35 : Bận bịu
Hôm nay là một này rất bận bịu, cậu biết chắc anh sẽ lại cắm đầu vào công việc cũng như dự án vì đợt này thời gian khá hạn hẹp nên thật sự rất khó để có thể thoải mái. Cậu đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi sau đó vào bếp chuẩn bị một số món cho cả hai người. Chuẩn bị một ít cháo trắng và một số đồ ăn kèm như rau luộc, cá hấp vì là bữa ăn sáng nên cậu chuẩn bị những món khá thanh đạm và hạn chế hết mức tối đa đồ ăn dầu mỡ. Vì là những món luộc hấp nên còn dư khá nhiều thời gian nên cậu quay qua chuẩn bị thêm một ít nước cam cho cả hai.
Xong xuôi cũng vừa kịp lúc anh đến đón cậu, biết chắc khi đến công ty là anh sẽ lao đầu vào công việc nên cậu nắm tay anh dắt vào băng ghế đá dưới sảnh. Bày biện đồ ăn để cả hai cùng ăn, khoảng khắc này thật bình yên sáng sớm trời còn se se lạnh, có một chén cháo nóng hổi, người thương cùng dùng bữa, tiếng chim hót lảnh lót, không khí thật trong lành và yên tĩnh. Không còn với nhịp sống vội vã, không còn tiếng còi xe inh ỏi cảm khoảng khắc này thật muốn dừng lại mãi.
Đúng như dự đoán, sau khi đến công ty thì anh bắt đầu với những kế hoạch của mình vì cuộc thi này mang tính cá nhân người dẫn đầu cao hơn thế nên phần trách nhiệm nặng nhất cũng thuộc về anh. Không chỉ là cuộc thi mà nó còn lên quan đến cả danh tiếng của công tu cũng như bản thân anh thế nên gánh nặng trồng chất gánh nặng.
Cậu hiểu nên cũng không làm phiền anh, làm hết các công việc của mình sau đó quay lại về phòng thu dọn giúp anh một số giấy tờ dự án cần anh kí duyệt gọn vào một góc. Do sáng dậy khá sớm lại lục đục trong bếp làm này làm kia nên bây giờ cậu khá mệt. Cảm giác bị thiếu ngủ khiến cho cậu khó tập trung vào một vấn đề nào đó, người lúc nào cũng như trên chín tầng mây, cảm giác lơ lửng và khó chịu. Dọn dẹp đâu vào đó, phần việc của mình cũng không còn, anh thì vẫn mải mê vào công việc nên cậu lên ghế sofa mà ngủ một giấc.
Anh đang làm việc thấy không khí trở nên yên ắn, chả thấy bóng dàn nhỏ bé của người yêu đâu bất giác mà dừng công việc ngửa đầu lên để tìm kiếm. Thấy cậu đang ngủ ngon lành trên ghế sofa mà anh bất giác mỉm cười. Anh tiến lại gần cởi vest của mình ra để đáp lên cho cậu, ngắm nhìn khuôn mặt ấy, vuốt nhẹ mái tóc rồi hôn vào má cậu. Anh biết cậu mệt do sáng nay dậy sớm chuẩn bị, thấy cậu mệt mỏi mà anh sót, ý định sẽ bảo cậu không cần lo cho anh nhưng bận bịu công việc mà anh quên mất đi. Sợ sẽ đánh thức cậu vả lại công việc vẫn chưa đâu vào đâu chỉ sợ người yêu bé nhỏ bị gì nên anh lo lắng mà dừng lại một chút nhưng giờ thì cậu an toàn rồi nên anh cũng nhanh chóng về làm với công việc.
- " Fot ơi, dậy đi em"
- " hử ...... "
Cậu ngủ một mạch đến trưa, anh cũng lao đầu vào công việc mà không để ý thời gian. Ngửng mặt lên đã đến giờ trưa, thấy cậu vẫn ngủ ngon lành định không đánh thức nhưng sợ cậu đói nên anh cũng dừng công việc lại để lo lắng cho bạn nhỏ
- " dậy đi, chúng ta cùng đi ăn trưa"
- " mấy giờ rồi ạ "
- " 11h hơn rồi dậy đi"
- " ùm, chúng ta đi ăn ở đâu, anh làm xong việc chưa, không ấy..."
- " không sao, dù công việc có bận đến đâu anh vẫn phải lo cho người yêu bé nhỏ của anh chứ"
- " vậy chúng ta ăn gần gần thôi để không mất thời gian"
- " ùm tùy em thôi"
- " ùm chờ em một tí em đi rửa mặt"
- " từ từ thôi không té"
Cho dù bận bịu đến đâu anh vẫn phải lo cho cậu chứ, không có việc này sẽ coa việc khác, không có cuộc thi này sẽ có cuộc thi khác, mất danh tiếng anh có thể gây dựng lại nhưng mất cậu anh không thể nào sống được. Thế nên điều quan trọng nhất của cuộc đời Gemini có lẽ là yêu thương và chăm sóc cho cậu.
Họ đến một quán ăn nhật bản gần đó, đặt một phòng riêng để có sự riêng tư. Fot chọn quán này vì cậu biết Gem có sở thích ăn đồ nhật và vì tính hay ghen nên cậu cũng chọn một phòng riêng để anh không cảm thấy khó chịu. Đồ ăn lên họ bắt đầu dùng bữa, cùng trò chuyện, cùng chia sẻ cho nhau những ý tưởng của bản thân cho dự án. Bỗng anh chợt nhớ ra điều gì đó
- " à Fot"
- " hửm"
- " từ mai em không cầm dậy sớm nấu ăn như vậy đâu"
- " sao vậy, sáng nay anh ăn không vừa miệng sao, em xin lỗi để em chú ý hơn"
- " không phải như vậy, em nấu thật sự rất rất ngon"
- " vậy tại sao ..."
- " không phải tại gì hết em đừng buồn như vậy chỉ là em vất vả dậy sớm như vậy anh thật đau lòng"
- " không sao em tự nguyện mà"
- " nhưng anh thật sự rất đau lòng ấy, khoảng thời gian này khá bận rộn, cả em cũng sẽ rất bận nên từ mai anh sẽ nhờ dì Mai chuẩn bị bữa sáng cho cả hai rồi chúng ta cùng ăn sau đó sẽ đến công ty làm việc nhé"
- " ok thật sự em chỉ sợ anh bỏ bữa nhưng mà em nói anh nghe cái này nhá hứa là không giận em"
- " ùm anh có giận em bao giờ đâu"
- " nhưng mà anh hứa đi"
- " ùm "
- " thật ra sáng nay rất khó khăn để đưa ra quyết định là ngủ tiếp hay dậy á, em luyến tiếc cái giường ghê cơ nhưng mà ban đầu em nghĩ sẽ dậy sớm nấu cho anh nhưng thấy buồn ngủ quá em định mấy bữa nữa chơi chiêu đi mua đồ ăn ngoài hoặc nấu từ tối rồi sáng dậy hâm lại"
- " thấy chưa anh nói rồi vất vả lắm"
- " xong anh biết không hồi nãy em ngủ một giấc đúng ngon luôn á"
- " hahahah anh mà không kêu dậy chắc em ngủ tới chiều"
- " anh cười gì"
- " bồ anh đáng yêu quá nên anh cười"
Fot chu mỏ phồng má ra vẻ nũng nịu, anh không kìm chế được cái sự đáng yêu này nên chồm người lên mà hôn chụt một cái vào trái cherry căng mọng. Cậu ngượng đỏ mặt đánh yêu anh một cái sau đó lại tiếp tục dùng bữa. Nói về nhật bản thì matcha sẽ không có ở đâu so sánh cho bằng, kể cả khi đến với các nhà hàng nhật thì cũng không nên bỏ qua các món làm bằng matcha. Cậu cũng vậy, sau khi dùng bữa thì theo như một thói quen mà gọi thêm một ly kem matcha để cả hai cùng tráng miệng.
Nhâm nhi ly kem vừa trò chuyện vì đang đây là quán nhật nên cách vách ngăn chia các phòng mang phong cách nhật nên khá mỏng. Phòng bên có một cặp đôi trai gái, chắc có vẻ chỉ là đối tác làm ăn nên cả hai cũng không quan tâm lắm. Mặc dù vách ngăn nhỏ nhưng cũng không dễ dàng nghe được cuộc trò chuyện nhưng có vẻ phòng bên họ đang tranh cãi về một vấn đề nào đó nên có hơi lớn tiếng. Có vẻ là đang có một cuộc thi nào đó và học có ý định chơi xấu, cụ thể hơn là sẽ ăn cắp ý tưởng của công ty này cho công ty khác.
Anh nghe loáng thoáng nhưng không liên quan đến mình nên anh cũng không mấy quan tâm. Còn cậu thì khác cậu áp tai vào vách tường mà nghe, anh thấy vậy nên cốc đầu cậu một cái
- " ui da....."
- " đi thôi, nhiều chuyện quá"
- " hic anh đánh em, anh hết thương em gòi... hic..."
- " anh gõ yêu thôi mà, bé đau hả anh xin lỗi"
- " anh vừa gọi em là gì cơ"
- " bé "
" chụt ''
- " em yêu anh"
- " nếu em thích như thế từ giời anh gọi là bé nhá"
- " dạ "
- " ơ thế không thưởng cho anh à "
- " lợi dụng cơ hội quá he"
" chụt, chụt chụt"
- " anh muốn nữa cơ"
- " anh tham lam quá"
- " hay mình hôn sâu nhá"
- " không được nếu vậy sẽ ảnh thưởng tới nhịp thở và tim của anh, khi nào nó ổn hơn thì chúng ta tính nhé"
- " hong chịu đâuu"
- " hong chịu cũng phải chịu"
- " ..... "
- " em hứa luôn đến nào ổn em sẽ thưởng cho anh nhiều hơn là hôn luôn, lúc đó em sẽ vắt kiệt sức anh"
- " anh không ngờ em lại có bộ mặt này, đợi đi bé con lúc đó thì đừng hòng thoát được"
- " oki nuôn, nhưng mà về thôi không lại trễ giờ họp"
Họ vui vẻ nắm tay nhau đi về, vì là mùa thu trời nắng không quá gắt, học dắt tay nhau đi bộ về công ty tiện nên họ lại ghé mua một ly nước, anh tiện tay mua thêm vài gói bánh ngọt cho bé người yêu bì cậu rất thích ăn, nhanh đói lại thích ăn vặt. Chiều nay sau khi họp sẽ có bảng kế hoạch cụ thể nên chắc chắn sẽ rất bận nên có lẽ bé người yêu chắc sẽ rất chán nên anh mua ít bánh ngọt để khi cậu cảm thấy chán thì có thể ăn một ít. Nói là làm anh mua rất nhiều bánh ngọt đủ loại, cậu khá bất ngờ vì cứ nghĩ anh chưa no nhưng cũng không hỏi. Họ vừa đi vừa nói chuyện, tay vẫn nắm chặt không buông, một ly nước hai người uống, một con đường hai người đi, hai bàn tay đan chặt vào nhau trông thật bình yên.
Về đến công ty, còn tới 20p mới bắt đầu cuộc họp, mọi người cũng chuẩn bị hồ sơ máy móc thiết bị để chuẩn bị nói ra ý tưởng của bản thân. Anh và cậu về phòng, anh sắp xếp lại hồ sơ và mang bản thảo của mình còn cậu thì chuẩn bị sổ sách để ghi lại những nội dung chính trong cuộc họp cũng như chuẩn bị các tài liệu cần thiết. Ai nấy cũng đều bận bịu cho dự án sắp tới vì họ biết nó không chỉ còn là cá nhân mà nó còn mang cả danh tiếng công ty ra để lên bàn cân này nên ai nấy cũng đều dốc sức. Vì nếu như thắng công ty họ sẽ có một bước đệm mới, tên tuổi bọn họ sẽ được đi lên, sẽ có nhiều hợp đồng hơn, có nhiều dự án hơn và cũng là một niềm vinh hạnh cho tất cả mọi người trong công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip