lựa chọn
Gemini bắt chuyến xe đi trong đêm về tới Pattaya khi trời chưa hửng nắng. Trong cái giờ oái oăm phương tiện công cộng còn đang nằm ngủ, các chú lại xe ôm không đứng đầy ở trong sân bãi hào hứng chào mời khách đi qua như dành giật nhau, cả thành phố du lịch nằm ngủ trong tấm chăn đen khịt.
Hành khách cùng chung xe đều có người đến đón, Gemini đâm ra thành kẻ đơn độc, lang thang trên mảnh đất thân thuộc không hành lý trên vai, tảo bộ dưới lấp lánh ánh sáng bệt màu trăng giống với chất liệu đèn sân khấu nhưng sân khấu này chẳng có khán giả nào đến xem.
Anh ngồi trên ghế trong nhà chờ xe buýt, một tiếng nữa thôi nơi này sẽ thức tỉnh. Sớm thôi, anh sẽ trở về nhà, với ba và mẹ cùng đống bòng bong vứt ngổn ngang trong đầu.
Gemini bước lên chuyến xe đầu tiên dẫn về nhà, không một bóng người để tranh giành vị trí ngồi hay phải nhường nhịn ai. Giống như một vị điền chủ giàu có thừa thãi đất đai, anh được lựa chọn nơi mình muốn ngồi hôm nay. Chiếc ghế hàng thứ tư từ trên xuống, dãy phía tay phải của xe, bên ngoài cửa sổ chỉ có những ngọn đèn đường như ma trơi bay vút qua, bóng người lao động lác đác qua lại, nom đều là dân trung niên.
Chân rảo bước một quãng dài gần cây số mới nhìn thấy mái nhà xanh phủ lớp hoa giấy màu lờ mờ lẫn sắc trong nắng sớm trộng cùng đêm đen, tần ngần đứng trước cổng sắt một hồi mới dám bấm chuông, vì sợ mẹ Ning quăng dép vào đầu.
Kể ra lúc đó tay mẹ đã giơ sẵn đôi tông rồi, không hiểu điều gì khiến bà nghĩ lại, lật đật chạy ra mở cửa rồi vỗ nhẹ mông con trai đuổi vào nhà, miệng làu bàu gì anh không nghe rõ. Dạo này mẹ Ning cũng dịu dàng quá rồi, nguyên nhân chẳng phải hỏi nhiều, tự cả nhà hiểu với nhau.
Mẹ vò mái tóc rối quay lại nhìn quý tử tay không về nhà như thể đang chạy trốn khỏi sự truy bắt của giang hồ, chưa kịp hoảng hốt đã bị lý trí làm cho tỉnh: Trên đời nào có ai chạy trốn mà về nhà ba mẹ ruột? Người ta tìm ra được chắc tiễn vong cả nhà.
Nhưng cái vẻ đờ đẫn kia thực lòng khiến bà không yên tâm quay vào giường ngủ tiếp được, cuối cùng vẫn phải kéo tay anh con trai ấn xuống ghế trường kỉ lúc sáu giờ sáng hỏi chuyện cho ra ngô ra khoai, đầu tiên phải cau mày bày ra thái độ không hài lòng để giấu nhẹm nỗi lo vào trong.
"Anh có chuyện gì mà về nhà giờ này vậy? Lại còn chẳng mang theo quần áo... Hình như còn chưa tắm đúng không?"
Cái mùi mồ hôi ngai ngái vẩn lên trong cự ly gần dằn vặn khứu giác của bà không ít, tay đưa lên che mũi vài lần nhưng khéo léo nguỵ trang như hành động vô thức. Mẹ Ning liếc nhẹ mắt đã quét ra bao điểm bất thường.
Gemini là đứa trẻ bà nhào nặn ra thành hình người, cùng ba anh đổ vào trong cơ thể những phần phi vật chất còn lại nên bà được quyền tự tin mình hiểu con của mình. Đứa trẻ nào cũng vậy, có trưởng thành theo đa trùng phương hướng vẫn không thể rũ bỏ tuyệt đối giáo dưỡng gia đình. Rủi ro về sự thay đổi tiêu cực là hoàn toàn khả thi từ ngày anh bước chân vào giới giải trí, nơi ánh sáng càng chói bóng tối càng đậm. Bà không biết khi ở một mình con trai sẽ thành dạng gì nhưng khi bước chân vào nhà ba mẹ vẫn phải nghiêm chỉnh thực hành những điều ba mẹ dạy bảo. Nên chẳng bao giờ anh về nhà trong diện mạo nhếch nhác như hôm nay.
Sự yên lặng như đang cào lên vết ngứa trong lòng người mẹ mong đợi một câu trả lời, dù vậy bà luôn biết mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi giây phút anh gom đủ nghị lực nói tất cả cho bà nghe. Cuộc sống của Gemini thay đổi không ít sau ngày ra mắt bộ phim đầu tay, kể từ đó những vấn đề con trai gặp phải dường như ngoài tầm giải quyết của ba mẹ nên tần suất trò chuyện với nhà giảm theo thời gian nhưng ba mẹ vẫn luôn sẵn sàng nghe con tâm sự bất cứ giây phút nào cần điểm tựa, cần một đôi tai lắng nghe không phán xét, bao dung để anh bộc lộ phần mềm yếu nhất trong con người mình.
Anh không quên, chưa bao giờ quên nơi này là nhà, ba mẹ là nhà. Vì vậy nên giữa lúc rối ren nhất anh mới chọn quay về với ba với mẹ. Muốn được nói thật nhiều, được có người ở bên bỏ vào tai lời anh kể mà không vướng bận bất cứ màng lọc nào. Kể cả nếu có khóc chảy nước mũi ra đây, ba mẹ vẫn chẳng coi đó là điều kì cục.
"Mẹ ơi..."
Ánh mắt bồi hồi ngước lên hỗn loạn như đang pha hai màu vào nhau. Đôi môi an yên nằm ngang cuối cùng cũng đã gợn sóng, tần ngần hỏi nhỏ:
"Mẹ thích con làm nghệ sĩ hay bác sĩ hơn?"
Tự dưng mẹ Ning nghe xong câu này liền thấy ngộ nghĩnh mà lại bật cười khẽ, lập tức nghịch ngợm vặn ngược lại:
"Cuộc đời anh sao lại đem hỏi mẹ? Định bắt mẹ chọn giúp xong bảo mẹ chịu trách nhiệm cho hậu quả đấy hả?"
Môi cong nhẹ phản ứng cùng với cái lắc đầu, anh vẫn giữ nguyên chất trầm ngâm trong lời nói, cảm xúc trùng trùng như trời trước cơn mưa trùng trùng tăm tối.
"Con chỉ không biết mình nên làm gì..."
Mẹ Ning gợn lòng không ít khi nghe được câu này. Bà cũng thôi dáng vẻ bông đùa, khoé môi nâng lộ ra phần hiền hoà ân cần, tay xoa lên tấm lưng rộng mà ngày xưa bà chỉ vuốt vuốt vài cái đã đi dọc được hết, nay đã cao to đến nỗi bà từ bỏ ôm việc lớn, động tác tập trung tại một điểm, đều đều tâm sự rằng:
"Mẹ không biết con như nào nhưng với bản thân mẹ khi phải đứng trước những lựa chọn khó khăn thì thực ra... mẹ đã luôn có sẵn quyết định trong đầu, chỉ là mẹ sợ phải liều lĩnh theo đuổi, ngại chịu trách nhiệm nếu xảy ra sai lầm thôi. Việc mẹ đi hỏi người khác cũng chỉ giống như cố gắng tìm cho mình một đồng minh để củng cố bước đi tiếp theo, khiến cho mẹ thêm tin đây là hướng đúng đắn."
Bắt gặp ánh mắt cơ hồ tựa đứng trong gió sương trật vật tìm lối về, mẹ Ning vẫn giữ nguyên sự điềm đạm, cầm ngọn đèn dẫn từng bước từng bước chắc chắn.
"Con có như vậy không?"
Anh lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng dè dặt gật đầu.
"Tại sao không dám theo đuổi? Có phải sợ mình sai không?"
Kinh nghiệm tồn tại năm mươi năm trên thế giới, một nửa đời làm mẹ của cậu con trai thông minh kháu khỉnh khiến bà dễ dàng đem tâm tư anh ra đọc vanh vách như sách truyện thiếu nhi. Gemini đã chờ khoảnh khắc này, có người đến gọi tên những hỗn mang vô danh trong anh, khiến anh được nhận mặt từng điều, khi đã nhìn rõ vấn đề liền muốn giải quyết triệt để.
"Nếu con chọn sai thì sao ạ?"
Một chút bĩu môi trầm ngâm, mẹ hơi chớp mắt nghĩ ngợi miên man nhưng điệu bộ hơi diễn kịch, hình như đã có sẵn ý chỉ là muốn sắp xếp lại cho gọn gàng.
"Sai thì... mình làm lại thôi con!"
Câu này thốt ra, cảm chừng vô tư qua đỗi. Đời người có nhiều lúc bút sa gà chết, chuyện như sự nghiệp, miếng cơm manh áo cũng được xem là hệ trọng, không thể khinh thường coi nhẹ. Nhưng mẹ Ning cười một vẻ bất lực như biết trước cái mặt con trai sẽ đần thối, liền tiếp tục giải thích thêm.
"Trong mắt mẹ, cuộc đời là con đường. Chúng ta không đi đường này thì rẽ lối khác, mà tiến vào ngõ cụt thì mình quay đầu, không quay đầu được sẽ phá tường hoặc đào xuyên qua lòng đất để đi tiếp. Chỉ là sẽ có đường dễ đường khó. Nhưng tính chất nó ra sao, không tự trải nghiệm sẽ chẳng thể biết. Nên con cứ đi đi cho rồi, sai thì mình làm lại!"
Lần thứ hai nhắc lại, giọng vẫn nhẹ bẫng vô tư. Chỉ là Gemini nguyên vẹn thái độ trầm ngâm, tay đan lồng khẽ siết cùng cặp mày cứng nhắc cau chặt.
Mẹ Ning không nhìn được dáng vẻ đăm chiêu nhăn trán nhăn mặt gây lão hoá sớm này, tiện miệng nhắc nhở mấy chuyện từ hồi xưa xửa anh nhảy cẫng lên ôm máy tính chạy xuống khoe về kết quả trúng tuyển đại học rồi lại vòng qua cảnh anh gọi về nhà báo với ba mẹ con chuẩn bị đàm phán hợp đồng với công ty giải trí khiến ông bà già rơi tim một phen hú vía.
Bà không biết mình vừa thắp lên một ngọn đèn trong đầu óc tối tăm của anh.
Lúc này đây anh mới tìm được lối thoát thực sự. Sung sướng muốn ôm mẹ vào lòng đến nơi nhưng vẫn gặng hỏi bà một câu cuối:
"Mẹ, con như thế nào mẹ cũng chấp nhận đúng không?"
Thực sự muốn chọc cho bà già đây cười muốn đau lưng. Mẹ nuôi từ ngày còn là thằng bé thạch sùng nhảy nhót tung tăng khắp nơi cho đến lúc trổ mã ngời ngời thiên hạ tấm tắc khen ngợi, có gì không chấp nhận được? Nhưng không vì thế mà dễ dãi, cẩn trọng nghiêm nghị nhắc nhở tử tế:
"Cái gì mà cũng chấp nhận? Anh nghĩ tôi dễ tính đến vậy? Làm phải đúng với đạo đức, lương tâm, pháp luật tôi mới nhận làm con, còn không đừng về đây báo cha báo mẹ. Biết chưa!"
Gemini nghe câu này mòn một tuổi thơ, năm mười sáu còn chán chường nghe mẹ nhắc nhở mà lèm bèm chép miệng nhại theo không thành tiếng. Nhưng bây giờ nghe bỗng thấy không nhàm tai, nghe lại rất hay, rất đúng, mẹ anh nói cái gì cũng phải.
Vui mừng khôn siết xoay người ôm chặt cứng người phụ nữ số một của đời mình, người đã cho anh cuộc sống lại vừa cứu anh một mạng. Mẹ thân dấu, anh tựa đầu lên vai nâng niu từng luồng ấm hồn hậu ôm ấp bao bọc. Lần nào về nhà quấn quýt cũng thấy mình như uống thuốc thu nhỏ mà quay về tuổi thiếu nhi, cứ hi hi ha ha cười ngốc, ngây ngô dại dột, chuyện gì khó ba mẹ đều giải quyết được hết.
"Mẹ ơi, con may mắn quá khi có mẹ trong đời."
Bà nhiệt tình xoa lưng đứa nhỏ đang đè lên thân mình, lời con nói nhẹ bẫng nhưng mang sức mạnh vĩ đại làm vạn hoa trong lòng đua nở. Mẹ đã cất công nuôi trồng một hạt giống, hạt giống nhỏ đã không phụ công mà đem hương sắc đến cảm ơn bà.
"Mẹ cũng vậy, cảm ơn con nhiều lắm..."
.
Đại lễ Songkran qua được hai tuần, Gemini rất nhanh trở về nhịp sống thường nhật, vẫn công việc đan xen học tập, lẫn lộn chồng chéo lên nhau, thi đua nhau chiếm dụng hai mươi tư giờ trong ngày của anh.
Việc luyện tập cho buổi hoà nhạc đôi với Gun đã bắt đầu được một tuần. Phía công ty ra thông báo cách đây không lâu, họ liền điên đầu chuẩn bị cho một đêm bùng nổ, bài này tới bài khác liên tiếp hát nhảy đan xen.
Phản ứng của khán giả không nằm ngoài dự đoán, ngay lập tức đẩy hashtag chệm trệ ngôi đầu bảng suốt một ngày trời, chẳng cần phải dự đoán hay lo lắng nhiều về số lượng vé bán vì các cấp ở trên đã chuẩn bị sẵn hình ảnh thiết kế về việc mở thêm ngày diễn thứ hai để đăng các trang tin.
Gemini với Gun hôm nay có lịch trình chung với nhau bên ngoài, xong việc lập tức tăng tốc về công ty luyện tập nhưng do đến muộn hơn nên thời gian kết thúc cũng bị lùi lại so với bình thường, qua nửa đêm phòng gương mới tắt điện.
"Gun, đi ăn không?"
Anh đứng trong thang máy, gõ lên vai đối phương đang chăm chú trên điện thoại. Gun hơi thất thần một chút, sắc mặt trắng nhợt vài phần do luyện tập nặng, cậu chậm chạp tua lại đoạn phía trước mới gật đầu chấp nhận đề nghị.
Họ chọn đại một quán ăn, không buồn kén chọn vì cả hai đều đã đói mờ mắt, nhất là Gun, lờ đờ như sắp lịm đến nơi. Mỗi người một đĩa cơm cắm đầu ăn như chết đói, nhìn không ra dáng vẻ diễn viên thần tượng hào nhoáng bóng bẩy. Trợn nghĩ hình ảnh này mà lọt vào ống kính máy quay của người hâm mộ chắc họ sẽ thành trò cười trên mạng xã hội.
Thoả mãn uống một ngụm nước rửa trôi kết thúc bữa khuya, nụ cười hài lòng trên môi cậu nhóc không khỏi lây lan sang phía anh. Gemini lau miệng xong xuôi, phía Gun cũng đã hoàn thành mọi thủ tục trên bàn ăn. Nhưng không một ai đứng lên.
"Anh có chuyện này muốn nói với em."
Gun hơi giật mình, cảm thấy bụng dưới nhộn nhạo xôn xao vì căng thẳng, cũng lâu rồi không thấy cứng nhắc trước người đàn ông này, cậu gần như quên mất bản thân đã từng né tránh người đàn ông này như né một bụi rậm gai chắn ngang đường. Linh tính trỗi dậy gảy lên dây thần kinh mẫn cảm liên hồi như nhắc cậu về một thông báo quan trọng chuẩn bị được đưa ra.
Chỉ là ánh mắt khẩn thiết từ anh khiến cậu không thể quay đầu từ chối. Gemini đã quyết định, đã lựa chọn. Và anh muốn nói điều này cho đồng nghiệp của mình, người bạn diễn đã cùng với anh toả sáng rực rỡ, bên cạnh chia sẻ hào quang dưới danh nghĩa GeminiGun. Ngày hôm nay của Gemini, cũng đều có một tay Gun giúp đỡ nên anh muốn trân trọng, tôn trọng cậu bằng tất cả tấm lòng.
"Chuyện này chỉ có chị Naeng biết thôi, em là người thứ hai."
Tựa như người thuỷ thủ trẻ ra khơi trên con thuyền của mình, những ngày vụng dại đầu tiên dễ dàng mắc sai lầm để thuyền không ít lần gặp nguy hiểm. Rồi năm tháng qua đi, chàng trai thấm nhuần hương biển, nằm lòng hướng gió cùng dòng hải lưu, biết mặt sóng lớn sóng bé liền bình đạm hơn trước cơn bão cuồn cuộn kéo đến.
Gun cũng vậy, yên tĩnh, ổn định nghe anh nói. Cậu hiểu kẻ đồng hành cùng với mình trong chuyến đi này, một người như gió, như sóng tự do, mạnh mẽ, quyết liệt. Và lựa chọn của anh ngày hôm nay đều đã nằm trong suy tính của cậu, những tưởng tượng mênh mang về tương lai thỉnh thoảng sẽ trồi lên, tần suất nhiều đến mức cậu chẳng còn muốn sợ hãi.
Thay vào đó Gun nhận ra mình nên tin vào bản thân, dẫu chuyện gì xảy đến cũng đều sẽ làm được.
"Thật tốt vì anh đã tìm ra được mong muốn của mình."
Cậu khẽ nâng ly nước lọc lên, chếch một góc hướng về phía anh.
"Chúc cho chúng ta sẽ luôn toả sáng rực rỡ."
Một tiếng "keng" vang lên, sắc nét giữa lạnh lẽo bóng đêm ôm trọn lấy thủ đô rồi bị cuốn đi trong tiếng xe cộ lướt qua bên tai không ồn ào.
Anh đã thấy Gun mỉm cười, nụ cười cơ hồ giống với Fourth, đơn giản chỉ bằng một nét cong môi rất nhẹ khiến trái tim người khác ấm áp, yên tâm.
.
Tháng mười năm đó, Gemini hoàn thành xuất sắc chương trình đại học, khoác áo choàng trắng muốt cao quý bước lên sân khấu tốt nghiệp tổ chức dành riêng cho mình. Phía dưới là những con người xa lạ, không chung dòng máu, chẳng thân quen biết nhưng lại bao dung chấp nhận một chàng trai vụng về thiếu sót, yêu thương nỗ lực của anh, xây những bậc thang để anh bước đến thành công, biến ước mơ một thời trai thành hiện thực.
Gemini ngậm nước mắt trong bài phát biểu, cúi gập người tay trên lồng ngực trái kính cẩn hồi lâu.
"Cảm ơn, và thực xin lỗi. Em không thể tiếp tục nhận tấm lòng của mọi người nữa."
Kể từ ngày hôm nay, Gemini Norawit sẽ tự mình bước sang trang tiếp theo.
Hợp đồng còn vài tháng của anh không gây quá nhiều cản trở về vấn đề đền bù. Các bên đều đã thoả thuận xong xuôi từ sau khi concert kết thúc, dẫu cho giám đốc kịch liệt phản đối vẫn không thể ngăn một người đàn ông cương quyết lại cứng đầu như Gemini.
Một ngày nắng tháng mười, trang cá nhân mang dấu tích xanh của nghệ sĩ Gemini Norawit gỡ bỏ mọi thông tin liên quan đến công việc, kết thúc sự nghiệp huy hoàng như giấc mơ ở độ tuổi đẹp nhất.
*cảnh báo chương cuối hơi dài. độc giả cân nhắc trước khi xem.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip