữa hai cánh môi màu phấn má, một cảnh này lại khiến Gemini không mệt mỏi mà phát sốt.

Rồi tim đập nhanh cái gì???

"Được rồi, tớ đã nhớ tên cậu là Gemini. Còn tớ là Fourth nhé, Fourth Nattawat của khoa Luật, áo số 4 đó."

"Fourth, Fourth Nattawat của khoa Luật..."

Chính hắn cũng vô thức nhắc tên người ta thêm một lần. Cảm giác biết được tên người khác có thể kỳ diệu đến vậy sao? Căn bản từ trước đến nay trong sách "Nhập môn giao tiếp" của tiến sĩ Norawit đều hỏi đầu tiên nhất là tên, chứ chưa từng lộn lèo thứ tự như bây giờ. Nên chắc hắn hơi bỡ ngỡ hơn bình thường.

Mà do không quen nên nhịp tim tăng tốc một tí, có phải như thế không nhỉ?

"Phải. Cậu đừng quên tên tớ nhé để sau này nếu may mắn gặp lại trên sân, tớ sẽ nhường cậu một chút!"

Cậu ấy vừa cười tươi kèm nháy mắt!

Bà mẹ nó hai cái này có thể kết hợp đồng điệu cùng một lúc được cũng thật quá đỗi kỳ diệu! Gemini đầu óc bị mọi cử chỉ từ đối phương thôn tính đẩy vào mộng cảnh đến u mê tứ chi chậm chạp, làm cái gì cũng cần thời gian tiêu hoá lâu dài. Hắn đối với mấy lời khiêu khích xưa nay đều dùng cái tôi tự cao tự mãn có cơ sở của mình để đáp trả mạnh mẽ, lại không ngờ sẽ xuất hiện một ngày như hôm nay.

"Vậy cậu chiếu cố tớ chút nhé, tớ đá chán lắm."

Mấy thằng bạn rồi đàn anh trong đội bóng nghe được câu này chắc lăn đùng ra đau ốm nôn mửa một trận. Cái người mỗi lần ra sân đều ghi ít nhất một bàn như hắn nói câu này nên tự biết xấu hổ, phải bắt phạt chồng cây chuối ba tiếng, can tội xúc phạm đồng đội.

Nhưng đứng trước mặt đối thủ không rõ thực lực, khiếm tốn vẫn hơn mà...

"Ấy, nãy tớ đùa thôi! Cậu được vào trong đội bóng thì chắc chắn khả năng không hề tầm thường. Bên Luật bọn tớ cũng gắt gao vụ tuyển chọn lắm nên chắc khoa Y chẳng khác mấy nhỉ? Nên là cậu nhất định phải giỏi lắm. Tớ nói thật đấy, không đùa đâu."

Gemini bây giờ khẳng định chắc nịch cái người này thực sự là người tốt đến tận cùng. Hắn cảm nhận được ấm áp ngay trong số lượng lẫn chất lượng cậu chữ cậu ấy sử dụng, chẳng phải nói lố hay nói bậy để lừa người mà tất cả đều dựa trên cơ sở dẫn chứng đầy đủ rõ ràng khiến người ta tin. Trong đầu hắn có thể tưởng tượng ra phòng thay đồ của khoa Luật sau mỗi trận thua, cậu bạn này chắc chắn sẽ không im lặng mà nhiệt tình lên tiếng chấn an tất cả, vực tinh thần mọi người dậy.

Dựa trên cơ sở một người học Y, được tiếp xúc với nghiên cứu mã gen, hắn khẳng định được cái người này với nắng trên cao kia là anh em song sinh. Ngoại hình lung linh, tính tình ấm áp. Nhìn đâu cũng thấy giống.

"Đừng lo, tớ biết cậu chỉ đùa thôi. Cậu không cần giữ kẽ quá đâu, nghe cậu thoải mái như vậy tớ rất vui."

Lời này hắn nói thật, đáng tiếc còn thiếu vế sau: Tức là bọn mình vừa thân hơn một chút rồi.

Cậu ấy cười hì hì vô tư, Gemini đoán đối phương cũng đang bắt chung tần sóng. Bàn tay vô thức đưa lên gãi tóc sau gáy, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Nhưng nếu cậu khó chịu với cách nói chuyện của tớ, nhất định phải bảo, không được nhẫn nhịn nhé."

Hắn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Rồi đem hết vốn liếng cùng thiện chí ra hầu chuyện người ta, dù xuyên suốt hắn chỉ được đi dạo trong chủ đề bóng bánh nhưng được cùng với cậu ấy đều đều bước, hắn qua được vài vòng sân rồi không biết mệt.

Người bạn mới phải xuống bến trước hắn. Mọi chuyện đang vui mà... Nội tâm Gemini giẫy nảy lên đòi hắn tìm cách giữ người ta lại, nhưng bây giờ lý do gì hắn đều chẳng có. Đành phải buông cậu ấy đi thôi.

Khi nào tớ sẽ gặp lại cậu đây, nắng nhỏ?

"À còn cái khăn của tớ thì cậu cứ cầm về đi. Hôm sau mang đến khoa Luật tìm tớ là được. Cậu nhớ tên tớ chưa đó?"

Gemini tròn mắt ngước lên, gọi cậu là nắng quả không sai, giữa đêm tối cậu mang tia sáng đến soi đường. Trong vô thức bị đụng đến, vẫn dễ dàng trả lời không cần dùng não.

"Fourth Nattawat của khoa Luật."

"Đúng vậy đó! Quả nhiên là người học Y, trí nhớ tuyệt vời."

Rạng rỡ trên môi không lay chuyển, Fourth tươi tắn vẫy tay chào hắn đang tiếc rẻ trong lòng, nhưng bội phần hào hứng trước cơ hội rộng mở.

"Hẹn gặp lại nha, Gemini của khoa Y."



quà valentine nha cả nhà, chúc mọi người ngày lễ tình nhân ấm nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip