Chương 13: Quá Khứ Đau Thương
"Vân tiền bối? Người ở đây sao?" Trịnh Nhật Tư kinh ngạc đứng dậy nhìn người nọ, dường như người này có quan hệ khá tốt với y thì phải.
"Ngươi biết ta?" nữ nhân hồng y híp mắt nhìn qua, nàng ở ẩn đã hơn hai mươi năm, mà người này trông rất trẻ, có lẽ cũng chỉ mới ngoài hai mươi mà thôi, lý nào lại biết nàng chứ?
Trịnh Nhật Tư gấp gáp đi đến đứng cạnh mép hồ, kích động nói "Người không nhớ Tiểu Tư sao?"
Nữ nhân nọ nheo nheo mắt nhìn lên vách đá, mơ hồ như thể đang cố gắng nhớ lại xem mình có biết cái tên này không.
"Trông xinh đẹp mà đãng trí sớm thế?" Trương Ngọc Song Tử nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của nàng ta mà khó hiểu.
"Ngươi nói ai đãng trí?"
Bởi vì hang động bốn bề đều là vách đá, chỉ cần phát ra âm thanh thôi thì dù có lớn tiếng hay nhỏ tiếng đều sẽ nghe tất. Lời của hắn vừa lọt vào tai nữ nhân hồng y liền khiến nàng tức giận, trừng mắt nhìn sang. Nhìn vẻ mặt hung dữ của nàng, Trương Ngọc Song Tử vội ngậm miệng lại, người ta nói thứ đáng sợ nhất trên đời là lòng dạ nữ nhân, mình tốt nhất vẫn không nên chọc vào nàng, không khéo bị ghi hận thì khổ cả đời.
"Đừng vô lễ, đó là sư muội của mẹ ta." Trịnh Nhật Tư quay đầu cau mày nhắc nhở.
"Ta biết rồi." Trương Ngọc Song Tử xụ mặt, hướng tới nữ nhân nọ cúi đầu một cái "Xin lỗi tiền bối, là ta vô lễ."
"Xem như ngươi còn biết lễ nghĩa." nàng nhìn hắn một lượt rồi gật đầu hài lòng, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Nhật Tư"Tiểu Tư? Mẫu thân ngươi là Liêu Vũ Đồng?"
"Đúng vậy."
Còn nhớ năm xưa, mẫu thân của Trịnh Nhật Tư và nàng là hai tỷ muội đồng môn, tình cảm lúc nào cũng rất tốt, hơn nữa còn là hai đệ tử tâm phúc của Phùng Thanh Sơn danh chấn một thời. Vốn cho rằng sau khi sư phụ mai danh ẩn tích sẽ giao lại chức vị chưởng môn cho Liêu Vũ Đồng, thế nhưng nàng lại phạm vào cấm kị của môn quy, phải lòng Trịnh Vĩnh Khang rồi kiên quyết từ bỏ mọi thứ để theo người. Yêu ai không yêu, lại yêu ngay đương kim hoàng thượng. Vân Diệp hết lời khuyên can, thậm chí còn tức giận đến mức đánh với nàng suốt một ngày một đêm, tay vung kiếm nhưng miệng thì nói liên tục, muốn nói đến khi nào tỷ ấy thông suốt mới thôi. Vậy mà... đến cuối cùng vẫn không giữ được người ở lại.
Liêu Vũ Đồng tiến cung trở thành Lệ phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái. Tuy cận kề cái tuổi ngũ tuần sắp nửa đời người nhưng Trịnh Vĩnh Khang phá lệ vẫn anh tuấn phong trần, hậu cung mỗi năm đều nạp thêm vài người. Không bao lâu, Lệ phi hạ sinh một tiểu hoàng tử kháu khỉnh đáng yêu, lúc ấy đương kiêm thái tử đã hai mươi bốn rồi.
Dẫu cho Liêu Vũ Đồng có phạm nhiều lỗi hơn nữa thì trong lòng Vân Diệp nàng mãi mãi vẫn là sư tỷ của mình.
Nghe tin sư tỷ vừa hạ sinh tiểu hài tử, Vân Diệp đã lén lút vào cung thăm nàng, cứ thế năm năm trôi qua, mọi thứ đều vô cùng an ổn.
Cho đến khi...
Biên cảnh xuất hiện phản quân, hoàng thành hỗn loạn phản thần, thống lĩnh ngự lâm quân tử trận, mọi thứ gần như sụp đổ. Trong khi phi tần nối đuôi nhau tìm đường trốn khỏi hậu cung giữ mạng cho mình, chỉ có duy nhất một mình Lệ phi chấp nhận ở lại, cùng hoàng thượng thống lĩnh năm mươi vạn đại quân xuất trận dẹp loạn. Riêng thái tử Trịnh Lăng ở lại trấn giữ cung cấm, xử trí bọn phản thần tặc tử.
Trận chiến năm đó kéo dài hơn sáu tháng, tiểu hài tử Trịnh Nhật Tư năm tuổi được Liêu Vũ Đồng gửi gắm cho Vân Diệp bảo hộ. Trước ngày khởi binh, nàng đã luyến tiếc bao nhiêu khi nhìn thấy con trai mình òa khóc nức nở vì xa mẹ.
“Tiểu Tư, con ở cạnh Vân di phải ngoan đó, mẫu phi có chút việc tạm thời phải xa con... giải quyết xong liền quay về với con, được không?"
“Mẫu phi, phụ hoàng, hai người nhớ về với Tiểu Tư đó, hài nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời Vân di, hai người đừng bỏ con..."
“Hảo, phụ hoàng và mẫu phi nhất định quay về đón con.”
Trịnh Nhật Tư đợi mãi từ ngày này qua tháng nọ, cuối cùng cũng nghe được tin quân ta thắng trận, y được Vân di đưa trở lại vào cung cùng thái tử chờ ngày phụ hoàng và mẫu phi quay về. Liên tục mười mấy ngày, Trịnh Nhật Tư vui mừng đến nỗi cả ngày đều đứng ngồi không yên, chốc chốc lại chạy đến Ngự Thư phòng tìm hoàng huynh hỏi xem phụ hoàng và mẫu phi đã về chưa. Lúc ấy thái tử chỉ nhẹ nhàng ôm hoàng đệ bé nhỏ của mình vào lòng, nhỏ giọng “Sắp rồi, đệ mau quay về chăm chỉ học chữ, có như vậy lúc gặp lại họ mới có thành tựu để khoe chứ.”
Cửu hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười với hoàng huynh một cái rồi lon ton chạy đi.
Nhìn theo bóng dáng ngây thơ hồn nhiên của tiểu hài tử, Trịnh Lăng chỉ có thể bất lực thở dài, chuyện này làm sao có thể nói thẳng với đệ ấy chứ?
Và rồi... ngày phụ hoàng trở về, trên tay ôm theo một hủ tro cốt đầy đau thương...
"Phụ hoàng, người mang theo cái gì thế, mẫu phi đâu a?” Trịnh Nhật Tư chạy đến ôm chân Trịnh Vĩnh Khang, ngửa mặt ngơ ngác nhìn ông.
Kể từ hôm đó, tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu ngày nào vẫn luôn miệng gọi phụ hoàng mẫu phi bỗng dưng biến mất, đến tận bây giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, bộ dạng trầm tĩnh khó gần cứ mãi như vậy, không thay đổi nữa.
Cũng từ dạo đó, Vân Diệp cũng biến mất không rõ tung tích, có người nói nàng ta đã quy ẩn giang hồ, có người nói nàng bị ám sát trong lúc bế quan tu luyện, cũng có người nói... nàng đã phát điên chạy đến sa trường nơi biên cảnh tìm kiếm sư tỷ, cuối cùng vì tuyệt vọng mà lặng lẽ mất tăm.
Hai mươi ba năm trước không lời từ biệt, hôm nay gặp lại quả thật khiến cho lòng người bộn bề khó tả.
Vân Diệp nhìn thẳng vào đôi mắt hỉ thước xinh đẹp giống hệt sư tỷ của mình, thật lâu sau mới mấp máy đôi môi gọi y “Tiểu Tư...”
Không đợi Trịnh Nhật Tư nói thêm, nàng đã nhún chân một cái, nháy mắt liền đáp xuống trước mặt y, hồng y mỏng manh nhẹ nhàng phiêu diêu trong gió, xinh đẹp đến mơ hồ. Trương Ngọc Song Tử trố mắt nhìn hai người bọn họ mặt đối mặt thâm tình sâu đậm, nhất thời thấy mình quá thừa thãi ở chỗ này nên tự giác chống tay đứng dậy muốn đi ra chỗ khác, ai ngờ lại quên mất bản thân vừa mới bị hổ vồ, cánh tay vừa cử động một chút đã đau điếng người, nhịn không được rít một hơi thật dài.
“Ngươi sao vậy?” Trịnh Nhật Tư nghe tiếng của hắn liền vội vã ngồi xuống bên cạnh “Khi không cử động làm gì?"
“À, ta thấy hai người có vẻ như có rất nhiều điều muốn nói, cảm thấy mình ngồi đây có chút không đúng nên định tránh mặt một chút ấy mà.” Trương Ngọc Song Tử cười gượng trả lời, đầu vai đau đến mức môi hắn trắng bệch, giọng cũng rung theo.
“Tránh cái gì? Hiện tại ở đây không có thảo dược, người cứ không yên như vậy vết thương nặng hơn thì làm sao?" Trịnh Nhật Tư gõ vào trán hắn một cái, nhỏ giọng trách móc.
"Ta..."
“Tiểu Tư, đây là ai?” Vân Diệp nhìn hai người bọn họ quan tâm nhau như thế liền tò mò hỏi.
"Hắn là..."
“Tại hạ là huynh đệ kết nghĩa với Bối thân vương, hôm nay đúng dịp hẹn nhau đi săn giải tỏa tâm trạng thôi.” bỗng nhiên Trương Ngọc Song Tử chen ngang cướp lời y “Có điều không may gặp phải mai phục, tại hạ lại không biết võ công nên liên lụy ngài ấy rồi.”
“Thật?” Vân Diệp nghi hoặc nhìn sang Trịnh Nhật Tư.
“Đúng vậy Vân di.” mặc dù Trịnh Nhật Tư không hiểu tại sao hắn lại muốn giấu diếm quan hệ của hai người nhưng vẫn không có vạch trần, ngược lại còn cùng hắn nói dối.
"Nhưng tại sao lại có mai phục? Con không mang theo hộ vệ sao?" Vân Diệp cau mày hỏi tiếp.
“Có ám vệ, nhưng sáng nay con căn dặn họ vài việc rồi đi trước, có lẽ bị chặn dưới núi rồi.”
"Là ai muốn hại con?"
"Con không biết, nhưng chuyện đó tính sau, trước mắt phải đợi vết thương của hắn hồi phục đã." Trịnh Nhật Tư vừa nói vừa rũ mắt nhìn thân vương phi của mình.
Tuy nói trước đây y không có ấn tượng tốt với Trương Ngọc Song Tử, thế nhưng nói đến cùng thì hắn vẫn là tiểu thiếu gia của Trương thừa tướng, từ nhỏ đến lớn có lẽ cũng chẳng bao giờ chịu đau chịu khổ đến mức này. Huống hồ gần đây cái nhìn của y về hắn đã thay đổi không ít, hiện tại thấy hắn thiệt thòi khổ sở như thế, Trịnh Nhật Tư cũng có chút... đau lòng. Vân Diệp vừa nhìn liền biết thái độ của đứa nhỏ này đối với người kia vô cùng đặc biệt, chẳng giống huynh đệ kết nghĩa chút nào. Mặc dù Trịnh Nhật Tư không hề làm ra hành động gì quá phận nhưng nàng vẫn một mực tin tưởng vào trực giác của mình, nhất định hai đứa nó đang nói dối.
"Nếu ngươi đã sợ làm phiền bọn ta, vậy cứ ngồi ở đây dưỡng thương, ta và Tiểu Tư sang bên kia ôn chuyện cũ." lời vừa dứt, Vân Diệp đã bắt lấy tay Trịnh Nhật Tư 'vù' một cái liền bay đến căn nhà tranh giữa hồ.
Trương Ngọc Song Tử "..."
Bỏ ta một mình thật luôn đó hả?
Ơ... Ta chỉ nói lời khách sáo thôi, người cũng đừng thật tình như vậy chứ???
Kết quả là Trịnh Nhật Tư bị bắt đi hết hai canh giờ, ngồi ôn chuyện với Vân di mà tâm tư cứ bay nhảy qua lại giữ hai bờ, sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cũng không biết móng vuốt con hổ kia có độc gì hay không, nếu kẻ nọ đã rắp tâm muốn hại người thì chuyện gì mà không làm được?
Ấy vậy mà Trương Ngọc Song Tử ở bên kia nhắm mắt ngủ khò khò, miệng còn há to đến mức đớp được con cá luôn ấy chứ. Đúng là uổng công lo cho hắn, Bối thân vương cảm thấy mình điên rồi mới sợ thân vương phi của mình có chuyện. Hắn không khiến người ta có chuyện thì thôi, ngoài ra làm gì có ai có bản lĩnh gây chuyện với hắn đâu.
"Tiểu Tư, con mang người qua đây, Vân di giúp con xem vết thương cho hắn." Vân Diệp cũng nhìn không nổi đứa nhỏ này ngồi nói chuyện với mình mà hồn cứ thả sang bên kia bờ, vì thể thở dài nói với y.
"Vậy thì xin đa tạ Vân di trước!" Trịnh Nhật Tư nghe xong lập tức nở nụ cười, thoắt cái liền đến bên cạnh hắn. Y nhìn chăm chăm vào sườn mặt của Trương Ngọc Song Tử, cảm giác người này lúc ngủ thật an tĩnh, so với cái tên lanh chanh ồn ào thường ngày hoàn toàn khác hẳn. Tại sao trước đây y không để tâm một chuyện, chính là thân vương phi của mình soái vô cùng đấy chứ. Có điều, soái thì soái thật, nhưng sao hai má lại phúng phính tròn vo thế kia...
Đúng là con người khó hiểu. Tính cách khó hiểu thì thôi đi, đến cả cấu tạo mặt cũng khó hiểu nốt.
Trịnh Nhật Tư bĩu môi dùng ngón trỏ chọc vào má bánh bao của hắn, chọc một hồi lại thành nghiện, gọi người dậy thì không gọi cứ ngồi đó thích thú chọc bánh bao.
"Ưm~ đừng nghịch!" Trương Ngọc Song Tử đang ngủ ngon mà bị làm phiền liền bất mãn lầm bầm, vô thức quơ ngang một cái liền bắt được ngón tay của người nào đó, đặt trong lòng nắm chặt không buông. Bối thân vương cứng đơ cả người...
Tuy nói Trương Ngọc Song Tử không biết võ công nhưng trời sinh lại có bàn tay to lớn vô cùng, Trịnh Nhật Tư nhìn ngón tay mình bé tẹo lọt tõm giữa lòng bàn tay của hắn mà hoang mang, bắt đầu xuất hiện ý nghĩ nghi ngờ nhân sinh. Một kẻ chẳng hề biết võ công là cái gì, thế mà lại đè được mình khoá chặt trên giường, còn biết bắn cung nữa chứ, mặc dù bắn hơi lệch lạc doạ người một chút nhưng chung quy vẫn chấp nhận được, đã thế bàn tay còn lớn thế này, nhìn kiểu gì cũng là mình thua thiệt hơn.
Tạo hoá gì ngang ngược vậy?
"Trương Ngọc Song Tử." Y không cam tâm gọi hắn dậy, ngón tay bị nắm chặt ngọ nguậy muốn rút ra.
"Ta buồn ngủ lắm, cho ta ngủ thêm chút nữa đi!" Trương Ngọc Song Tử nhíu mày giở giọng ngáy ngủ, người yểu xìu muốn nhũn cả ra.
"Dậy đi, sang bên kia để Vân di xem vết thương cho ngươi." Trịnh Nhật Tư lắc đầu buồn cười, nhẹ nhàng nhéo má hắn rồi nói nhỏ.
"Không mà..."
"DẬY ĐI! NGỦ NHƯ LỢN VẬY!" Trịnh Nhật Tư còn chưa kịp mở miệng dỗ hắn đã nghe thấy tiếng quát đinh tai nhức óc của Vân Diệp, xung quanh bốn phía vọng lại âm thanh cao vút của nàng, kinh khủng đến nỗi lòng ngực y rung lên từng trận, sợ thật sự. Kẻ nào đó đang ngủ mê cũng bị tiếng quát long trời lỡ đất kèm thêm hiệu ứng tiếng vang tự nhiên này doạ cho bật dậy, Trịnh Nhật Tư đang kề sát gần mặt hắn, nhất thời không né kịp liền cùng hắn môi chạm môi... hai vành tai lập tức đỏ ửng, cả người nóng hừng hực.
______________
mấy chị chờ chap sau Thân Vương Phi học khinh công cho mấy chị coi nè 🤡
@btit_nt
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip