4. Tử án của Vương Phi
"Vào hay không vào?"
Fourth có hơi quan ngại, cậu đột nhiên có suy nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy, trong lòng thầm tính toán tỉ lệ thành công sống sót rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Cậu tin Gemini chắc chắn sẽ không bao giờ dư hơi sức mà quan tâm đến những việc vô nghĩa như này, khẳng định hắn sẽ từ chối và sau đó hai người họ sẽ quay đầu trở về-
"Vào."
"..."
Tôi cần cậu trả lời nhanh như vậy sao ?!!
"Ư- ực... Cậu chắc chắn?"
"Nếu như nó đã dẫn chúng ta đến đây ắt hẳn là có nguyên nhân, nguồn gốc của mọi chuyện ngay từ khi bắt đầu đều lấy cậu làm trung tâm. Huống hồ..." Thấy hắn đột nhiên dừng lại, Fourth trong lòng khẩn trương "Cậu nhanh nói!".
"Cậu thật sự tin rằng có thể chạy thoát khỏi đây sao?" Gemini ngước lên nhìn cậu. Ánh mắt hắn cực kì phức tạp, Fourth không thể nhìn ra được ruốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng Fourth biết rất rõ điều Gemini nói không hề sai, bọn họ chạy không thoát được nó.
Mười ba năm rồi... Chung quy vẫn không thể thoát được.
Đi đến bậc thềm, bỏ qua đi sự hiện diện của chuông gió. Gemini tiến lên vặn thử nắm cửa, vậy mà lại không khoá, hắn dễ dàng vặn mở, thận trọng dùng lực đẩy nhẹ.
Cánh cửa cũ kỹ mục nát phát ra âm thanh chói tai khiến Fourth hơi nhíu mày, vào thời khắc cánh cửa hé mở, một loạt mùi hương ẩm mốc xông thẳng lên đến não khiến cả hai phải ngay lập tức dùng tay che chắn mũi.
"K-khụ khụ... Cái mùi này cũng quá kinh khủng rồi!" Khua tay hai ba cái, Fourth bịt mũi quan sát ngôi nhà. Trước mặt là phòng khách, không bằng gọi là một cái sảnh tiếp khách, cầu thang đôi nối liền dẫn tới hành lang tầng trên.
Bên dưới là một bộ bàn ghế gỗ cùng thảm lông, nhưng do vấn đề về thời gian chúng đều phủ bụi và mạng nhện dày đặc. Bàn ghế làm từ gỗ đã sớm bị mối làm cho mai mọt, thảm lông cũng xuất hiện nhiều vết loang lổ tựa như vết mốc.
Tầm mắt Fourth dừng ở bức ảnh chụp gia đình trắng đen treo trên tường, nguyên lai nó là trắng đen nhưng cũng do quá lâu nên đã chuyển sang ố vàng.
Cậu tiến lại nhìn thật kỹ.
Bức ảnh gồm năm người, một bà lão, một cặp vợ chồng và hai đứa bé một nam một nữ. Bà lão ngồi vững chãi giữa ghế gỗ điêu khắc tinh xảo trong khi ông chủ cùng phu nhân đứng ở phía sau. Và cũng ngay tại đây, chính bộ bàn ghế này, bà lão nắm tay hai đứa bé ánh mắt dịu dàng không giấu được niềm vui.
Tuy nhiên, gương mặt của hai đứa bé trên bước tranh lại bị ai đó dùng dao rạch nát. Rạch đến tàn bạo, tựa như thù hận đến tột cùng.
Gemini cũng lặng im quan sát, thấy Fourth tiến đến muốn đưa tay chạm vào vết rạch trên bức tranh thì trầm giọng nhắc nhở "Cẩn thận!" Fourth gật đầu, ngón tay thon dài lướt theo từng vết rách ghê người.
"Gemini, cậu nói xem tại sao bức ảnh chỉ có hai đứa bé là không được nguyên vẹn?" cậu nương theo ánh sáng từ cửa sổ nhìn kỹ không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, "Tại sao không phải là toàn bộ?"
Gemini lắc đầu "Tớ không biết."
Không nhận được đáp án cho câu hỏi của bản thân nhưng Fourth không hề để tâm, cậu chăm chú cứ như chìm đắm hoàn toàn vào bức ảnh gia đình này.
Đây chắc là gia đình chủ nhân trước của dinh thự, nhưng kì lạ một chuyện, trang phục bọn họ đang mặc lại không phải trang phục truyền thống của người Thái... mà tất cả đều đang bận trang phục thời dân quốc, phu nhân cùng con gái đều mặc sườn xám, ông chủ cùng con trai mặc là âu phục được cắt may theo phong cách đương thời.
Nhưng về phần lão thái thái, trang phục bà khoác lên người lại là Cát phục thời nhà Thanh, phải biết rằng Cát phục xưa kia chỉ dành cho hoàng thất, chỉ Hoàng thái hậu, Hoàng hậu hoặc các mệnh phụ phu nhân cấp bậc cao mới được mặc.
Fourth ngạc nhiên, xem ra cậu đã đánh giá thấp địa vị của chủ nhân dinh thự này rồi.
Nhưng hoàng tộc Trung Hoa tại sao lại trôi dạt qua đất Thái? Lại còn xây một dinh thự ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.
"Gemini, cậu nhìn trang phục của từng người trên bức ảnh này xem, bọn họ rõ ràng đều không phải người Thái, đã vậy còn là hoàng tộc nhà Thanh!" Fourth kéo Gemini lại gần, chỉ vào trang phục của bà lão trên bức tranh "Nói không chừng còn có thể là hoàng thân quốc thích!"
Gemini không nói gì chỉ tiến đến gần thêm quan sát, Fourth đứng cạnh bên chợt nhận ra hình như bản thân đã từng nhìn thấy bộ Cát phục giống hệt như vậy ở đâu đó rồi.
Hmmm... Ở đâu nhỉ?
A! Nhớ ra rồi.
Cậu đã từng ở trong thư viện trường đại học đọc được một cuốn sách viết về những bí mật ít người biết của triều đại nhà Thanh. Cuốn sách ấy tựa là "Vương Triều Cuối Cùng", đúng là viết rất nhiều những chuyện thâm cung đại chiến, bí sử này kia kia nọ nhưng Fourth đâu phải dạng người rảnh rỗi tới nỗi sẽ hứng thú với việc đi nghiên cứu một đám phụ nữ tranh giành đàn ông. Nên là cậu bĩu môi ghét bỏ, đang định đóng sách thì tầm mắt dừng lại ở một tiêu đề.
Tử Án Của Vương Phi - Toàn Gia Diệt Sạch.
Mặc dù tên là "Tử Án Của Vương Phi" nhưng câu chuyện lại được kể dưới thân phận của trưởng công chúa, đích nữ của Vương Phi. Chuyện kể rằng vị trưởng công chúa này thuở sinh thời được hoàng đế nhất mực sủng ái, nàng là con trưởng của chính thất xuất thân danh gia vọng tộc, thời niên thiếu mẫu phi nàng đã từng cùng hoàng đế thề non hẹn biển. Hoàng đế cưới mẫu phi nàng trước khi đăng cơ, nhưng sau đó vì nương nhờ vào thế lực gia tộc khác nhằm củng cổ quyền lực, gia nhập cuộc chiến tranh ngôi vị mà bắt buộc phải đáp ứng lời thề lập con gái của gia tộc ấy làm mẫu nghi thiên hạ.
"Gia tộc ta vì quân dốc lòng phò tá, không dám cùng quân phân tranh thiên hạ... Chỉ mong bậc thiên tử khi ngồi vững long vị sẽ niệm tình công lao mà lưu lại cho gia tộc ta một danh xưng mẫu nghi thiên hạ."
Cũng chính vì lời thề này mà người tới trước hai tay trống rỗng, kẻ tới sau lại chiếm đoạt toàn bộ.
Hoàng hậu sau khi đăng cơ sinh ra một hoàng tử được phong làm thái tử, mẫu phi nàng sau đó cũng sinh ra nàng và đệ đệ nàng, nhị hoàng tử. Cuộc sống chốn thâm cung của bọn họ cũng xem như êm đềm trôi qua cho tới khi...
Nhị hoàng tử tự ý khởi binh tạo phản.
Tạo phản thất bại, nhị hoàng tử, vương phi, quận chúa cùng họ nhà ngoại tất cả đều bị xử trảm.
Ai cũng nói bạc tình nhất chính là bậc đế quân, hoàng đế sau đó lệnh cho quân lính đêm đầu của ba người treo lên cổng thành răn đe bách tính.
Câu chuyện tới đó là hết.
Fourth đọc xong không khỏi cảm thán, vị hoàng đế này cũng quá vô tình rồi đi, dù sao cũng là thân sinh hài tử cùng phi tử sớm chiều bên nhau mà nói chém là chém, lại còn treo đầu lên cổng thành răn đe.
Lòng người đủ lạnh a!
Kể lại câu chuyện mình từng đọc được cho Gemini nghe, Fourth liền nói ra phát hiện của cậu "Bộ Cát phục mà vị công chúa kia từng mặc, nhìn kỹ lại thì cũng khá giống với bộ của lão thái thái này," đầu cậu liền loé lên một suy đoán "Lẽ nào...?"
"Không có khả năng!" Gemini bác bỏ.
"Tại sao?"
"Chẳng phải cậu nói cả ba đều bị xử trảm treo đầu lên cổng thành răn đe à? Vậy làm sao có khả năng sẽ trôi dạt qua Thái?" hắn nói có lí, Fourth cũng thôi không suy đoán nhưng bản tính cợt nhả vẫn chưa chịu dừng, cậu xoay lưng móc đèn pin từ trong ba lô ra vừa đi vừa rọi về phía cầu thang, miệng vẫn không ngừng liếng thoắng.
"Ây da mấy chuyện này làm sao mà biết được, lỡ đâu giả chết thì sao? Nói không chừng là có người chết thay."
Gemini bất chợt khựng lại, hắn nhìn theo bóng lưng cậu, ánh sáng trong mắt nhạt dần.
———————————————
🤫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip